Chương 145: Cự Tượng Sa Điêu *
1660 chữ
(*sa điêu: điêu khắc bằng cát)
Sáng sớm hôm sau.
Chẳng biết từ lúc nào mà bên ngoài Hoang thành xuất hiện một mảnh sương mù trắng xoá,
bao phủ rộng khắp, cái gì cũng không thấy, thậm chí ngay cả linh thức đều không thể xâm
nhập quá xa.
Với lại rõ ràng là ban ngày, không khí vẫn lạnh lẽo vô cùng, không tài nào tưởng tượng được.
Dấu hiệu quỷ dị như vậy, cho dù là những cường giả Chí Tôn đã ở Hoang thành trên trăm
năm cũng vẻ mặt mờ mịt, chưa bao giờ thấy qua hiện tượng này.
Còn những võ giả tầng dưới chót thì chỉ có hai mặt nhìn nhau, không ai dám tùy tiện ra
ngoài.
Lỡ như trong sương mù dày đặc ẩn giấu một con yêu thú cao giai thì phải làm sao?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sương mù này sẽ không phải là độc chướng chứ?”
“Cho dù là độc chướng cũng không thể ngăn cản linh thức a.”
“Ta có dự cảm không lành. . .”
“. . .”
Đám người nghị luận ầm ĩ, thần sắc bối rối.
Bên trong vực ngoại hoang mạc không biết ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm, bình thường Hoang
thành này hẳn là chỗ an toàn nhất, dù sao có vị cường giả Truyền Kỳ cảnh Liễu Khanh Bạch
tọa trấn, hoàn toàn không cần lo lắng bị tập kích.
Nhưng bây giờ Hoang thành bị sương mù vây quanh, tương đương với việc cắt đi tất cả
đường lui, bọn hắn có thể không khẩn trương được sao?
“Mau nhìn, Phó thành chủ đến.”
Đột nhiên, có người vui mừng kêu lên.
Nói xong, chỉ thấy một nam tử từ không trung bay tới, rơi trên tường thành, chính là đương
kim Phó thành chủ của Hoang thành—— Chúc U, cũng là cường giả Hoang thành gần với
Liễu Khanh Bạch.
“Nghe nói Chúc thành chủ sớm đã đạt tới Chí Tôn cảnh đỉnh phong,cách Truyền Kỳ Cảnh chỉ
còn lại nữa bước.”
“A, ta vậy mà đã từng tận mắt nhìn thấy Phó thành chủ miểu sát yêu thú đồng cấp.”
“Không biết Chúc thành chủ có thể hóa giải lớp sương mù này không.”
“. . .”
Trên tường thành, Chúc U ánh mắt thâm thúy, yêu diễm, như muốn xuyên thấu sương mù,
thấy rõ bên trong là cái gì.
Tử Diễm Yêu Đồng là tuyệt kỹ thành danh của Chúc U, cũng dựa vào loại Đồng thuật này,
Chúc U mới có thể độc bộ thiên hạ, hiếm khi có địch thủ cùng cấp.
Nhưng mà, một nén hương đi qua, Chúc U không chỉ không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào,
ngược lại linh lực đã tiêu hao hơn phân nửa, tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn chưa tìm ra vấn đề
thì hắn đã suy yếu.
“Thế nào, có phát hiện gì không?”
Liễu Khanh Bạch thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Chúc U.
Xoạt!
Liễu Khanh Bạch xuất hiện lần nữa gây nên sóng to gió lớn, phải biết, ở Hoang thành Liễu
Khanh Bạch chính là tồn tại có thể xưng là thần linh, thậm chí rất nhiều võ giả coi hắn thành
mục tiêu cùng thần tượng.
Chỉ một thoáng, tất cả võ giả trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra, vô thức cho rằng Liễu Khanh
Bạch có thể hóa giải lần ‘Nguy cơ’ này.
“Không có.”
Chúc U lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói.
Đừng nói phát hiện cái gì, tầm mắt của hắn từ đầu đến cuối đều không vượt qua mười dặm.
Lớp sương mù này thực tế quá quỷ dị, không chỉ có thể ngăn cách linh thức, mà có thể khiến
cho tác dụng của Đồng thuật giảm xuống trên phạm vi lớn, Chúc U còn chưa bao giờ gặp
phải loại tình huống này.
Nghe vậy, Liễu Khanh Bạch chau mày, Đồng thuật của Chúc U cường đại cỡ nào hắn biết rõ,
nếu không cũng sẽ không để Chúc U dẫn đầu ra mặt.
Ngay cả đồng thuật cũng vô dụng, xem ra chỉ có thể dùng linh lực thử xem.
Nghĩ như vậy, Liễu Khanh Bạch xòe bàn tay ra, bộc phát ra linh lực kinh khủng.
Hô!
Cỗ linh lực này vừa mới tiếp xúc đến không khí liền hóa thành cuồng phong, thổi làm cát bụi
không ngừng bay lên, giống như muốn nổi lên bão cát.
Mặc dù như thế nhưng sương mù vẫn không nhúc nhích tí nào, giống như vẫn ở nơi đó, sờ
không tới đụng cũng không được, khiến người không rét mà run.
“Kỳ quái, sao có thể như vậy.”
Liễu Khanh Bạch vẫn không có cách giải, ngay cả linh lực cũng vô dụng, tầng sương mù này
đến cùng là cái gì?
Xoẹt xẹt!
Ngay lúc Liễu Khanh Bạch suy tư, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến, mang theo vô
số cát bụi, giống như lưỡi dao đánh vào trên người Liễu Khanh Bạch cùng Chúc U, may mà
hai người kịp thời thi triển hộ thể linh lực, lúc này mới trốn qua một nạn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Khanh Bạch kinh hãi.
“Vòng xoáy phong bạo, là vòng xoáy phong bạo!”
Chúc U đột nhiên hét lớn, giống như không tin vào mắt của mình!
“Cái gì?”
Liễu Khanh Bạch đột nhiên biến sắc:
“Nơi này làm sao lại có vòng xoáy phong bạo!”
Không chờ Liễu Khanh Bạch nghĩ rõ ràng, vòng xoáy đen kịt đã xông ra từ trong lớp sương
mù dày đặc, nháy mắt càn quét toàn bộ Hoang thành!
“Không ổn”.
Không kịp nghĩ nhiều, Liễu Khanh Bạch lập tức thôi động linh lực, mở ra đại trận hộ thành.
Nếu để cho vòng xoáy phong bạo tẩy lễ Hoang thành một lần, chỉ sợ ít nhất cũng có một nửa
võ giả vẫn lạc!
Đông!
Sau một khắc, vòng xoáy phong bạo kinh khủng đâm vào đại trận hộ thành, sinh ra chấn
động kịch liệt đến mức toàn bộ Hoang thành rung chuyển.
“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ? Vậy mà là vòng xoáy phong bạo!”
“Có lầm hay không!”
Phải biết rằng xung quanh Hoang thành có rất nhiều cấm chế đặc thù, có thể ức chế gió lốc,
ngay cả bão cát cũng rất ít xuất hiện, chớ đừng nói chi là vòng xoáy phong bạo, đây cũng là
nguyên nhân Liễu Khanh Bạch nghĩ mãi mà không rõ.
Đông!
Vòng xoáy phong bạo lần nữa đụng vào đại trận hộ thành, đại trận hộ thành đủ để ngăn cản
một kích toàn lực của cường giả Chí Tôn cảnh lại không chịu nổi cỗ lực lượng này, một khe
hở mắt thường có thể thấy đang nứt dần ra.
Thấy thế, mọi người sắc mặt lập tức tái nhợt.
Một khi đại trận hộ thành vỡ vụn, bọn hắn chính là đứng trước tai hoạ ngập đầu.
“Sao lại thế. . .”
Nơi xa, Ninh Kiệt tự lẩm bẩm, khó có thể tin.
Không phải nói vòng xoáy phong bạo mấy chục năm khó gặp một lần sao? Làm sao bọn hắn
hôm qua vừa gặp mà hôm nay lại xuất hiện nữa rồi?
Ninh Côn bên cạnh cũng trợn mắt hốc mồm, đây cũng quá là xui xẻo đi?
Đông đông đông!
Lại là ba lần va chạm liên tục, vô số gió lốc rơi trên đại trận hộ thành, mà cái khe kia cũng bắt
đầu không ngừng mở rộng, cho đến khi trải rộng toàn bộ trận pháp!
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là vòng xoáy phong bạo mỗi khi va chạm đại trận hộ
thành một lần sẽ nhỏ đi một chút, tới cuối cùng gần như đã biến mất.
Đông!
Lần cuối cùng va chạm, vòng xoáy phong bạo cứ thế biến mất, đại trận hộ thành cũng ầm ầm
vỡ vụn, cái gì cũng không còn, cả hai hoàn toàn triệt tiêu nhau!
‘Hô.’
Đám người nhao nhao nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có thể triệt tiêu vòng xoáy phong bạo, đối
bọn hắn mà nói chính là tin tức vô cùng tốt.
“Không đúng.”
Liễu Khanh Bạch sắc mặt ngưng trọng, phát hiện ra điều khác thường.
Đầu tiên là xuất hiện sương mù có thể ngăn cách linh thức, hạn chế Đồng thuật làm bọn hắn
không thể cảm nhận được tình huống bên ngoài.
Ngay sau đó là vòng xoáy phong bạo lại vừa vặn cùng hộ thành đại trận triệt tiêu nhau, như
thế cũng quá trùng hợp đi?
Trong chốc lát, Liễu Khanh Bạch nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ là Sa tộc?
“Ha ha ha, Liễu Khanh Bạch, chúng ta lại gặp mặt.”
Trong sương mù dày đặc đột nhiên truyền đến một tiếng cười to đinh tai nhức óc.
Lập tức chỉ thấy sương mù lui tán, cát bụi đầy trời bao phủ lại Hoang thành, mà phía trên cát
bụi, đứng lít nha lít nhít hình như là những thân ảnh sa điêu, phóng tầm mắt nhìn tới, ước
chừng hơn mấy chục vạn, giống như cửu thiên thần binh, uy nghiêm hiển hách.
“Sa Trầm!”
Cho dù thời gian qua đi hơn hai trăm năm, Liễu Khanh Bạch vẫn nháy mắt là có thể nhận ra
cự tượng sa điêu cầm đầu ở đối diện.
Phải biết rằng hơn hai trăm năm trước, cự tượng sa điêu này thế nhưng đã từng lấy một địch
năm, chiến thắng năm vị cường giả Chí Tôn cảnh.
Mà một trong những Chí Tôn cảnh đó có Liễu Khanh Bạch.
“Hơn hai trăm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi đã tiến giai Truyền Kỳ Cảnh, thú vị đấy.”
Cự tượng sa điêu ngữ khí âm lãnh, âm thanh rúng động trăm dặm,.