Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 156: Nắm Giữ

Chương 156: Nắm Giữ
2089 chữ
Huyễn thuật, tên như ý nghĩa, chính là dùng linh lực chuyển hóa ra ảo cảnh.
So với loại tinh thần huyễn thuật thứ nhất, thì hình chiếu huyễn thuật đơn giản hơn rất
nhiều, cũng là loại huyễn thuật thường thấy nhất.
Cho dù là võ giả bình thì không tu luyện huyễn thuật cũng thường sử dụng hai ảo ảnh chiếu
đơn giản
Theo như sách viết, tu luyện huyễn thuật nhất định phải có được linh lực thâm hậu, nếu
không rất có thể ảo cảnh còn chưa ngưng tụ ra linh lực đã tiêu hao hết.
Mặc dù trên phương diện chiến đâu thì hình chiếu huyễn thuật không có lực sát thương
bằng tinh thần huyễn thuật, nhưng có khi cũng sẽ xuất hiện ngoại lệ.
Ví dụ như lúc linh thức đối thủ của ngươi cực kì cường hãn, tinh thần huyễn thuật có thể sẽ
mất đi tác dụng.
Ngược lại thì hình chiếu huyễn thuật có thể mê hoặc đối thủ, thậm chí nhiễu loạn linh thức
của đối thủ, cho dù đánh không lại cũng có thể toàn thân trở ra.
Cho đến trước mắt, Tần Giác còn chưa gặp được địch nhân dùng huyễn thuật chiến đấu với
hắn, cho nên cụ thể như thế nào cũng không rõ nữa.
Nhưng mà có thể khẳng định là tinh thần huyễn thuật đối với hắn vô dụng.
“Căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh,đem linh lực hòa tan, sau đó cải biến tia sáng, tạo ra
huyễn tượng…”
Tần Giác nghiêm túc đọc.



Hắn đã liên tiếp nhìn mấy công pháp tu luyện có liên quan tới hình chiếu huyễn thuật, tiếp
theo chính là nên thử thử có thể thành công hay không.
Nghĩ như vậy, Tần Giác khép sách lại, đầu tiên là bày ra một tầng kết giới, ngăn cách Lạc Vi
Vi ở bên ngoài, sau đó hai mắt khép hờ, tản ra linh lực.
Bởi vì có linh lực vô cùng vô tận, cho nên Tần Giác hoàn toàn không lo lắng thất bại, đồng
thời vừa lên đến liền liền ở phương viên trăm mét, đối với võ giả vừa mới bắt đầu học huyễn
thuật mà nói, không thua gì ngàn lẻ một đêm của Thiên Phương.
Nếu để cho những tên huyễn tu kia biết, sợ rằng sẽ cho rằng Tần Giác bị điên.
Nhưng Tần Giác sao có thể là người bình thường được?
Ông!
Linh lực bàng bạc dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, toàn bộ không gian cũng bắt đầu
vặn vẹo, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thấy thế, Tần Giác vội vàng phất tay áp chế, dù sao cũng là lần đầu tiên, không cẩn thận
phóng thích quá nhiều linh lực.
Mà có lẽ là do linh lực quá nhiều, rất nhanh trong trăm thước xung quanh liền hoàn toàn lâm
vào trong sự khống chế của Tần Giác, ngay cả chính Tần Giác cũng không nghĩ tới có thể
như vậy.
Nhưng mà lập tức hắn liền nhớ tới trong sách từng nói qua, trình độ khống chế cảnh vật
xung quanh càng lợi hại thì chế tạo ảo cảnh càng dễ.
Chỉ là vì tiết kiệm linh lực, không ai sẽ làm như vậy, trừ phi song phương có thực lực chênh
lệch tuyệt đối.
Bởi vậy trong mắt những tên huyễn tu, cách làm này ngu xuẩn vô cùng, thuộc về trình độ
thấp kém.
Huyễn thuật chân chính hẳn là lấy tiêu hao thấp nhất để chế tạo ra ảo cảnh hoa lệ nhất mới
đúng.
Nhưng mà Tần Giác cũng không quan tâm những thứ này, dù sao cho dù đối mặt vớ ai, hắn
đều có thực lực áp chế tuyệt đối.
Huống chi, Tần Giác học huyễn thuật lại không phải vì đối phó với địch nhân, hắn chỉ là
muốn dùng huyễn thuật tạo dựng ra thế giới giả tưởng để giết thời gian mà thôi.
“Trước tiên phải làm gì nhỉ.”
Tần Giác có chút bối rối.
Bình thường chế tạo huyễn tượng đều là bắt đầu từ vật chết trước tiên, bởi vì vật chết là đơn
giản nhất, sau đó mới chậm rãi tiếp xúc với cấp bậc cao hơn.
Vật sống trừ tiêu hao linh lực nhiều hơn ra, còn phải không ngừng phân thần điều khiển, nếu
không rất dễ biến mất.
Nhưng Tần Giác cũng không phải loại người thích tuần hoàn tiến dần kia, đôi khi hắn không
ngại học chạy trước rồi mới tập đi.
Ba!
Tần Giác vỗ tay phát ra tiếng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bóng tối, cho dù hơi thô ráp,
nhưng vẫn có thể nhìn ra, kia là một con Thái Hư Cự Long.
“Rống!”
‘Thái Hư Cự Long’ ngửa mặt lên trời gào thét, giống như sống dậy, đánh về phía Tần Giác.
Ba.
Tần Giác lại vỗ tay phát ra tiếng.
“Nghiệt súc, muốn chết.”
Một thanh niên ngăn tại trước mặt ‘Thái Hư Cự Long’, rõ ràng là Bất Hủ Thánh tử Long Ngạo
Thiên!
Ba ba ba!
Tần Giác mỗi lần búng tay một cái, liền sẽ có một vật xuất hiện, có yêu thú, cũng có nhân
loại.
Nhưng bởi vì Tần Giác còn chưa thuần thục, dẫn đến ngưng tụ ra ảo cảnh đều rất mơ hồ,
thậm chí còn không phân biệt được là cái gì.
Nhưng mà Tần Giác cũng không nôn nóng, hắn chỉ là người mới học mà thôi, có thể làm
được thứ này đã khoa trương vô cùng rồi.
Phải biết, bình thường người mới học có thể dùng huyễn thuật tạo ra một vật chết cỡ bàn
tay trong một tháng đã được xưng là thiên tài, huống chi Tần Giác dạng này còn chưa đến
một ngày liền chế tạo được vật sống?
Ngay cả huyễn tu mạnh nhất Linh Ương giới, mắt thấy cảnh tượng này, hơn phân nửa cũng
sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
Tần Giác cứ nhiều lần ngưng tụ đồ vật trong trí nhớ của hắn như vậy, ban đầu vẫn mơ hồ,
giống như đang khắc họa, đến dần dần rõ ràng, có thể thấy rõ là cái gì.
Dường như tốc độ tiến bộ có thể nhìn được bằng mắt thường.
Nếu như đổi thành huyễn tu khác, chỉ sợ linh lực đã khô kiệt lâm vào hôn mê từ lâu.
Hết cách, vô địch chính là có thể muốn làm gì thì làm.
Rốt cục, một đoạn thời gian sau, Tần Giác đột nhiên mở to mắt, tất cả ảo cảnh xung quanh
nhanh chóng vặn vẹo, giống như độ rõ nét trong video, nháy mắt trở nên sinh động như
thật, ngay cả tóc, làn da, lỗ chân lông đều có thể nhìn rõ ràng, không khác gì người thật!
Không chỉ có nhân loại, yêu thú cũng như thế, trừ hình thể nhỏ hơn bên ngoài mấy lần, hoàn
toàn nhìn không ra khác nhau ở chỗ nào.

Loại trình độ này, cho dù là huyễn tu Thánh Cảnh trở lên cũng rất khó làm được!
Ngắn ngủi nửa ngày, Tần Giác liền nắm giữ truy cầu của tất cả huyễn tu, có thể thấy được
khủng bố đến mức nào.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn là do hắn có thể hoàn toàn nắm giữ mảnh khu vực này, cùng
linh lực vô tận, nếu không thì làm sao có thể chống đỡ lâu như vậy.
“Mùa xuân.”
Hoa.
Trên sườn đồi trống trải, vạn vật hình như khôi phục, từng cây từng cây đột ngột mọc lên từ
mặt đất, nhanh chóng trưởng thành, trong nháy mắt đã vượt qua mười mét, các loại kỳ hoa
dị thảo dần dần lộ ra, giống như đang tiến vào rừng rậm nguyên thủy.
“Mùa xuân”
Mặt trời đỏ rực trên không, treo ở đỉnh đầu, tản ra hào quang chói sáng, dù không có nhiệt
độ, cũng làm cho người cảm thấy nóng bỏng.
“Mùa thu.”
Lá cây bay xuống, hoa cỏ khô héo, rất nhiều cây cối kết ra trái cây sáng long lanh, nhìn qua
thơm ngọt ngon miệng.
“Mùa đông.”
Gió lạnh gào thét, bông tuyết phủ kín toàn bộ sườn đồi, bao phủ trong làn áo bạc, thậm chí
lúc rơi trên người Tần Giác lại tan ra.
Trong nháy mắt, Tần Giác đã dùng huyễn thuật diễn hóa một lần phong cảnh bốn mùa, khó
phân thật giả.
Lập tức Tần Giác lại dùng linh lực huyễn hóa rất nhiều sự vật trong đầu, mỗi một cái đều
sinh động như thật, cũng không tiếp tục mơ hồ giống như trước.

“Hô, rốt cục cũng thành công.”
Tần Giác nhẹ nhàng thở ra.
Dưới cái nhìn người khác thì loại tốc độ này có lẽ có thể xưng là biến thái, nhưng theo Tần
Giác thấy, cho dù là luyện khí, hay luyện đan, hắn cũng không tốn thời gian lâu như vậy, cho
nên trong lòng ít nhiều cũng có chút không hài lòng.
Trên thực tế, học được chế tạo huyễn thuật chỉ là bước đầu tiên, quan trọng nhất chính là
làm sao để dùng huyễn thuật tạo dựng thế giới rồi rót vào huyễn thời, đồng thời vận chuyển
như bình thường.
Điểm này, không thể không nói Mã Hoa Đằng quả thực là một thiên tài, có thể nghĩ ra
phương pháp không thể tưởng tượng như thế, kết hợp huyễn thuật với kính mắt,.
Thu hồi tất cả huyễn thuật, Tần Giác lần nữa lâm vào trầm tư.
Bởi vì huyễn thời là do Mã Hoa Đằng phát minh ra, cho nên bên trong thư tịch cũng không
có bất kỳ ghi chép gì, làm sao có thể rót huyễn thuật vào huyễn thời, chỉ có thể dựa vào
chính Tần Giác tự thôi diễn.
Ngay lúc Tần Giác vẫn không có cách giải, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ngạc
nhiên:
“Sư Thúc Tổ ngươi trở về rồi á!”
Tần Giác ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện Lạc Vi Vi không ngờ đã kết thúc tu
luyện, mặt mũi tràn đầy cao hứng nhìn hắn.
“Ừm.”
Tần Giác nhẹ gật đầu, tạm thời dừng lại suy nghĩ chuyện về huyễn thuật.
“A, đó là ai?”

Lạc Vi Vi vừa muốn nói cái gì, đột nhiên chú ý tới Vân Tịch ở cách đó không xa, có chút kinh
ngạc.
“A, nàng là Vân Tịch.”
Tần Giác giải thích nói:
” Vân Tịch sau khi hóa hình.”
“Cái gì? Vân Tịch hoá hình rồi?”
Lạc Vi Vi không thể tưởng tượng nổi há to mồm, dưới tình huống bình thường không phải ít
nhất là ngũ cấp mới có thể hoá hình hay sao? Chẳng lẽ Vân Tịch đã ngũ cấp rồi?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Lạc Vi Vi, Tần Giác liền kể chuyện Vân Tịch tắm long
huyết cho Lạc Vi Vi.
“Thì ra là thế.”
Lạc Vi Vi giật mình, nếu lúc trước nàng cùng Tần Giác cùng đi Trung Châu thánh địa, hẳn là
cũng sẽ trở nên càng mạnh hơn a?
Chuyện liên quan tới Thuần Dương thánh địa cùng Thuần Dương Thánh Giả, Tần Giác nghĩ
nghĩ, cuối cùng vẫn là không có nói cho Lạc Vi Vi.
Hiện tại biết những thứ này, đối với Lạc Vi Vi trăm hại mà không một lợi, với lại với thiên phú
tu luyện của Lạc Vi Vi, sớm muộn có một ngày bản thân cũng sẽ biết.
“Sư Thúc Tổ, ngươi có thể kể cho ta nghe vài chuyện liên quan đến Trung Châu thánh địa
không?”
Lạc Vi Vi tràn ngập mong đợi hỏi.
Trung Châu chính là thánh địa trong nội tâm của tất cả võ giả ở Linh Ương giới, Lạc Vi Vi
đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đương nhiên có thể.”

Tần Giác cân nhắc lời nói một chút, nhẹ nhàng kể lại chuyện mình đã trải qua ở Trung Châu
thánh địa, nhưng mà chuyện về Linh tộc cùng Bất Hủ thánh địa lại bị hắn lựa chọn bỏ qua,
chỉ nói về Thần Vũ đế quốc, yêu thú sơn mạch cùng vực ngoại hoang mạc.
Dù sao, hai chuyện này thực tế quá mức kinh thế hãi tục, nhất là chuyện hắn cùng Long
Trẫm là người xuyên việt, Tần Giác làm sao có thể nói ra

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất