Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 153: Khổ Cực Cho Bạch Nghiệp

Chương 153: Khổ Cực Cho Bạch Nghiệp
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Nói xong câu đó, hai người phất tay, quay người sang hai phương hướng khác nhau.
Với tu vi của Tô Ngạn, ở Trung Châu thánh địa có lẽ không tính là cái gì, nhưng ở Nam Cảnh,
trừ mấy vị Truyền Kỳ Cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay ra thì chính là một trong
những tồn tại mạnh nhất, hoàn toàn không cần lo lắng trên đường có nguy hiểm gì.
Nhưng mà Tần Giác không có chú ý tới chính là, khi hắn rời đi không lâu, Tô Ngạn đột nhiên
ngừng lại, sau đó nhìn theo phương hướng hắn đi xa, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra chiếc
gương đồng kia, vẻ mặt có chút phức tạp.
Mình làm sao vậy?
Rõ ràng đã kiến thức được sóng dậy ầm ầm ở Trung Châu thánh địa, tài nguyên trong nhẫn
trữ vật cũng đủ cho nàng tu luyện tới Thánh Cảnh, đổi lại bất cứ kẻ nào cũng hẳn là cao hứng
mới đúng, nhưng vì sao trong lòng nàng lại khó chịu như thế?
“Giang sơn nhìn không hết, đẹp nhất là người trong gương. . .”
Câu nói này không ngừng hiện ra trong đầu Tô Ngạn, từ đầu đến cuối muốn thoát khỏi cũng
không được.
Sau một lúc lâu, Tô Ngạn yếu ớt thở dài, cố nén xúc động muốn đuổi theo Tần Giác, thân
hình dần dần biến mất tại chỗ.



. . .
Một bên khác, Tần Giác cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi chia tay Tô Ngạn, hắn liền
dẫn Vân Tịch về thẳng Huyền Ất Sơn.
Nói thật, hơn một tháng không gặp, Tần Giác thật là có chút tưởng niệm cuộc sống ở Huyền
Ất Sơn.
Lần trước rời khỏi Huyền Ất Sơn lâu như vậy, hình như là đi tham gia Thịnh Hội Trảm Yêu thì
phải?
Nhưng mà lần kia cũng chỉ có hơn mười ngày mà thôi.
Bởi vì là đường về, cho nên Tần Giác cũng không có dừng lại trên đường, nhiều nhất là
thưởng thức phong cảnh ven đường một chút thôi, không đến một ngày liền trở lại Huyền Ất
Sơn.
Xa xa, đã có thể nhìn thấy hình dáng Huyền Ất Sơn quen thuộc.
Có lẽ do Bạch Nghiệp tấn thăng Chí Tôn cảnh, Huyền Ất Sơn gần đây rõ là đang xây dựng
thêm, chung quanh trên núi xuất hiện các loại kiến trúc, có một số còn chưa hoàn thành.
Sau khi Bạch Nghiệp tấn thăng Chí Tôn cảnh, địa vị của Huyền Ất Sơn ở Nam Cảnh có thể
nói là lên như diều gặp gió, mặc dù nội tình vẫn không cách nào đánh đồng cùng sáu đại gia
tộc, nhưng cũng là thế lực gần với sáu đại gia tộc.
Quan trọng nhất chính là, Bạch Nghiệp cũng không có biểu hiện ra ý tứ động thủ gì với Diêu
Quang thành, sáu đại gia tộc tự nhiên vui vẻ vô cùng, cố ý đưa rất nhiều đồ vật đến chúc
mừng Bạch Nghiệp đột phá, sau đó rất thức thời rời khỏi khu vực này.
Dù sao, chỉ cần không dính đến quan hệ lợi ích, mọi người đều là bạn tốt.
Về phần mảnh khu vực này, dù sao lại không phải ‘thịt mỡ’ gì, có thể làm cho thuận nước
giong thuyền, cớ sao mà không làm?
“A…, rốt cục cũng trở về.”

Vân Tịch tựa vào đầu Tần Giác, mái tóc ngố lắc lư, rất là vui vẻ.
Sau một khắc, Tần Giác nhẹ nhàng rơi trên đỉnh núi Huyền Ất Sơn, đi về phía trung tâm đại
điện.
Không biết Bạch Nghiệp thế nào.
“Mau nhìn, kia hình như là sư thúc tổ!”
“Thật là đẹp trai!”
“Nghe nói sư thúc tổ thế nhưng chính là võ giả Thiên Giai.”
“Không hổ là sư thúc tổ!”
“. . .”
Tần Giác xuất hiện lập tức dẫn tới sự chú ý của những người khác, một ít võ giả đã gặp qua
Tần Giác càng nhịn không được mà kinh hô.
Hết cách, Tần Giác quá tuấn tú, chỉ cần gặp một lần liền sẽ không quên.
Đối với những nghị luận này, Tần Giác cũng không thèm để ý, đã quen rồi.
Rất nhanh hắn liền tới bên ngoài đại điện, vừa muốn nhấc chân đi vào, một xác ướp ngồi trên
xe lăn bay ra.
Trong nhát mắt khi nhìn thấy Tần Giác, tên xác ướp sửng sốt một lát.
“Người này là ai a, làm sao lại bị đánh thành dạng này.”
Tần Giác nghi hoặc.
Đúng lúc này, xác ướp đột nhiên hưng phấn kêu lên:
“Sư đệ, ngươi trở về!”
Sư đệ?
Tần Giác đột nhiên mở to hai mắt, lại nhìn xác ướp, khó có thể tin nói:

“Ngươi là sư huynh, Bạch Nghiệp?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Xác ướp liên tục gật đầu, kích động nói.
“Ngươi làm sao biến thành dạng này rồi?”
Tần Giác ngạc nhiên.
Chẳng lẽ mấy nữ nhân kia thật sự động thủ với Bạch Nghiệp?
Thế nhưng với tu vi của Bạch Nghiệp cũng không thể thê thảm như thế a.
Nghe được câu này, Bạch Nghiệp đột nhiên lâm vào trầm mặc, giống như nhớ ra chuyện khổ
sở gì đó, đáng tiếc Tần Giác không nhìn thấy nét mặt của hắn, nếu không nhất định rất đặc
sắc.
“Bạch Nghiệp, ngươi muốn đi đâu?”
Không chờ Bạch Nghiệp trả lời, trong đại điện lại đi ra một thân ảnh, đôi mi như khói như
huân, trên mặt không chút son phấn, người mặc trường bào màu nhạt, tựa như Cửu Thiên
Huyền Nữ hạ phàm, phong hoa tuyệt đại.
“Khụ khụ, sư đệ ta trở về, ta nghênh đón một chút.”
Bạch Nghiệp ho khan hai tiếng, ngữ khí có vẻ khẩn trương.
Rất khó tưởng tượng, đây là chưởng môn Huyền Ất Sơn tiên phong đạo cốt, không giận tự uy
kia.
“Thì ra ngươi chính là Tần Giác sư đệ a.”
Nữ tử giờ phút này cũng đã chú ý tới Tần Giác, hơi nhăn một chút:
“Quả nhiên như sư huynh của ngươi nói, tuấn mỹ vô cùng.”
Tần Giác: “. . .”
Tình huống gì vậy?

Dạ Dao đâu? Nhan Tịch đâu?
Nhưng mà làm cho Tần Giác kinh ngạc nhất chính là, nữ nhân này vậy mà đạt tới Chí Tôn
cảnh!
Chẳng lẽ cũng là nợ tình của Bạch Nghiệp?
“Sư đệ, vị này là một vị bằng hữu lúc ta cùng sư phụ đi ngao du bên ngoài kết bạn được,
híz-khà-zzz – ”
Lời còn chưa dứt, Bạch Nghiệp bỗng nhiên hít sâu một hơi, chợt âm thanh run rẩy mà nói:
“Bất quá rất nhanh liền sẽ là tẩu của ngươi.”
Tần Giác: “. . .”
“Chào ngươi, ta tên là Mộc Tử Thất, là đạo lữ của sư huynh ngươi.”
Mộc Tử Thất cười nói.
“Ây. . . Chào tẩu tử.”
Tần Giác có chút ngơ ngác.
“Ha ha ha, miệng thật ngọt, nghe sư huynh ngươi nói ngươi ra ngoài ngao du, không nghĩ tới
biết về đúng lúc ha, cũng không chuẩn bị thứ gì, linh khí liền xem như lễ vật cho ngươi đi.”
Mộc Tử Thất che miệng cười khẽ, chợt lấy ra một thanh chủy thủ đưa cho Tần Giác.
Tần Giác tập trung nhìn vào đúng là linh khí Thiên Giai!
Mặc dù ở trong mắt Tần Giác, linh khí Thiên Giai không đáng nói chút nào, nhưng nơi này là
Nam Cảnh, linh khí Thiên Giai đã là phi thường trân quý, nữ tử thế mà cứ như vậy đưa cho
hắn, hiển nhiên thân phận bất phàm.
“Tạ ơn tẩu tử.”
Tần Giác tiếp nhận chủy thủ, thu vào nhẫn trữ vật.
Thấy Tần Giác lạnh nhạt, Mộc Tử Thất cũng có chút kinh ngạc, đây chính là linh khí Thiên
Giai, cho dù là võ giả Thiên Giai cũng xem là chí bảo, Tần Giác thế mà dáng vẻ không thèm
để ý chút nào.
Nhưng mà Mộc Tử Thất không biết là, trong nhẫn trữ vật của Tần Giác không chỉ có linh khí
Chí Tôn cùng Truyền Kỳ, thậm chí ngay cả chuẩn Thánh khí cũng có một cái, sao sẽ coi
trọng linh khí Thiên Giai sao.
“Cái kia. . . Tẩu tử, ta có thể cùng sư huynh nói riêng vài câu được không?”
Tần Giác nói.
“Đương nhiên có thể.”
Mộc Tử Thất mỉm cười nhìn Bạch Nghiệp ngồi trên xe lăn, thấp giọng nói:
“Tuyệt đối không được chạy trốn nha.”
Nghe vậy, Bạch Nghiệp lập tức nhịn không được rùng mình một cái, vội nói:
“Yên tâm, ta không đi đâu cả.”
Mộc Tử Thất hài lòng nhẹ gật đầu, lúc này mới nhẹ lướt đi.
Trầm mặc thật lâu, Tần Giác hỏi:
“Sư huynh, người này đến cùng là ai, ngươi đây là làm sao vậy?”
“Ai.”
Bạch Nghiệp thở dài:
“Ngươi không biết hơn một tháng này đã xảy ra chuyện gì, cô gái kia xém chút nữa đã phanh
thây ta.”
“Cho đến nửa tháng trước, Mộc Tử Thất xuất hiện.”
Nói đến đây, Bạch Nghiệp run nhè nhẹ:
“Toàn bộ đều bị nàng đuổi đi, sau đó không nói hai lời đánh ta một trận, ta là nam nhân, làm
sao có thể hoàn thủ, thế là liền biến thành bộ dạng này.”
Bạch Nghiệp sao có thể nói cho Tần Giác biết là hắn đánh không lại chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất