Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 161: Khiêu Chiến Toàn Tộc

Chương 161: Khiêu Chiến Toàn Tộc
1644 chữ
Mọi người đều biết, đương kim ba đại tông môn, có hai vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh, mà
Mộc gia thì có tới năm vị!
Về phần Mộc gia vì sao ẩn thế không ra, kỳ thật có một phần liên quan tới việc rời khỏi
Trung Châu thánh địa.
Với thực lực bây giờ của Mộc gia, dù cho đặt ở Trung Châu thánh địa, cũng không thua gì
loại thế lực trung lưu như Thần Vũ đế quốc, Tinh Đấu đế quốc.
Nhưng Mộc gia từng đắc tội với gia tộc Thánh giả khác, vì phòng ngừa lọt vào sự trả thù của
đối phương, đành phải bị ép rời khỏi Trung Châu, ẩn nấp tại Nam Cảnh.
Ngay cả trước đó Nam Cảnh cùng Tử tộc Yêu tộc chiến đấu trên bình nguyên, bọn hắn cũng
lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Lần này nếu không phải Mộc Tử Thất trốn đi, chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ không xuất hiện.
Nghe xong Mộc Tử Thất nói, Bạch Nghiệp trợn mắt hốc mồm.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi biết được mình bốn mươi năm trước thế mà
‘lừa gạt’ Thánh nữ của gia tộc mạnh mẽ như vậy tới tay, Bạch Nghiệp vẫn cảm thấy hoang
đường.
Lập tức nội tâm nhịn không được âm thầm nghĩ mà sợ.
Khi đó Huyền Ất Sơn không có tồn tại tên Tần Giác vô địch này, lỡ như Mộc Tử Thất nói ra
thân phận của hắn, chỉ sợ toàn bộ Huyền Ất Sơn đều sẽ bị san thành bình địa.



Nghĩ tới đây, Bạch Nghiệp ánh mắt càng thêm ôn nhu, có thể thấy, lúc trước Mộc Tử Thất đã
chống đỡ áp lực lớn cỡ nào mới để chuyện này qua đi.
Lần thứ nhất, Bạch Nghiệp có cảm giác mình đã khiến cho Mộc Tử Thất thua thiệt quá
nhiều.
“Yên tâm, về sau ta cũng không để cho ngươi rời đi đâu.”
Bạch Nghiệp ôm chặt lấy Mộc Tử Thất, thần sắc kiên định nói.
Mộc Tử Thất gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, yên lặng tựa trên vai Bạch Nghiệp, câu nói này
nàng đã đợi bốn mươi năm.
. . .
Giờ phút này, Mộc gia phi hành trên linh khí ngay trên bầu trời với tốc độ nhanh vô cùng,
nhưng không có bất luận cái tạp âm gì,bên trên linh khí phi hành cũng an tĩnh đáng sợ, tất cả
mọi người lâm vào trầm mặc, không dám nói lời nào.
Ai cũng không nghĩ tới, xuất động tình cảnh lớn như vậy, không chỉ không bắt được Mộc Tử
Thất về, mà còn kém chút nữa bị xử lý.
Nhất là Mộc Khuê, âm trầm tới cực điểm, sau khi trở về suy tư làm thế nào để bàn giao lại với
đại trưởng lão.
Một bên khác, Mộc Nguyên mặt mũi bầm dập nằm trên boong thuyền, hận không được
muốn tìm một cái lỗ để chui vào, mình thế mà bại bởi một võ giả ngoại giới!
Mặc dù võ giả ngoại giới kia mặc một bộ phòng ngự linh khí Chí Tôn, nhưng bị đánh thành
dạng này, thực tế quá mất mặt!
Phải biết, võ giả huyễn tu từ trước đến nay đều cực kì kiêu ngạo, huống chi Mộc Nguyên còn
nắm giữ Thiên Toại Viêm!
“Hừ, chờ sau khi đại trưởng lão biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tiện nhân kia.”

Mộc Tình Vân trong lòng cười lạnh, nghiễm nhiên không có ý thức được tính nghiêm trọng
của vấn đề.
Trong nháy mắt một ngày trôi qua, linh khí phi hành vượt qua vạn lý đi tới một vùng núi, sau
đó thẳng tắp bay tới một ngọn núi!
Phốc!
Hình tượng trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện,linh khí phi hành trực tiếp xuyên
qua ngọn núi, biến mất không thấy gì nữa.
Đây đều là huyễn trận Mộc gia bày ra ở bên ngoài, cho dù là cường giả Chí Tôn cảnh cũng
không phát hiện ra được.
Nhưng mà đám người Mộc Khuê không có chú ý tới chính là, lúc bọn hắn tiến vào huyễn
trận, một thân ảnh cũng lặng yên không một tiếng động đi theo ở phía sau, không gây nên
bất kỳ gợn sóng nào.
Xuyên qua huyễn trận, trước mắt rộng mở trong lành, núi xanh thác nước, kỳ hoa dị thảo,
tựa như thế ngoại đào nguyên, có chút yên tĩnh.
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, trên thực tế tràn ngập các loại sát cơ, nếu không phải người của
Mộc gia, không cẩn thận liền sẽ hãm sâu vào, vĩnh viễn ra không được.
Linh khí phi hành không dừng lại chút nào, bay thẳng đến một tòa cung điện ở trung tâm.
Trải qua một ngày trị liệu, thương thế trên người Mộc Nguyên cũng đã khôi phục hơn phân
nửa, ba người lần lượt xuống thuyền, đi tới bên ngoài đại điện.
Đại điện chiếm diện tích cực lớn, từ cổng căn bản không nhìn thấy điểm cuối, tràn ngập
sương mù linh lực nhàn nhạt, mờ mịt thần bí.
“Đại trưởng lão, ta đã trở về.”
Mộc Khuê đứng ở cửa đại điện, khom người nói.
Thấy thế Mộc Nguyên cùng Mộc Tình Vân cũng liền vội vàng khom người hành lễ.
“Vào đi.”
Trong đại điện truyền ra một âm thanh bình thản.
“Vâng.”
Mộc Khuê hít một hơi thật sâu, đi vào đại điện.
Không bao lâu, trước mặt ba người xuất hiện một lão giả tiên phong đạo cốt, tóc bạc nhưng
mặt vẫn hồng hào.
Lão giả mặt không biểu tình, hàng mi rủ xuống tới bả vai, cho dù không nói gì, lại cho người
ta một loại cảm giác bị đè nén.
Dưới tình huống tộc trưởng bế quan tu luyện, vị đại trưởng lão này chính là chưởng quản của
Mộc gia hiện tại.
“Tử Thất đâu.”
Lão giả nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí băng lãnh.
“Thật có lỗi, chúng ta đã thất bại.”
Mộc Khuê kiên trì đáp.
“Lý do.”
“Có một vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh nhúng tay vào.”
Mộc Tình Vân bên cạnh chen miệng nói:
“Mộc Tử Thất không chỉ có cấu kết với ngoại nhân, còn đả thương người Mộc gia ta, quả
thực tội không thể tha!”
“Hửm! Thật sao?”
Lão giả híp mắt lại, nhìn về phía Mộc Khuê.

“Đúng thế.”
Mộc Khuê nhẹ gật đầu, nói:
“Vị Truyền Kỳ Cảnh kia rất lợi hại, dễ dàng đón lấy một lần công kích ngài cho ta.”
Nghe vậy, lão giả chau mày:
“Nàng đi Thiên Cơ tông rồi?”
Dưới cái nhìn của lão, toàn bộ Nam Cảnh, cũng chỉ có vị lão tổ Thiên Cơ tông kia, mới có thể
nhẹ nhõm đón lấy công kích của hắn.
“Không, là một địa phương nhỏ không có danh tiếng, hình như gọi là. . . Huyền Ất Sơn.”
“Huyền Ất Sơn?”
Lão giả tự lẩm bẩm, mặc dù Mộc gia ẩn thế không ra, nhưng chuyện liên quan tới ngoại giới,
bọn hắn hàng năm đều sẽ có tổ chức chuyên môn tình báo điều tra, nhưng lại chưa bao giờ
nghe nói qua cái gì mà Huyền Ất Sơn.
“Đoạn thời gian trước lưu truyền sôi sùng sục người mới tấn thăng Chí Tôn cảnh, chính là
chưởng môn Huyền Ất Sơn.”
Dừng một chút, Mộc Khuê lại nói:
“Bốn mươi năm trước phá hỏng nguyên âm của Mộc Tử Thất người cũng là hắn.”
“Cái gì?”
Lão giả đột nhiên biến sắc:
“Ngươi xác định?”
Nếu như không phải nguyên âm bị phá, chỉ sợ lúc này Mộc Tử Thất đã tiến giai Truyền Kỳ,
cho nên đối với người phá hỏng nguyên âm của Mộc Tử Thất, lão giả có thể nói là hận thấu
xương!
Dù sao, hắn thấy, Mộc Tử Thất là hi vọng duy nhất trước mắt có thể dẫn Mộc gia trở lại
Trung Châu thánh địa.
“Xác định.”
“Được lắm, Huyền Ất Sơn phải không, ta sẽ để cho nó phải trả giá thê thảm nhất!”
Lão giả hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:
“Thông tri nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão, theo ta cùng nhau đi tới Huyền Ất Sơn, ta
ngược lại muốn xem thử, lần này ai có thể ngăn cản!”
Mộc Khuê không nghĩ tới lão giả thế mà phản ứng lớn như vậy, vội vàng đáp:
“Vâng!”
“Mặt khác. . .”
“Không cần đi.”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm sâu kín truyền đến, đánh gãy lời của lão giả.
Sau một khắc, thanh niên áo trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện bên trong đại điện, không
có bất kỳ dấu hiệu nào.
“Ngươi là ai?”
Lão giả vô ý thức hỏi.
“Là ngươi!”
Mộc Khuê thốt ra.
“Ngươi biết hắn?”
Lão giả ngạc nhiên.
“Hắn chính là vị cường giả Truyền Kỳ Cảnh ở Huyền Ất Sơn kia.”
Mộc Khuê khàn giọng nói.

Tần Giác xuất hiện ở đây, không cần nghĩ cũng biết khẳng định là đi theo phía sau bọn hắn,
mà bọn hắn toàn bộ hành trình đều không phát hiện ra.
Bất quá Mộc Khuê không biết là, người thiếu niên trước mắt này cũng không phải là Tần
Giác chân chính, mà là hóa thân.
“Các hạ tự tiện xông vào Huyễn vực của Mộc gia ta, là muốn khiêu chiến với Mộc gia sao.”
Đại trưởng lão âm thanh lạnh lùng nói.
“Không không không, ta chỉ là đến thông tri các ngươi một chuyện.”
Thiếu niên phất phất tay, nghiêm túc nói:
“Về sau đừng đến Huyền Ất Sơn nữa.”
“Đương nhiên, nếu như các ngươi không nghe, ta cũng không ngại khiêu chiến toàn tộc các
ngươi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất