Chương 165: Sư Đệ,A A A
1636 chữ
“Ngươi cầm cái này, nếu như gặp phải nguy hiểm,hãy dùng linh lực kích hoạt.”
Tần Giác đưa cho Trương Kỷ Trần một khối ngọc bài nói.
Bên trong khối ngọc bài này đã được Tần Giác hạ kết giới, chỉcần dùng linh lực kích hoạt,
cho dù là cường giả Đại Thánh cũng không cách nào đánh vỡ, với lại có thể sử dụng nhiều
lần, tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn cho Trương Kỷ Trần.
Ngoài dự liệu chính là, Trương Kỷ Trần vậy màcự tuyệt.
“Sư thúc, ta là ra ngoài lịch luyện, không phải trải nghiệm cuộc sống, nếu như cầm cái này, ta
rất có thể sẽ dần dần sinh ra cảm giác ỷ lại, đến lúc đó lịch luyện cũng liền mất đi tác dụng.”
Trương Kỷ Trần đẩy ngọc bài, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Điểm này Trương Kỷ Trần quả thực nói không có sai, rất nhiều đệ tử thiên tài của thế lực lớn
lúc ra ngoài lịch luyện, đều mang theo các loại thủ đoạn bảo mệnh xem như át chủ bài, để
phòng vạn nhất.
Cái này cũng khiến cho bọn hắn lúc gặp địch nhân sẽ trở nên ngang ngược càn rỡ, không coi
ai ra gì, cuối cùng là xúc phạm đến người không thể trêu vào được, chết không có chỗ chôn.
Tỷ như Ngụy Long Thao trước đó, chính là ỷ vào trên người có được hai kiện linh khí Chí
Tôn, mới dám khiêu khích trước mặt Tần Giác.
Kết quả không nghĩ tới Tần Giác cường đại như thế, không chỉ trực tiếp xử lý hắn, ngay cả
gia tộc sau lưng của hắn cũng bị tiêu diệt.
Cũng chính vì vậy Trương Kỷ Trần mới lựa chọn cự tuyệt, hắn không muốn dựa vào người
khác.
Nghe vậy, Tần Giác đầu tiên là sững sờ, chợt vỗ vai Trương Kỷ Trần, cười nói:
“Ngươi có giác ngộ như vậy là rất tốt, thế thì chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Trương Kỷ Trần nhẹ gật đầu, ngữ khí vô cùng kiên định.
Lần này lịch luyện trở về, hắn nhất định phải siêu việt Tahm!
“Tạm biệt.”
Tần Giác phất tay.
“Tạm biệt.”
Bạch Nghiệp lập tức phụ họa theo, dáng vẻ vẫn quái dị vô cùng.
“Tạm biệt sư phụ, sư thúc.”
Trương Kỷ Trần ôm quyền khom người, thân hình bay vào không trung, nhanh chóng biến
mất ở chân trời.
“Đuổi theo hắn, bảo hộ an toàn cho hắn.”
Tần Giác dùng linh lực truyền âm nói.
“Vâng.”
Nhận được mệnh lệnh, hóa thân lập tức lặng yên không một tiếng động đi theo bên cạnh
Trương Kỷ Trần.
Mặc dù Trương Kỷ Trần không muốn được người khác bảo hộ, nhưng đó là chuyện của hắn,
Tần Giác sao có thể không quan tâm thật chứ? Lỡ như Trương Kỷ Trần chết ở bên ngoài thì
làm sao đây?
Với lại tu vi của hóa thân, hoàn toàn bảo vệ Trương Kỷ Trần dưới tình huống hắn không biết
rõ.
Đúng lúc này, Bạch Nghiệp bên cạnh đột nhiên xông lại ôm lấy Tần Giác.
“Sư đệ. . .”
Chỉ thấy Bạch Nghiệp sắc mặt ửng hồng, thở hổn hển, giống như dục cầu bất mãn.
“? ? ?”
“Sư huynh, ngươi đây là. . .”
Tần Giác ngạc nhiên, Bạch Nghiệp đây là làm sao rồi?
Cho dù là dục cầu bất mãn, cũng không cần động thủ với hắn a?
Chẳng lẽ. . .
Là do viên đan dược kia?
Nhưng đây không phải là đan dược chữa thương sao?
Quả nhiên, chỉ cần là Bạch Nghiệp luyện chế đan dược, mặc kệ cái gì cũng đều không đáng
tin cậy!
Khó trách vừa rồi lúc bắt đầu, Bạch Nghiệp liền một bộ dáng toàn thân không được tự nhiên!
“Sư đệ, a a a.”
Không đợi Tần Giác nghĩ rõ ràng, Bạch Nghiệp đã miết khóe miệng, Tần Giác lập tức nhịn
không được rùng mình một cái, đánh một quyền vào mặt Bạch Nghiệp!
Ầm ầm!
Trong chốc lát, Bạch Nghiệp như thiên thạch rơi trên mặt đất, xuất hiện một cái hố có
đường kính mười mét.
“Đau quá.”
Đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng khiến cho Bạch Nghiệp khôi phục được một xíu thần trí,
nhưng rất nhanh lại mê ly, tiếp tục bay về phía Tần Giác.
Tần Giác: “. . .”
Đây là đan dược gì?
Dược lực mạnh như vậy?
Ngay cả nam nhân cũng không buông tha!
Thở dài, Tần Giác giơ ngón tay lên, điểm ở mi tâm của Bạch Nghiệp.
Ông!
Kim quang hiện lên, Bạch Nghiệp biểu lộ rốt cục dần dần khôi phục bình thường, ửng hồng
trên mặt cũng thối lui.
Sau một lúc lâu, Bạch Nghiệp nháy mắt, mờ mịt nói:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ta sao lại cảm thấy toàn thân kịch liệt đau nhức vô cùng.”
Tần Giác: “. . .”
“Về sau đan dược chữa thương kia, tuyệt đối không được tặng người.”
“Vì sao?”
Bạch Nghiệp khẽ giật mình, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, cau mày nói:
“Chẳng lẽ đan dược kia có công hiệu kỳ quái gì sao?”
Bởi vì Tần Giác cưỡng ép xóa đi dược hiệu, cho nên Bạch Nghiệp đã quên chuyện xảy ra vừa
rồi không còn một mảnh.
“. . .”
Do dự nửa ngày, Tần Giác vẫn là nói rõ chuyện này một lần.
“Cái gì?”
Bạch Nghiệp kinh hãi, chẳng trách mình cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng!
“Kỳ quái, tại sao có thể như vậy.”
Bạch Nghiệp lấy ra một viên đan dược đặt ở lòng bàn tay, vẫn không có cách giải.
“Ta dùng rõ ràng đều là thuốc chữa thương, không đúng a.”
Tần Giác: “. . .”
Nếu như có thể sử dụng logic để giải thích vì sao ngươi luyện đan ra như thế, chỉ sợ ngươi
cũng sẽ không nhiều năm như thế cũng không có luyện chế ra được một viên đan dược bình
thường.
“Nhất định là nơi nào đó đã xảy ra vấn đề, ta trở về nghiên cứu lại.”
Dường như vì hóa giải xấu hổ, sau khi vứt xuống câu nói này, Bạch Nghiệp liền trực tiếp biến
mất tại chỗ, giống như chưa từng tồn tại.
Tần Giác nhún vai, cũng trở lại sườn đồi, dù sao bị đòn là Bạch Nghiệp, cũng không phải là
hắn.
Giờ phút này, mặt trời chói chang, trời trong xanh thăm thẳm, Lạc Vi Vi đang ngồi xếp bằng
trên tảng đá tu luyện, về phần Vân Tịch, còn chưa tỉnh ngủ.
Tần Giác nhấp một ngụm linh tửu, sau đó lấy Linh Cơ mà Long Trẫm đưa cho hắn kia lật
xem.
“Leng keng!”
“Leng keng!”
“Leng keng!”
Liên tục ba tiếng nhẹ vang lên, Tần Giác tập trung nhìn vào, đúng là Long Trẫm nhắn tin cho
hắn.
Nhìn khung đối thoại kia, không khác gì với QQ cả.
Càng ớn hơn nữa là, Long Trẫm còn dùng ảnh chân dung của mình làm ảnh đại diện.
“Có đó không? Tần huynh đệ.”
“Linh tộc bị diệt.”
“Là ngươi làm sao?”
Ba cái tin này đều là được gửi tới vài ngày trước, đáng tiếc Tần Giác cho tới bây giờ mới nhìn
đến.
Từ sau khi trở lại Huyền Ất Sơn, Tần Giác cơ bản không khác gì ngăn cách với thế giới bên
ngoài, nếu không phải Long Trẫm cho hắn Linh Cơ này, khả năng hắn cũng không biết Trung
Châu thánh địa đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra vài ngày trước, Hồn tộc trước nay vẫn cùng Linh tộc giao hảo phát hiện chuyện Linh
tộc bị diệt.
Trừ tầng kết giới bên ngoài kia ra, toàn bộ Linh tộc đều bị san thành bình địa, tất cả tộc nhân
đều bỏ mình, không có ngoại lệ.
Tin tức truyền ra, cả thế giới chấn kinh.
Đối với Trung Châu mà nói, quả thực là quả siêu bom, nháy mắt dẫn bạo tất cả võ giả!
Một trong Linh tộc trong mười hai Thánh tộc bị diệt tộc, mà lại không có gây nên bất luận
động tĩnh gì, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
“Chân tướng Linh tộc bị diệt, nam nhân nhìn trầm mặc, nữ nhân nhìn rơi lệ.”
“Nghi ngờ đủ điều, đến tột cùng ai là người ở phía sau màn?”
“Linh tộc biến mất.”
“Không có người hiểu Linh tộc hơn ta.”
“. . .”
Nhìn các tiêu đề màu đỏ loạn thất bát tao trên Linh Cơ, Tần Giác dở khóc dở cười, khoa
trương nhất chính là, lại có người hoài nghi là do Bất Hủ thánh địa làm, với lại ngôn từ chuẩn
xác liệt ra hơn mười nguyên nhân.
Trên thực tế, phóng nhãn khắp Trung Châu, cũng chỉ có Bất Hủ thánh địa mới có thể làm
được chuyện này.
Dù sao, mặc dù Bất Hủ thánh địa trên danh nghĩa chỉ có một vị cường giả Đại Thánh, nhưng
hóa thân kia của Long Trẫm thế nhưng không kém Đại Thánh chút nào.
Huống chi, Long Trẫm nhiều năm chưa hiện chân thân, sớm đã có người suy đoán hắn đã
đột phá Đại Thánh, bước vào cảnh giới cao hơn, nếu như dạng này, lặng yên không một tiếng
động tiêu diệt Linh tộc cũng không phải là không được.
Cộng thêm Long Trẫm từ đầu đến cuối không trả lời, cho dù vừa mới bắt đầu có võ giả
không tin, lúc này cũng chầm chậm tin tưởng.
“Là ta.”
Tần Giác gõ hai chữ, không giấu diếm.
Sớm biết như thế, lúc trước hắn nên trực tiếp nói cho Long Trẫm.