Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 157: Phong Ấn

Chương 157: Phong Ấn
1656 chữ
Kỳ thật ở trong mắt của Tần Giác, Trung Châu thánh địa trừ diện tích lớn hơn, cường giả
nhiều hơn, linh khí dày đặc hơn ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Dù sao với hắn mà nói, căn bản cũng chẳng có gì khác nhau.
Nhất là lúc trải nghiệm ở vực ngoại hoang mạc để cho Tần Giác cảm thấy nhàm chán vô
cùng, ngược lại dãy núi yêu thú sơn mạch nguy hiểm nhất lại lưu lại cho Tần Giác ấn tượng
khá tốt, dù sao còn có thịt thú để ăn.
Cái gọi là ‘Thánh địa’ chẳng qua chỉ là cái danh hào hư vô mờ mịt mà thôi.
Có lẽ chỉ cần một thế lực trung lưu nào ở nơi đó đặt ở Nam Cảnh liền có thể đứng hàng cao
nhất, thậm chí áp đảo trên cả ba đại tông môn, nhưng… Cũng chỉ có thế thôi.
Nhưng mà mặc dù Tần Giác nghĩ như vậy, Lạc Vi Vi cũng không cho rằng như thế.
Nghe xong Tần Giác miêu tả, thiếu nữ lộ ra vẻ mặt hâm mộ:
“Một ngày nào đó, ta cũng muốn đi Trung Châu thánh địa nhìn xem.”
Tần Giác nghe vậy nhếch miệng, yên tâm, ngươi sau này nhất định sẽ đi Trung Châu thánh
địa.
Với thiên phú tu luyện của Lạc Vi Vi, nhiều nhất là mười mấy năm liền có thể tiến giai Chí
Tôn cảnh, với lại nàng tu luyện chính là ‘Thuần Dương Chân Quyết’.
Sau khi tu vi mạnh đến trình độ nhất định, coi như nàng không biết gì về Thuần Dương
thánh địa, Thuần Dương thánh địa cũng sẽ chú ý tới nàng.



Dù sao, điều kiện tiên quyết để tu luyện ‘Thuần Dương Chân Quyết’ là nhất định phải có
được huyết mạch của Thuần Dương thánh địa, loại đỉnh cấp thế lực Thuần Dương thánh địa
đứng đầu ở Linh Ương giới này có thể không coi trọng huyết mạch hay sao?
Huống chi, phụ thân của Lạc Vi Vi còn là một vị cường giả Thánh Cảnh.
Nghĩ tới đây, Tần Giác bỗng nhiên ý thức được điều không đúng, nếu như bên trong Lạc Vi
Vi chảy dòng thánh huyết, thiên phú hẳn là phải cao hơn một bậc mới phải, tuyệt đối sẽ
không phải kiểu nửa năm mới miễn cưỡng bước vào Huyền Giai.
Mọi người đều biết, sau khi đạt tới Thánh Cảnh đã có thể cải biến năng lực huyết mạch khiến
hậu nhân trời sinh liền có ưu thế tu luyện tuyệt đối.
Một số Thánh Cảnh cường đại thậm chí dòng dõi vừa mới sinh ra trong người liền ẩn chứa
linh lực không thua gì cấp bậc Huyền Giai, Địa Giai.
Chớ đừng nói chi là Lạc Vi Vi chính là hậu duệ đời thứ nhất, trước lúc tiến giai Chí Tôn cảnh,
tốc độ tu luyện hẳn hẳn là như uống nước.
Vân Tịch chỉ tắm long huyết của một con Thái Hư Cự Long Chí Tôn cảnh liền có thể hoá
hình sớm.
Huống chi là Lạc Vi Vi?
“Chẳng lẽ. . .”
Tần Giác trong mắt hiện lên một vệt kim quang, linh thức lặng yên không một tiếng động
tiến vào trong kinh mạch của thiếu nữ.
Sau một lúc lâu, Tần Giác lộ ra giật mình.
Thì ra có người hạ một đạo phong ấn trong người thiếu nữ khiến tốc độ tu luyện của thiếu
nữ giảm xuống trên phạm vi lớn, trước đó Tần Giác lại không phát hiện ra.
Mặc dù như thế, thiếu nữ vẫn chỉ dùng nửa năm liền bước vào Huyền Giai, có thể thấy được
thiên phú khủng bố đến mức nào.

Nếu không phải có đạo phong ấn này, chỉ sợ thiếu nữ hiện tại đã là Địa Giai.
Đương nhiên nếu thật sự là như thế, rất có thể thiếu nữ còn chưa tiến vào Huyền Ất Sơn liền
sẽ bị một số người có tâm để mắt tới.
Quan trọng nhất chính là, thiếu nữ gặp được Tần Giác, nếu không ai có thể cam đoan Huyền
Ất Sơn không có người nào không động lòng mơ tưởng đâu chứ?
Đạo phong ấn này tuy nói là giảm tốc độ tu luyện của thiếu nữ xuống, nhưng cũng bảo hộ
thiếu nữ, không cần nghĩ cũng biết, hơn phân nửa là Thuần Dương Thánh Giả hạ xuống.
Tần Giác nghĩ nghĩ, linh thức hơi động một chút, trực tiếp đánh vỡ đạo phong ấn này, dù sao
cũng không có tác dụng gì.
Răng rắc.
Chỉ nghe một tiếng vỡ tan thanh thúy, thiếu nữ toàn thân chấn động, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm sao vậy?”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
“Ta. . . Ta cũng không biết, luôn cảm thấy trên người giống như có đồ gì đó đột nhiên biến
mất.”
Lạc Vi Vi thử vận chuyển linh lực, phát hiện tốc độ nhanh vô cùng, cả người nhẹ nhõm hơn,
có loại cảm giác khó nói rõ được, giống như lúc nào cũng có thể bay lên.
Hiển nhiên, trước đó Lạc Vi Vi cũng không biết chuyện trên người mình có đạo phong ấn, mà
Tần Giác cũng không có ý định nói cho nàng biết.
Mất đi phong ấn trói buộc, thiếu nữ vô ý thức liền tiến vào trạng thái tu luyện, cho dù giờ
phút này đã là chạng vạng tối, Thuần Dương chi lực mỏng manh hơn nhưng thiếu nữ lại có
thể hấp thu linh khí, bất quá sẽ chậm một chút thôi.

Nhưng mà lúc Lạc Vi Vi vận chuyển công pháp, linh khí xung quanh lập tức chen nhau đến,
hóa thành dòng năng lượng mà mắt thường có thể thấy được tràn vào bên trong cơ thể, nháy
mắt lấp đầy kinh mạch.
“Sao lại thế. . .”
Thiếu nữ có chút mờ mịt.
Nếu như ngay cả hấp thu linh khí cũng nhanh như vậy, đổi thành Thuần Dương chi lực sẽ ra
sao?
Thiếu nữ không dám tưởng tượng.
Mà điều này đại biểu cho coi như không có Thuần Dương chi lực, về sau tốc độ tu luyện của
nàng cũng sẽ không chậm!
Mắt thấy cảnh tượng này, Tần Giác hơi hài lòng, đây mới là thiếu nữ có thiên phú tu luyện
vốn nên có.
Lúc Thánh huyết hoàn toàn được kích hoạt, thiếu nữ trong năm năm liền có thể đột phá
Thiên Giai, tấn thăng Chí Tôn cảnh.
Nhưng mà sau khi đến Chí Tôn cảnh, gia trì của Thánh huyết liền sẽ yếu bớt, có thể xung
kích cấp bậc cao hơn hay không, chỉ có thể nhìn vào ý chí cùng tạo hóa của thiếu nữ mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thánh tử của tám đại thánh địa phần lớn đều là Truyền Kỳ
Cảnh, giống với tuyệt thế thiên tài Long Ngạo Thiên kia trong vòng trăm năm bước vào
Thánh Cảnh, Linh Ương giới mấy ngàn năm cũng khó xuất hiện một người.
Sau một nén hương, thiếu nữ mở choàng mắt, trực tiếp nhảy xuống khỏi tảng đá, bên trong
thân hình mảnh khảnh vang lên tiếng lốp bốp giòn vang, có ý muốn thoát thai hoán cốt.
“Sư Thúc, ta cảm thấy ta sắp đột phá.”
Thiếu nữ khó có thể tin được mà nói.

Phải biết rằng mấy ngày trước nàng vừa mới tấn cấp Huyền Giai trung kỳ, hiện tại lại sắp đột
phá, ngay cả Lạc chính Vi Vi cũng cảm thấy khó tin.
Tới đây Tần Giác lơ đễnh, này chỉ là bởi vì kinh mạch thiếu nữ bị phong ấn quá lâu, tạo ra bộc
phát thôi.
Sau một đoạn thời gian rất dài đều sẽ như thế, tin chắc không bao lâu nữa, thiếu nữ có thể
bước vào Địa Giai, ngang hàng với Vân Tịch.
Mắt thấy sắc trời muộn dần, thiếu nữ lại trò chuyện với Tần Giác một lát liền vui vẻ bừng
bừng rời đi, chuẩn bị đi trở về trực tiếp trùng kích Huyền Giai hậu kỳ.
Đưa mắt nhìn thiếu nữ đi xa, Tần Giác hơi chút trầm ngâm, lần nữa thi triển huyễn thuật,
tiếp tục nghiên cứu.
Hắn không tin chuyện mà Mã Hoa Đằng có thể được hắn lại làm không được.
“Nên dùng đồ gì làm thí nghiệm đây?”
Tần Giác có chút bối rối.
Nửa ngày sau, Tần Giác vung tay lên, trước mặt có vô số sách như ‘thiếu niên a thành’, ‘yêu
cha’,‘kim lân’ đều thình lình xuất hiện.
Tần Giác từ trong đó chọn ra một quyển gọi là Quang Minh Thánh Kinh, bắt đầu dựa theo
kịch bản bên trong tạo dựng huyễn thuật.
Không bao lâu, một đoạn ngắn huyễn thuật được Tần Giác chế tạo ra, sinh động như thật,
sau đó Tần Giác thử nghiệm rót nó vào huyễn thời, nhưng lại thất bại.
Về sau Tần Giác lại thử liên lục mấy lần, sử dụng các loại phương pháp, kết quả đều thất bại
như nhau.
Mỗi lần huyễn thuật vừa mới tiếp xúc đến huyễn thời, liền sẽ lập tức bị bắn ngược trở lại,
cuối cùng huyễn thời cũng không chịu nổi mà xuất hiện vết nứt.

“Kỳ quái, sao lại làm không được?”
Tần Giác băng khoăng vẫn không có cách giải, thế là quyết định chuyển đổi mạch suy nghĩ.
Nếu như không có cách nào rót huyễn thuật vào huyễn thời, như vậy nếu như trực tiếp tạo
huyễn thuật bên trong huyễn thời thì sao?
Tiếc là, cuối cùng vẫn thất bại.
Nhưng mà Tần Giác cũng biết được một vấn đề từ lần thất bại này, thì ra không phải huyễn
thuật của hắn không cách nào rót vào, mà là huyễn thời này không di chuyển được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất