Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 141: Vòng Xoáy Phong Bạo

Chương 141: Vòng Xoáy Phong Bạo
1599 chữ
Tần Giác không nghĩ tới, vực ngoại hoang mạc thế mà còn xảy ra loại chuyện này, với lại
trong vực ngoại hoang mạc này, khắp nơi đều là cát, quả thực là chiến trường thiên nhiên
của cường giả Sa tộc, khó trách Ninh Côn rời đi gấp như vậy.
Một khi ở đây gặp phải cường giả Sa tộc cùng giai, cơ hồ hẳn phải chết không nghi ngờ!
“Côn thúc, vị siêu cấp cường giả trợ giúp chúng ta phong ấn Sa tộc lúc trước đâu?”
Ninh Kiệt hiếu kì hỏi, trong lời nói còn tràn ngập chờ mong.
“Ha ha, không biết, sau khi phong ấn Sa tộc, hắn liền nhẹ lướt đi, không còn xuất hiện, nếu
không thì chuyện này cũng sẽ không lưu truyền thấp như vậy.”
Ninh Côn cười khổ.
Nếu như lúc trước vị siêu cấp cường giả kia lưu lại, chỉ sợ hiện tại vực ngoại hoang mạc cũng
không phải là khu vực mà các đại gia tộc tranh đấu, mà tất cả đều trở thành thế lực phụ
thuộc vị siêu cấp cường giả kia.
Phải biết, đây chính là một vị cường giả Thánh Cảnh, đủ để cải biến kết cục mảnh khu vực
này.
“Thì ra là vậy.”
Ninh Kiệt hơi thất vọng.
“May mà hoàng đế Sa tộc đã chết, cho dù Sa tộc hiện tại thật sự đột phá phong ấn, với thực
lực của các đại gia tộc, tin rằng cũng có thể chống đỡ.”



Ninh Côn như trút được gánh nặng nói.
Hai trăm năm nay, các đại gia tộc không ngừng phát triển, cường giả nhiều ra, trừ việc không
có xuất hiện cường giả Thánh Cảnh ra thì mỗi gia tộc chí ít đều có hai vị cường giả Truyền
Kỳ trở lên, nếu lại tạo thành liên minh, nhất định có thể triệt để tiêu diệt Sa tộc.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, linh khí phi hành bỗng nhiên xuất hiện chấn động kịch liệt, giống như bị vật
lớn đánh trúng, xém chút khống chế không nổi mà lật nghiêng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ninh Côn kinh hãi, sẽ không trùng hợp thế chứ, thật gặp phải cường giả Sa tộc đi?
“Báo, đội trưởng, phía trước bỗng nhiên xuất hiện vòng xoáy phong bạo!”
Một thị vệ xông tới hét lớn.
“Cái gì? !”
Ninh Côn vội vàng đi ra ngoài, quả nhiên thấy trước mắt có một vòng xoáy khổng lồ, ẩn hiện
ra màu đen, cát bụi đầy trời đều bị cuốn vào, hình thành gió lốc đáng sợ, đồng thời nhanh
chóng bay về phía bên này!
“Thế mà chúng ta lại gặp phải vòng xoáy phong bạo!”
Ninh Kiệt cũng đã đờ ra, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Cái gì là vòng xoáy phong bạo?”
Tần Giác không hiểu.
“Vòng xoáy phong bạo là bão cát kinh khủng nhất, mấy chục năm khó gặp một lần, một khi
bị cuốn vào, cho dù là cường giả Chí Tôn cảnh cũng dữ nhiều lành ít.”
Ninh Kiệt nhanh chóng nói, vẻ mặt khẩn trương, thậm chí không để ý Tần Giác tại sao lại
không biết vòng xoáy phong bạo.

Mặc dù Thiên Giai võ giả đã có thể nắm giữ thiên địa linh khí, nhưng ở trước thiên tai bực
này, cái gọi là Thiên Giai lộ ra sao mà nhỏ bé, căn bản không đáng nhắc tới, ngay cả Chí Tôn
cảnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự thôi.
Giờ phút này, giữa thiên địa một mảnh u ám, giống như đã đến ban đêm, cho dù cách xa
ngàn mét, vẫn có thể cảm nhận được luồng lực hấp dẫn khổng lồ kia, vô số hạt cát ma sát
trên linh khí phi hành, phát ra tiếng vang.
“Đáng chết, nơi này làm sao lại có vòng xoáy phong bạo!”
Cắn răng, Ninh Côn phẫn nộ quát:
“Mở ra công suất tối đa cho ta, tuyệt đối không thể bị hút vào!”
“Vâng!”
Mấy võ giả phụ trách điều khiển linh khí phi hành lập tức điên cuồng vận chuyển linh lực, ý
đồ đẩy linh khí phi hành ra khỏi phạm vi lực hút của vòng xoáy phong bạo.
Nhưng mà bọn hắn vẫn là đang xem thường vòng xoáy phong bạo, mặc dù đã mở ra công
suất tối đa của linh khí phi hành, vẫn khó mà tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh khí phi
hành dần dần bị hút vào.
Thấy thế, Ninh Côn vừa vội lại kinh, trực tiếp đoạt lấy quyền khống chế linh khí phi hành,
mạnh mẽ dùng linh lực thôi động, đáng tiếc vẫn không có tác dụng, mà đen vòng xoáy
phong bạo lại càng ngày càng gần.
Biết đã không cách nào đào thoát, Ninh Côn trực tiếp mở ra vòng phòng hộ của linh khí phi
hành, sau đó đáp xuống đất trên mặt.
“Đều về phòng thủ cho ta!”
Ninh Côn hạ lệnh.
Võ giả còn lại nơi nào còn không rõ lúc này bảo mệnh mới quan trọng, nhao nhao vào bên
trong, chống lên linh lực hộ thể, chuẩn bị chống cự cát bụi cuốn tới.

“Có thể chịu nổi hay không,đều xem vận khí của chúng ta.”
Làm xong những này, Ninh Côn thở dài, hắn đã nghĩ kỹ, nếu như linh khí phi hành gánh
không được trận vòng xoáy phong bạo này, như vậy hắn nhiều nhất chỉ có thể đảm bảo cho
an toàn của Ninh Kiệt, về phần những người khác, hắn cũng bất lực.
Quan trọng nhất chính là hắn nhất định phải còn sống, nếu không tin tức Sa tộc ngóc đầu
trở lại rất có thể sẽ không cách nào truyền về gia tộc.
Hô!
Cùng lúc đó, vòng xoáy phong bạo rốt cục cũng đến, tựa như tận thế, giống như muốn nuốt
chủng trời đất!
Ba ba ba!
Cát bụi không ngừng đập lên trên vòng phòng hộ của linh khí phi hành, tất cả mọi người
ngừng thở, không dám hô hấp.
“Rống!”
Nơi xa, gió lốc đột nhiên cuốn lên mảng cát bụi lớn, đem một con yêu thú ẩn giấu ở phía
dưới kéo ra, ném lên không trung.
“Là Phi Lân thú!”
Ninh Kiệt kinh hô.
Phi Lân thú, yêu thú Thiên Giai cấp cao, lấy phòng ngự cùng tốc độ làm danh xưng, có thể
ngày đi trong đất cát nghìn dặm, cho dù đánh không lại cũng cóthể nhẹ nhõm chạy trốn,
một trong những yêu thú đáng sợ nhất vực ngoại hoang mạc.
“Xoẹt xẹt!”
Chỉ thấy một đạo gió lốc thổi qua, Phi Lân thú nháy mắt bị xé thành hai nửa, máu tươi còn
chưa phun ra,đã bị bão cát bao phủ.

“Cái này. . .”
Đám người trợn mắt hốc mồm, đây chính là một con yêu thú Thiên Giai cấp cao a, hơn nữa
còn là loại lấy phòng ngự làm xưng, thế mà cứ như vậy chết rồi?
“Thật đáng sợ.”
Ninh Kiệt nhịn không được rùng mình một cái, lần đầu tiên cảm giác được tử vong cách
mình gần như thế.
Mặc dù hắn từng nhìn thấy những ghi chép có liên quan tới vòng xoáy phong bạo bên trong
thư tịch, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy hắn mới hiểu được rốt cục có bao nhiêu đáng sợ.
Răng rắc!
Vòng xoáy phong bạo càng ngày càng gần, một đạo gió lốc lập tức mang theo tiếng xé gió rơi
lên trên vòng bảo hộ của linh khí phi hành, trực tiếp tạo thành vết rách có thể thấy được
trên vòng phòng hộ .
“Cái này. . .”
“Xong.”
“Chúng ta chết chắc!”
“Sao lại thế. . .”
“...”
Đám người tuyệt vọng.
Ai cũng không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà lại gặp được vòng xoáy phong bạo mấy chục năm
đều khó mà gặp được một lần, ngay cả với yêu thú cấp cao như Thiên Giai lấy phòng ngự làm
xưng cũng trong nháy mắt bị xé nát, huống chi bọn hắn?
Mắt thấy càng nhiều gió lốc rơi xuống, tất cả mọi người đều là vô ý thức nhắm mắt lại, không
dám nhìn.

Ninh Côn vội vàng ngăn trước người Ninh Kiệt, phòng ngừa linh khí phi hành vỡ vụn, Ninh
Kiệt bị cuốn đi.
Một giây, hai giây, ba giây…
Phong bạo hủy diệt trong tưởng tượng cũng không có rơi xuống, ngay cả âm thanh hỗn loạn
chung cũng biến mất theo.
Chẳng lẽ… Bọn hắn đã chết rồi?
Nhưng khi bọn hắn khi mở mắt ra, lại phát hiện vòng xoáy phong bạo vốn dĩ che khuất bầu
trời cũng không biến mất, mà giống như dừng lại, dừng lại tại chỗ.
Giờ khắc này, không khí ngưng trệ, vạn vật nghẹn ngào.
“Tại sao có thể như vậy?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, vừa mờ mịt, lại khiếp sợ.
Tin chắc rằng cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sẽ trợn mắt hốc mồm, bởi vì thực
tế quá rung động!
Xoạt!
Không đợi đám người kịp phản ứng, một luồng linh lực không gì so sánh nổi đột nhiên dâng
lên, dường như muốn đem thương khung đánh vỡ.
Chợt luồng linh lực này lấy thế tách vòng xoáy phong bạo ra, chỉ một thoáng, tầng mây lui
tán, thiên địa sáng rõ, uy thế huy hoàng, khiến mọi người ở đây xém chút nhịn không được
cúi đầu quỳ lạy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất