Chương 144: Sóng Ngầm Cuồn Cuộn
1678 chữ
Trai đẹp!
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Liễu Hinh.
Bởi vì vị trí Hoang thành đặc thù, Liễu Hinh dường như rất ít khi gặp được thanh niên tài
tuấn chân chính, ra vào nơi này, cơ bản đều một ít lão quái vật mặt mũi dữ tợn, ở vực ngoại
hoang mạc thời gian dài, lại giết người không chớp mắt.
Thiếu niên giống như Tần Giác có dáng vẻ long phượng, khí chất bất phàm, tựa như tiên
nhân này, Liễu Hinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng mà nàng rất nhanh liền ý thức được không đúng, vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ như
chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mình đã có người thích rồi, sao có thể bởi vì người khác dáng dấp đẹp trai, liền thèm muốn
thân thể người ta chứ?
Nghĩ như vậy, Liễu Hinh lập tức tăng tốc bước chân, rất nhanh liền cùng thị vệ sau lưng và
thi thể yêu thú biến mất ở góc cua, đi thẳng đến phủ thành chủ.
Đưa mắt nhìn nữ tử rời đi, người xung quanh đều nuốt ngụm nước miếng, mặc dù không
dám trêu chọc vị nữ nhi của thành chủ này, nhưng ở trong lòng ảo tưởng thì cũng đâu có sao
đâu?
Một bên khác, Tần Giác lắc đầu, cũng không có để ở trong lòng.
Trong mắt hắn, Liễu Hinh kém xa Tô Ngạn, dường như các phương diện đều bị đánh bại
hoàn toàn.
Nếu như nhất định phải nói một cái ưu điểm, chỉ sợ là nơi đó lớn hơn một chút.
“Đi thôi, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi.”
Uống một ngụm rượu, Tần Giác lạnh nhạt nói.
Mặc dù Hoang thành được xưng là thành thị lớn nhất vực ngoại hoang mạc, nhưng trên thực
tế cũng không lớn bao nhiêu, thậm chí còn không bằng Diêu Quang thành.
Nhưng mà ở nơi hoàn cảnh ác liệt này, quá lớn ngược lại không dễ khống chế, cũng có thể lý
giải.
Đáng nhắc tới chính là, vực ngoại hoang mạc dù nguy hiểm như thế nhưng mỗi ngày vẫn có
võ giả không ngừng đến đây.
Đây là bởi vì vực ngoại hoang mạc sinh ra một loại thạch có năng lượng kỳ dị, có thể dùng để
tu luyện, cũng có thể lấy ra luyện khí, giá trị còn hơn cả linh thạch.
Với lại linh thực sinh sống ở vực ngoại hoang mạc đều cực kì trân quý, tùy tiện hái một gốc
liền có thể đổi lấy được lượng tài nguyên tu luyện lớn.
Đối với tán tu mà nói, vực ngoại hoang mạc trừ việc có chút nguy hiểm ra không thua gì
Thiên Đường.
Ngay cả mấy gia tộc lớn bên ngoài hoang mạc cũng thường xuyên dùng những vật khác đổi
lấy đá năng lượng cùng linh thực của Hoang thành, tỷ như Ninh gia.
Nếu không thì Liễu Khanh Bạch há lại sẽ thu mình làm thành chủ của một tòa thành nhỏ
dạng này cơ chứ?
Trở thành thương nghiệp cung ứng đá năng lượng lớn nhất Hoang thành, cho dù là những
gia chủ bình thường luôn cao cao tại thượng kia khi thấy hắn cũng phải nhường ba phần.
Cuối cùng thì Tần Giác cùng Tô Ngạn tìm được nhà trọ tương đối ‘Hoàn chỉnh’ để ở lại, dù
vậy, trang tríbên trong vẫn tương đối đơn sơ, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn, có
thể nói ‘nhà chỉ có bốn bức tường’ .
Sau khi tiến vào gian phòng của mình, Tô Ngạn cũng không có vội vã ngồi xếp bằng trên
giường tu luyện, mà là tháo mặt nạ xuống, lấy ra chiếc gương đồng mà Tần Giác đưa cho
nàng soi hai lần, sau khi xác định mình xinh đẹp, mới lại đeo mặt nạ lên, bắt đầu tu luyện.
Khoảng thời gian này đi theo Tần Giác, Tô Ngạn có thể nói được lợi không nhỏ.
Quan trọng nhất chính là, tâm cảnh của nàng sinh ra biến hóa rất lớn, không còn giống
trước đó, ánh mắt chỉ giới hạn ở Nam Cảnh, có loại cảm giác thông thoáng sáng sủa.
Thậm chí ngay cả gánh nặng chấn hưng tông môn đè ở trên người tựa hồ cũng trở nên nhẹ
đi rất nhiều.
.
“Ta vốn chính là thiếu niên ngạo mạn, chẳng tin quỷ thần chẳng tin người.”
“Chiếm được toàn bộ ưu ái của nhân gian rồi, thì phải trả lại bằng một thân lưu lạc…”
C
ùng lúc đó, Tần Giác tựa ở bên cửa sổ, vừa uống rượu, vừa ca hát, nhìn qua rất thư giãn thích
ý.
Từ sau khi tới Trung Châu thánh địa, vực ngoại hoang mạc hẳn là nơi Tần Giác thấy chán
nhất, khô khan nhất, dường như chẳng có gì thứ gì vui cả.
Cái này ngược lại làm cho hắn nhớ tới khoảng thời gian ở Huyền Ất Sơn, mỗi ngày trừ uống
rượu, đi ngủ ra, thì cái gì cũng mặc kệ
Bây giờ càng là không cần lo lắng vấn đề linh tửu, dù sao thì linh tửu vơ vét từ chỗ Linh tộc
đã đủ cho hắn uống mấy trăm năm.
“Cũng nên trở về rồi.”
Tần Giác rõ mắt xuống, thở dài.
Tính ra thì hắn đã ra đi gần nửa tháng rồi.
Nửa tháng này, cho dù là thành nhỏ, đế quốc trung lưu, hay là thánh địa cường đại nhất, Tần
Giác cơ bản đều tiếp xúc qua.
Thậm chí từng vì một võ giả Địa Giai, mà tiêu diệt Linh tộc một trong mười hai Thánh tộc,
trãi nghiệm li kì bực này, chỉ sợ rất ít người dù có cố gắng cả đời cũng không thể làm được.
Phải biết, mục đích ban đầu của Tần Giác khi đến Trung Châu thánh địa chỉ là ngao du mà
thôi, ai có thể nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trong đó xui xẻo nhất không ai qua được Linh tộc cùng Cố gia, tỉ mỉ trù tính nhiều năm như
vậy, kết quả lại bởi vì một người qua đường như hắn mà thất bại trong gang tấc.
Nếu như Linh tộc còn chưa hủy diệt, để cho bọn hắn biết nguyên nhân gây ra là vì Linh Lang
Thiên giết một võ giả Địa Giai ở thành nhỏ, sợ rằng sẽ hận không thể chặt rớt đầu của Linh
Lang Thiên.
Bất tri bất giác, sắc trời dần tối, Hoang thành cũng an tĩnh lại.
Vực ngoại hoang mạc ban đêm cực kì rét lạnh, cho dù là võ giả Huyền Giai bình thường cũng
khó có thể chống chịu, với lại buổi tối ở vực ngoại hoang mạc cũng nguy hiểm nhất, không
cẩn thận liền sẽ bị yêu thú độc trùng giết chết.
Cho nên một khi màn đêm buông xuống, cho dù tình huống thế nào, võ giả bên ngoài đều sẽ
nhanh chóng trở về, cho dù là mấy chục gia đình thôn trang hay tiểu trấn cũng sẽ xây dựng
phòng ngự, huống chi Hoang thành thân ở bên trong vực ngoại hoang mạc, không biết còn
nguy hiểm hơn bên gấp bao nhiêu lần.
“Ha ha, đi ngủ thôi.”
Ngửa đầu uống cạn linh tửu, Tần Giác duỗi lưng một cái, vừa muốn nằm xuống, Vân Tịch đột
nhiên từ bên cạnh bay tới, đứng lên trên bả vai hắn.
“Sư phụ, ta cùng người đi ngủ!”
Vân Tịch ngẩng lên đầu, ngọt ngào nói.
Tần Giác: “...”
Là ta hiểu sai sao, vì sao luôn cảm thấy câu nói này có điểm gì là lạ.
“Được rồi.”
Tần Giác bất đắc dĩ, dù sao lại không phải lần đầu tiên.
“Hì hì.”
Vân Tịch lập tức cao hứng ôm lấy Tần Giác.
Thế là, một người một ‘Cỏ’ cứ như vậy nằm ngủ.
Mà giờ khắc này không ai chú ý tới, ở trên cồn cát cách Hoang thành trăm dặm, tên võ giả
Thiên Giai được Liễu Khanh Bạch phái đi phụ trách điều tra tình hình thành trấn xung quanh
kia đã bỏ mình, trên mặt tràn đầy sợ hãi, trên cổ có vết thương trí mạng, xuyên qua yết hầu,
huyết dịch đã ngưng kết lại từ lâu.
Xùy !
Đúng lúc này, hạt cát gần đó đột nhiên như có được sinh mệnh, nhanh chóng tụ lại, hai thân
ảnh sa điêu xuất hiện trên cồn cát.
Hai thân ảnh nhìn không ra bộ dáng, chỉ có con mắt màu đỏ ở trong màn đêm lộ ra vẻ âm
trầm quỷ dị.
“Xem ra bọn hắn đã phát hiện ra được.”
Sa điêu bên trái nói.
“Đúng vậy a, kế hoạch của chúng ta nhất định phải tăng tốc.”
Sa điêu bên phải nói:
“Mấy tên khác đâu?”
Can hệ trọng đại, Liễu Khanh Bạch đương nhiên sẽ không chỉ phái một người ra ngoài điều
tra, với lại vì để phòng vạn nhất, cố ý chia thành nhiều phương hướng khác nhau để xuất
phát.
Chỉ là Liễu Khanh Bạch làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương vẫn đang âm thầm nhìn
chằm chằm Hoang thành, dường như khi những võ giả kia ra khỏi thành nháy mắt liền bị
phán tử hình.
“Yên tâm đi, tất cả đều thanh trừ.”
Sa điêu bên trái trầm ngâm một lát lại nói:
“Bên đại trưởng lão bảo sao?”
“Đại trưởng lão bảo chúng ta ngày mai liền động thủ.”
“Cái gì? Gấp gáp như vậy?”
“Ừm, lại tiếp tục nữa, nhân loại khẳng định sẽ có chuẩn bị , theo đại trưởng lão nói, ngày mai
hẳn là thời cơ tốt nhất.”
“Ha ha, rốt cục lại có thể nhìn thấy Sa Hoàng bệ hạ.”
“Sa Hoàng vạn tuế.”
“Sa Hoàng vạn tuế.”
Sau khi nói hai câu này, hai thân ảnh lại hóa thành hạt cát, giống như chưa từng tồn tại.