Chương 217: Khuôn Mẫu Của Chúng Ta
1668 chữ
So với tam đại tông chủ, khí tức bên trong Huyền Ất Sơn kia yếu rất nhiều, nhưng lại cứng
hơn, khiến người không thể khinh thường.
Theo đạo này khí tức dâng lên, một số võ giả vẫn duy trì thái độ hoài nghi liền triệt để hết hi
vọng.
Huyền Ất Sơn không chỉ có cường giả Truyền Kỳ cảnh, hơn nữa nhìn tình huống, không kém
tam đại tông chủ chút nào.
Trong lòng mọi người kinh hãi, bọn hắn biết, không còn có người có thể ngăn cản Huyền Ất
Sơn quật khởi.
Tam đại tông chủ cực kì kinh ngạc.
Phải biết, bọn hắn đều đã bước vào Truyền Kỳ cảnh trên trăm năm, đến trung kỳ thậm chí
hậu kỳ, mà người này bất quá chỉ vừa mới đột phá, lại có khí tức cường hoành như thế, quả
thực không thể tưởng tượng.
Trừ phi, đối phương là siêu cấp thiên tài.
Cũng chỉ có một số ít thiên tài đứng đầu, mới có thể lúc vừa mới đột phá, siêu việt cùng cảnh
giới.
Điểm này, tam đại tông chủ trước khi bước vào Truyền Kỳ cảnh cũng có thể làm được, nhưng
sau khi bước vào Truyền Kỳ cảnh lại không được.
Nguyên nhân rất đơn giản, Truyền Kỳ cảnh đã là cực hạn của bọn hắn, có thể đột phá tiếp
hay không, phải xem cơ duyên.
Mà vị cường giả Truyền Kỳ cảnh này của Huyền Ất Sơn, rõ ràng còn có tiềm lực càng lớn, về
sau thậm chí chạm đến Thánh Cảnh cũng không phải là không thể!
Khó trách sẽ có thế lực lớn âm thầm nâng đỡ, một cường giả Thánh Cảnh, cho dù đặt ở
Trung Châu, cũng là tồn tại hết sức quan trọng.
Tuyệt đối không thể trêu chọc!
Nghĩ như vậy, tam đại tông chủ lập tức không hẹn mà cùng thu liễm khí thế, để tránh đối
phương sinh ra hiểu lầm.
“Ba vị tông chủ không ngại xa vạn lý đến đây, tại hạ không có từ xa tiếp đón, mong được
lượng thứ.”
Lúc này, Bạch Nghiệp mặt không biểu tình tiến lên phía trước nói.
Tuy là nói như vậy, nhưng kỳ thật Bạch Nghiệp cũng không hoan nghênh, bởi vì theo hắn
thấy, ba tên này đều không có ý tốt gì.
“Ngươi chính là chưởng môn Huyền Ất Sơn Bạch Nghiệp?”
Tông chủ Kiếm Tông ánh mắt như điện, nhìn kỹ Bạch Nghiệp.
Trong đương kim ba đại tông môn, nếu bàn về lực công kích, Kiếm Tông hẳn là mạnh nhất.
Nhất là tông chủ Kiếm Tông Tống Hà, kiếm thuật tạo nghệ ở Nam cảnh cơ hồ không người
có thể sánh bằng, toàn thân đều tản ra kiếm ý mãnh liệt, làm người ta hai mắt đau nhức, khó
mà nhìn thẳng,
“Đúng vậy.”
Bạch Nghiệp không kiêu ngạo không tự ti nói.
“Ha ha ha, tốt, quả nhiên là danh tiếng lan xa!”
Tống Hà biểu lộ biến đổi, cười to nói.
Bạch Nghiệp: “? ? ?”
Hắn lúc nào thì nổi danh rồi?
Còn nữa, ta và ngươi rất thân sao?
Bạch Nghiệp vẻ mặt ngơ ngác, không rõ Tống Hà vì sao trước sau biến hóa lớn như thế.
“Bạch chưởng môn.”
Diệp Thanh cùng Từ Tiêu nhìn nhau, thái độ có chút tôn kính.
Hai người bọn họ cũng không giống như Tống Hà như thế, thích dùng ánh mắt dò xét đi nhìn
người khác.
“Ây… Ba vị mời tới bên này.”
Bạch Nghiệp bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng đưa tay nói.
“Đa tạ.”
Dưới sự dẫn đầu của Bạch Nghiệp, ba người Diệp Thanh rất nhanh liền tiến vào phía trong
sân, chỉ là Mộc Tử Thất từ đầu đến cuối không có xuất hiện, cho nên Võ Giả ở đây cũng
không dám khẳng định, đối phương đến cùng phải giống như lời đồn, là nữ tu.
Về phần dùng linh thức nhìn trộm, trừ phi sống không kiên nhẫn.
Trên thực tế, Bạch Nghiệp căn bản không có ý định để Mộc Tử Thất ra mặt, hết thảy đều để
hắn ra mặt giải quyết.
Nói đùa, Mộc Tử Thất lớn lên rất xinh đẹp, lỡ như bị tên nào đó không có ý tốt nhớ thương
thì phải làm sao đây?
“Bạch chưởng môn, chúc mừng cường giả quý tông tiến giai Truyền Kỳ, đây là hạ lễ của
Thiên Cơ tông chúng ta.”
Diệp Thanh lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Bạch Nghiệp, cười nhạt nói.
Thấy thế, Bạch Nghiệp cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Diệp Thanh không hổ là tông chủ Thiên Cơ tông, tùy tiện đưa ra hạ lễ đều không phải là loại
thường, khó trách Thiên Cơ tông có thể từ đầu đến cuối sừng sững đứng ở đỉnh của Nam
cảnh.
Nhưng mà từ lần trước sau khi Tần Giác giao hết tài nguyên tu luyện vơ vét được cho Bạch
Nghiệp, Bạch Nghiệp không còn vì chuyện tài nguyên tu luyện mà lo lắng, những tài nguyên
tu luyện này trong mắt hắn không đáng kể chút nào.
Lập tức Từ Tiêu cùng Tống Hà cũng lần lượt đưa ra hạ lễ, chần chờ nói:
“Bạch chưởng môn, không biết quý tông là vị cường giả nào tiến giai Truyền Kỳ, có thể hay
không…”
Lời còn chưa dứt, liền bị Bạch Nghiệp phất tay đánh gãy:
“Thật có lỗi, bởi vì phu nhân vừa đột phá không bao lâu, cảnh giới còn chưa vững chắc, cho
nên không tiện ra.”
Từ Tiêu: “...”
Tống Hà: “...”
Năng lượng bên trong cỗ khí tức kia, nơi nào giống như là cảnh giới chưa được vững chắc?
Nhưng mà hai người cũng từ trong những lời này bắt được một tin tức trọng yếu, đó chính là
người đột phá, chính là vị Bạch chưởng môn phu nhân trước mắt này!
Chỉ là, Bạch Nghiệp hẳn chỉ mới là Chí Tôn cảnh sơ kỳ a?
Hắn là thế nào cưới được một vị cường giả Truyền Kỳ cảnh làm vợ?
Hai người nhịn không được cảm thán, đây mới là khuôn mẫu của chúng ta a, tìm lão bà liền
có thể thua mấy trăm năm phấn đấu!
.
Bởi vì vị cường giả Truyền Kỳ cảnh không ra, tiếp theo đám người cũng dần dần mất đi hứng
thú, sau khi đưa xong hạ lễ, lại cùng với võ giả trò chuyện một lát, liền chuẩn bị rời đi.
Bạch Nghiệp cũng không nghĩ tới thế mà nhẹ nhàng như vậy, không chỉ không có người nháo
sự, ngay cả tam đại tông chủ đều quy củ, quả thực không thể tưởng tượng.
Xem ra là hắn đã nghĩ nhiều.
Bạch Nghiệp nhẹ nhàng thở ra.
Một bên khác, Tần Giác nghênh đón bằng hữu lâu rồi không gặp.
Nói là bằng hữu có chút miễn cưỡng, nhưng mà trừ Huyền Ất Sơn ra, người thứ nhất phát
giác được thực lực của hắn chỉ có Thẩm Chí Văn.
“Tiền bối.”
Thẩm Chí Văn lo lắng bất an đứng ở đằng xa, trong tay cầm theo hai bình linh tửu trăm năm,
biểu lộ khóc không được mà cười cũng không xong, rất là buồn cười.
Tần Giác tựa
ở trên tảng đá, phất phất tay.
Thẩm Chí Văn lập tức hai mắt sáng lên, chạy chậm đến nói:
“Tiền bối, đây là lễ vật ta chuẩn bị cho người.”
Nếu là lúc trước, Tần Giác sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ, linh tửu trăm năm đã không còn bị
hắn để vào mắt nữa.
“Đi cùng sư phụ ngươi à?”
“Ừm.”
Thẩm Chí Văn không rõ Tần Giác có ý gì, vội vàng buông xuống linh tửu giải thích:
“Bởi vì sư phụ muốn chúc mừng Huyền Ất Sơn, cho nên ta cũng cùng đi qua, muốn nhìn tiền
bối một cái.”
Từ Vô Cực bí cảnh trở về không bao lâu, Thẩm Chí Văn liền chính thức bước vào Chí Tôn
cảnh, trở thành nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi của Nam cảnh, cho đến khi Tô Ngạn
cũng bước vào Chí Tôn cảnh, mới rốt cục có người có thể cùng hắn phân tranh.
Nhưng giờ phút này đứng trước mặt Tần Giác, Thẩm Chí Văn lại có loại cảm giác khó mà nói
rõ, giống như mình có cường đại hơn thì khi đối mặt với Tần Giác cũng trở nên nhỏ bé, tựa
như một hạt bụi trong tinh không, không có ý nghĩa.
“Đúng rồi, tông môn đầu tiên thừa nhận Huyền Ất Sơn là tân nhiệm bốn đại tông môn, hẳn là
Huyền Hoàng tông a?”
Dường như nhớ tới cái gì, Tần Giác mở miệng nói.
“Đúng vậy, là ta khuyên sư phụ thừa nhận.”
Dừng một chút, Thẩm Chí Văn sợ Tần Giác hiểu lầm, lại bổ sung:
“Nhưng mà tiền bối yên tâm, ta tuyệt đối không có nói ra chuyện của người.”
“Ha ha, sư phụ ngươi là đồ ngốc sao?”
Tần Giác cười lạnh.
Thẩm Chí Văn khẽ giật mình, không rõ Tần Giác vì sao đột nhiên lại nói như vậy.
“Sư phụ ta dĩ nhiên không phải…”
“Nếu đã không phải là đồ ngốc, như vậy ngươi vô duyên vô cớ giúp Huyền Ất Sơn nói chuyện,
hắn sẽ không nghi ngờ?”
Nghe vậy, Thẩm Chí Văn lập tức sửng sốt, đúng vậy a, hắn sao lại không nghĩ tới chứ?
Tần Giác im lặng, nếu không phải bởi vì Long Trẫm trước đó phái ra cường giả cảnh cáo thế
lực khắp nơi ở Nam cảnh, dẫn đến Huyền Ất Sơn trở thành đối tượng được thế lực lớn nào đó
bảo hộ, không cần lo bị bại lộ, lần này tuyệt đối sẽ xóa đi linh trí của Thẩm Chí Văn, để hắn
biến thành ngớ ngẩn.