Chương 152: Chia Tay
1628 chữ
Đêm khuya, ánh trăng như là tơ lụa lụa từ bầu trời rơi xuống,vì sơn lâm phủ lên một tấm lụa
mỏng.
Trong bóng tối, Trần Bắc Huyền mở to mắt, hai mắt đỏ như máu, nhìn về phía Tần Giác ở
cách đó không xa đang chìm vào giấc ngủ, lộ ra sát ý.
“Có nên giết hắn hay không?”
Trần Bắc Huyền lâm vào trầm tư.
Giờ phút này,không gian yên lặng như tờ, Tần Giác đang nằm ngủ trên tảng đá, Tô Ngạn
đang tu luyện, rất rõ ràng hai người trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại, lúc này động thủ
rất thích hợp.
Tần Giác không chỉ có xâm nhập vào nơi ở của hắn, còn nướng chim phượng hắn nuôi mười
mấy năm, Trần Bắc Huyền sao có thể khoan dung?
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, một khi động thủ, đón chờ hắn rất có thể chính là tử vong.
Trải qua một phen suy tư, Trần Bắc Huyền chậm rãi đứng dậy, lặng yên không một tiếng
động đi về phía Tần Giác.
Nhưng mà càng đến gần Tần Giác, cảm giác tử vong càng mãnh liệt, tới cuối cùng hắn thậm
chí đã không nhịn được mà bắt đầu run nhè nhẹ!
“Sao có thể như vậy?”
Trần Bắc Huyền nội tâm chấn động vô cùng.
Hắn chính là Trần Bắc Huyền, chưa hề e ngại qua bất kì đối thủ nào, làm sao lại bị một thiếu
niên dọa cho sợ đến như vậy!
Trần Bắc Huyền tự nhận vô địch cùng giai, với những bí thuật trên người mình, chỉ cần đánh
lén thành công, coi như đối phương là Truyền Kỳ Cảnh, khả năng thắng cũng cao tới bảy
thành!
Ngay lúc Trần Bắc Huyền giơ tay lên, chuẩn bị động thủ, cảm giác nguy cơ mãnh liệt rốt cục
cũng đạt tới cực hạn, làm hai chân hắn run lên, xém chút nhịn không được quỳ trên mặt đất!
Trần Bắc Huyền hít một hơi thật sâu, muốn bình định nội tâm khẩn trương, nhưng lại không
hề có tác dụng, đến mức ngay cả linh lực cũng có chút không khống chế được, suýt nữa bộc
phát.
Thật đáng sợ!
Chỉ một thoáng, sắc mặt Trần Bắc Huyền không ngừng biến ảo, cuối cùng phun ra một
ngụm trọc khí, quay người trở lại chỗ mình nghỉ ngơi, tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện.
Đúng vậy, hắn từ bỏ.
“Người này rốt cuộc có cảnh giới gì, sao đáng sợ như thế?”
Trần Bắc Huyền âm thầm kinh hãi.
Phải biết, nhờ trực giác này, Trần Bắc Huyền từng nhiều lần tránh thoát địch nhân truy sát
để chạy trốn.
Chỉ là Trần Bắc Huyền sao cũng không nghĩ tới, Tần Giác chỉ nằm ngủ ở nơi đó, có thể khiến
hắn sợ hãi như thế, quả thực không thể tưởng tượng.
Khi Trần Bắc Huyền lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, Tần Giác nằm ở cách đó không xa
bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Trần Bắc Huyền roiy lập tức lại nhắm lại.
Nếu như vừa rồi Trần Bắc Huyền thật sự động thủ với hắn, như vậy chỉ sợ không cần Thạch
Thiên báo thù, Trần Bắc Huyền đã chết.
Mặc dù Tần Giác không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không có nghĩa là dưới
tình huống bị đánh lén hắn sẽ giả vờ như không có xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bây giờ xem ra, Trần Bắc Huyền không hổ là người có hào quang nhân vật chính,
nhận ra được nguy hiểm sớm để kịp thời thu tay lại, cứu mình một mạng.
Nếu không, chỉ cần lực phản chấn thì có thể giết chết hắn rồi.
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất, lốm đốm lấm tấm.
Tần Giác duỗi lưng một cái tỉnh lại.
Cùng lúc đó, Trần Bắc Huyền cũng đã kết thúc tu luyện, mặt mũi tràn đầy u buồn ngồi
nguyên tại chỗ, nội tâm có chút khổ sở.
Bởi vì cái gọi là nhẫn nhịn nhất thời càng nghĩ càng giận, lui một bước càng nghĩ càng thua
thiệt.
Một đêm trôi qua, Trần Bắc Huyền đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, cho là mình tối hôm
qua hẳn là nên thử.
Lỡ như thành công thì sao?
“Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Tần Giác ý vị thâm trường hỏi.
“A? Không có gì.”
Trần Bắc Huyền liền vội vàng lắc đầu.
Với việc hôm qua Tần Giác bày ra thực lực, lúc hắn ngủ có lẽ sẽ có ý nghĩ đánh lén, nhưng
tỉnh dậy Trần Bắc Huyền tuyệt đối không dám.
Tần Giác cũng không hỏi tới, Trần Bắc Huyền có chút tâm tư kia hắn làm sao có thể nhìn
không ra, bất quá chỉ là lười đâm thủng thôi.
Dù nói thế nào, đây cũng là một người có được hào quang của nhân vật chính, Tần Giác còn
muốn nhìn thấy tràng cảnh hắn cùng Thạch Thiên đại chiến.
“Cám ơn ‘Khoản đãi’ của ngươi, chúng ta nên đi rồi.”
Nhấc Vân Tịch ở bên cạnh đặt lên bờ vai, Tần Giác cười nói.
Nghe vậy, Trần Bắc Huyền khóe mắt hơi run rẩy, xém chút nữa nhịn không được xông đi lên
liều mạng với Tần Giác.
Nửa tháng này Tần Giác dường như đi ngao du gần một nửa Trung Châu thánh địa, cũng nên
trở về Huyền Ất Sơn, thời gian lâu dài nói không chừng Huyền Ất Sơn sẽ xảy ra chuyện.
Cũng không biết chờ lúc hắn trở về, Bạch Nghiệp còn sống hay không, có thể đã bị Dạ Dao
cùng Nhan Tịch phanh thây hay không.
Chờ đã, không phải chỉ có hai người, có khi là mười người.
Đưa mắt nhìn Tần Giác cùng Tô Ngạn rời đi, trong nội tâm Trần Bắc Huyền âm thầm thề,
một ngày nào đó mình phải trở thành người mạnh nhất Linh Ương giới, sau đó tới tìm Tần
Giác, cũng ăn sạch sủng vật của Tần Giác!
...
...
Đoạn thời gian sau đó, Tần Giác cùng Tô Ngạn không ngừng đi về phía trước, trừ việc thỉnh
thoảng sẽ nghỉ ngơi ở bên trong thành thị nào đó ra thì dường như không gặp chuyện gì đặt
biệt cả.
Cứ như vậy, năm ngày đi qua, hai người lại trở lại bên ngoài Tử Linh Cốc.
Trong lúc đó Tần Giác đi một chuyến Ám Nguyệt thành, phát hiện linh lực của Nghiêm Hưu
dưới sự trợ giúp của hắn cũng đã tiến vào Thiên Giai, trở thành tân nhiệm thành chủ của Ám
Nguyệt thành.
Đúng vậy, lúc trước phục sinh Nghiêm Hưu, Tần Giác cố ý thêm linh lực vào trong nguyên
hồn của Nghiêm Hưu.
Dưới sự tu luyện của Nghiêm Hưu, linh lực kia cũng sẽ dần dần dung nhập vào toàn thân
Nghiêm Hưu, thẳng đến khi bước vào Chí Tôn cảnh mới thôi.
Về phần Lữ Thanh Hầu cấu kết với Linh tộc hấp thu linh hồn của võ giả, cũng không có ai
biết, đương nhiên, cũng không ai biết Lữ Thanh Hầu ‘đi’ nơi nào.
Nghiêm Hưu khả năng đoán được một chút, nhưng không dám khẳng định, dù sao Lữ Thanh
Hầu là ân nhân cứu mạng của hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, Nghiêm Hưu không muốn sinh
nghi.
Trước khi đi Tần Giác để lại cho Nghiêm Hưu mấy chục bình linh tửu trăm năm.
Nghiêm túc mà nói, Nghiêm Hưu có thể coi là bằng hữu duy nhất mà hắn quen biết, đối với
bằng hữu, Tần Giác từ trước đến nay đều rất là khẳng khái.
Nếu như không phải là bởi vì Nghiêm Hưu tu vi quá thấp, không thể uống linh tửu ủ quá lâu
năm, linh tửu Tần Giác để lại cũng không phải là trăm năm, mà là ngàn năm.
Lại là một ngày trôi qua, hai người dễ dàng xuyên qua Tử Linh Cốc, đi tới Nam Cảnh.
Bởi vì trước đó từng bị Tần Giác huyết tẩy qua một lần, hiện tại Tử Linh Cốc dường như đã
không còn yêu thú Thiên Giai trở lên, nói cách khác, trong thời gian ngắn, yêu thú sẽ không
lại tạo thành bất kì uy hiếp gì cho các thế lực ở Nam Cảnh.
Mà Tần Giác cùng Tô Ngạn cũng cuối cùng cũng đã tới lúc phải chia tay.
“Tiền bối, ta có thể biết người ở đâu không? Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận
kẻ nào.”
Chần chờ thật lâu, Tô Ngạn nhịn không được hỏi.
Trải qua hơn một tháng tiếp xúc này, có lẽ ngay cả chính Tô Ngạn cũng đều không nhận ra,
nàng đã nảy sinh ra cảm giác ỷ lại vào Tần Giác từ lâu, dường như chỉ cần đi theo bên cạnh
Tần Giác, cũng không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, loại tình cảm này, Tô Ngạn chưa bao giờ
có.
Từ một khắc nàng lên làm Thánh nữ Phong Lôi tông kia, liền gánh lấy đủ loại áp lực, nhất là
sau khi Phong Lôi lão tổ ngã xuống,nàng trở thành hy vọng chấn hưng tông môn.
Hơn một tháng này khiến nàng thấy nhẹ nhàng vô cùng, đến mức hận không thể vĩnh viễn ở
cùng Tần Giác.
“Huyền Ất Sơn.”
“Huyền Ất Sơn. . . Nếu như rảnh rỗi, ta có thể đi tìm ngươi không?”
Tô Ngạn yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên.”
Tần Giác nhẹ gật đầu.
Tô Ngạn hai mắt sáng lên:
“Vậy liền quyết định như thế.”
“Ừm.”