Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 220: Còn Không Mau Cút Đi

Chương 220: Còn Không Mau Cút Đi
1716 chữ
Không khí ngưng trệ, toàn bộ Huyền Ất Sơn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một kích, cường giả Truyền Kỳ cảnh đỉnh phong vẫn lạc.
Chuyện này là sao đây?
Đám người hai mắt nhìn nhau, có cảm giác không thực tế.
Nhất là gia chủ của sáu đại gia tộc, dọa đến xém chút nữa ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái
nhợt như tờ giấy.
Trong cuộc chiến tranh bình nguyên bọn hắn không ở trong vòng chiến cao nhất, cho nên
cũng không nhận ra Tần Giác.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại nói cho bọn hắn biết, Huyền Ất Sơn đã ẩn giấu đi một tồn
tại kinh khủng như thế!
Thân là cường giả Chí Tôn, bọn hắn rất rõ Truyền Kỳ cảnh đáng sợ cỡ nào, dù sao thì với
thiên phú của bọn hắn, có cố gắng cả đời cũng không thể nào chạm tới được.
Nếu không thì trăm ngàn năm qua, Nam cảnh cũng sẽ không chỉ có bốn đại tông môn.
Trong đó Phong Lôi tông sau khi mất đi cường giả Truyền Kì cảnh, trực tiếp tụt cấp.
Có thể thấy được muốn tiến giai Truyền Kỳ cảnh khó khăn cỡ nào.
Nhưng mà người thiếu niên trước mắt này, chỉ dùng một ngón tay đã nhẹ nhõm miểu sát
cường giả Truyền Kỳ cảnh.
Là nằm mơ sao?



Sáu vị gia chủ nhìn nhau, run lẩy bẩy.
Bọn hắn chợt nhớ tới hành vi vừa rồi của mình, nếu như Bạch Nghiệp truy cứu thì phải làm
sao bây giờ?
Có thể có tràng cảnh giống với Lạc Phong hay không?
Ngay cả sáu đại gia chủ đều như thế, chớ đừng nói chi là những võ giả của Thuần Dương
thánh địa cùng với tên Lạc Phong kia đến đây, người nào người nấy ngây ra như phỗng, sững
sờ tại chỗ.
Bởi vì địa điểm của nhiệm vụ lần này là ở Nam cảnh, cho nên tổng cộng chỉ cử đi năm Truyền
Kỳ cảnh.
Kết quả trong nháy mắt chết một bị thương một, mà đối phương, từ đầu đến cuối, vẻn vẹn
chỉ vẫy nhẹ tay mà thôi.
Đánh kiểu gì nữa?
Chỉ sợ Tần Giác lại vẫy tay thêm mấy cái nữa, bọn hắn không phải cũng chết ở đây sao.
Nam cảnh sao lại có cường giả kinh khủng như vậy?
Hô!
Đúng lúc này, huyết dịch của Lạc Phong đang theo gió phiêu tán bỗng nhiên cuốn ngược trở
về, trong không trung ngưng tụ ra thân thể một lần nữa, nhưng mà khí tức rõ ràng giảm
xuống trên phạm vi lớn, thậm chí chút nữa là rớt khỏi Truyền Kỳ cảnh.
“Ngươi dám giết ta!”
Lạc Phong sắc mặt khó coi, không tài nào có thể tin nói.
Nếu không phải hắn nắm giữ bí pháp đặc thù, có thể ngưng tụ huyết nhục một lần nữa, chỉ
sợ vừa rồi, đã trực tiếp thần hình câu diệt.
“Ồ, vậy mà không chết?”

Tần Giác vẻ mặt kinh ngạc.
Lạc Phong: “. . .”
Uy uy uy, ngươi không nghe thấy ta đang nói gì sao?
“Cho dù ngươi là cường giả Thánh Cảnh, nếu giết ta, Thuần Dương thánh địa cũng tuyệt đối
sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lạc Phong cắn răng nói.
Dù nói thế nào, hắn cũng là Truyền Kỳ cảnh đỉnh phong, Tần Giác có thể miểu sát hắn, hiển
nhiên đã vượt qua Truyền Kỳ, đạt tới Thánh Cảnh.
Nhưng mà với mấy thế lực khác mà nói, Thánh Cảnh có lẽ là tồn tại chí cao vô thượng, nhưng
với tám đại thánh địa mà nói thì, căn bản không tính là thứ gì.
Đừng nói Thánh Cảnh, cho dù là Thánh Vương, một khi sát hại người của Thuần Dương
thánh địa, nhất định cũng sẽ bị đuổi giết.
Đã từng có vị Thánh Vương, cũng bởi vì lén lút sát hại một võ giả Chí Tôn cảnh của Thuần
Dương thánh địa, kết quả bị điều tra ra được, một đường đuổi tới biên giới Linh Ương giới,
giết chết, đồng thời treo đầu lâu ở bên ngoài Thuần Dương thánh địa, chấn áp thế nhân.
Có thể thấy được Thuần Dương thánh địa bao che khuyết điểm cỡ nào.
Huống chi thân phận của Lạc Phong đặc thù, thiên phú bất phàm, ngày sau rất có thể bước
vào Thánh Cảnh, nếu giết hắn, Thuần Dương thánh địa tất nhiên sẽ không tha cho.
Đáng tiếc, hắn không nên chọc Tần Giác.
“Ồ? Thì tính sao?”
Tần Giác thần sắc tự nhiên, nhìn không ra chút bối rồi nào.
“. . .”
Lạc Phong há to miệng, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lúc trước lịch luyện, Lạc Phong không phải là chưa từng gặp phải nguy cơ sinh tử, nhưng chỉ
cần hắn để lộ ra thân phận Thuần Dương thánh địa của mình, thái độ của đối phương tuyệt
đối sẽ quay ngoắc một trăm tám mươi độ.
Kiểu không để tâm giống Tần Giác này, Lạc Phong là lần đầu tiên gặp phải.
Trầm mặc nửa ngày, Lạc Phong cuối cùng nhắm mắt nói:
“Các hạ quá càn rỡ rồi!”
“Thật sao?”
Tần Giác khóe miệng cong lên một vòng nụ cười chế nhạo:
“Người ỷ vào thực lực mạnh, vừa lên liền động thủ là ngươi đi?”
“. . .”
Lạc Phong lần nữa á khẩu không trả lời được, cũng không có cách nào phản bác.
Đúng vậy, từ khi đến Huyền Ất Sơn cho tới bây giờ, hắn từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ của
bề trên, dù sao thì hắn thấy, nơi này căn bản không có khả năng có tồn tại mạnh hơn hắn.
Cho dù san bằng nơi này, bất quá cũng dễ như trở bàn tay.
Cho đến khi Tần Giác xuất hiện mới ngừng.
“Được, ta có thể không truy cứu chuyện ngươi làm Lạc Cù trọng thương, chỉ cần ngươi thả
người chúng ta muốn ra, chúng ta lập tức rời đi!”
Lạc Phong hít một hơi thật sâu, ra vẻ nhượng bộ.
Nghe vậy, Tần Giác im lặng, tên này chẳng lẽ còn chưa rõ tình huống hiện tại à?
“Ta đã nói, để chủ của các ngươi tự mình đến.”
Đôi mắt Tần Giác nhẹ giương lên, thản nhiên nói:
“Mặt khác, ngươi không cần trở về.”

Nói xong, Tần Giác chỉ vào không trung một cái.
“Không!”
Lạc Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bành!
Theo một tiếng vang trầm, Lạc Phong lần nữa nổ thành một đám máu thịt, không chờ cho
máu thịt ngưng tụ, kim quang hiện lên, trực tiếp thôn phệ máu thịt, lần này, Lạc Phong rốt
cuộc cũng không thể phục sinh được nữa.
Đối với mấy tên tiểu tử không biết chừng mực này, Tần Giác từ trước đến nay chưa từng
nương tay.
Giải quyết Lạc Phong, Tần Giác nhìn về phía ba cường giả Truyền Kỳ cảnh khác:
“Còn muốn tiếp tục không?”
Ba người nháy mắt giật mình tỉnh lại, lắc đầu liên tục.
“Vậy còn không mau cút!”
Tần Giác quát như sấm rền, ầm ầm vang dội, chấn động khiến cho tất cả những võ giả ở đây
đều hoa mắt choáng váng, xém chút nữa đã hôn mê.
“Hừ, đợi Lạc trưởng lão đến, chỉ sợ ngươi chết cũng không biết mình đã chết như thế nào!”
Một tên cường giả Truyền Kỳ cảnh ánh mắt âm tàn, thấp giọng nói.
Bành!
Lại là một tiếng vang trầm, tên cường giả Truyền Kỳ cảnh kia cũng lập tức hóa thành mớ
máu thịt, tựa như pháo bông lộng lẫy.
Đám người: “. . .”
Một lời không hợp liền thần hình câu diệt, quá khủng bố đi?
Thấy thế, hai người còn lại nào dám nói cái gì nữa, vội vàng đỡ Lạc Cù bị phản phệ trọng
thương lên, cùng mấy tên võ giả Chí Tôn cảnh leo lên linh khí phi hành, vội vàng rời đi.
Cho đến khi linh khí phi hành hoàn toàn biến mất ở chân trời, mọi người mới giật mình tỉnh
lại, vẫn cảm thấy có chút hoang đường.
Thực lực đủ để quét ngang Nam cảnh, cứ cuốn gói chạy đi như vậy rồi?
“Sư đệ uy vũ!”
Bạch Nghiệp vui vẻ hứng khởi chạy tới, hét lớn.
“Đáng tiếc, trên thân hai người kia không có đồ gì tốt.”
Tần Giác: “. . .”
“Đúng rồi, những người này rốt cuộc là ai?”
Dường như nhớ tới cái gì, Bạch Nghiệp nghi ngờ nói.
Lạc Phong vừa đến liền bảo hắn giao ra người nào đó, khiến cho Bạch Nghiệp không
hiểu ra sao, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, bọn hắn là võ giả của một trong tám đại thánh địa của Trung Châu, đến tìm người
thôi.”
“Người nào?”
Bạch Nghiệp truy hỏi.
“Ngươi cũng biết, là quán quân của cuộc thi đấu sơn môn kia.”
Kỳ thật từ lúc đám người Lạc Phong xuất hiện, Tần Giác liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Kết hợp với cảm giác là lạ mà khoảng thời gian trước Lạc Vi Vi có nói tới, hiển nhiên là
Thuần Dương thánh địa cảm ứng được huyết mạch của nàng, cho nên mới phái người đến
đây tra xét.
Nói không chừng người phái Lạc Phong tới, chính là Thánh Giả của Thuần Dương, cũng
chính là phụ thân của Lạc Vi Vi.
Nếu không thì Tần Giác cũng sẽ không bảo bọn hắn để chủ tử tự mình đến.
Trên thực tế, với thực lực của đám người Lạc Phong, quả thật có thể quét ngang Nam cảnh.
Chỉ là do Lạc Phong sao cũng không nghĩ tới được, sẽ đá phải khối cửu thiên thần thiết là
Tần Giác này, chôn vùi tính mạng.
“Là nàng?”
Bạch Nghiệp ngạc nhiên, lập tức gật đầu nói:
“Cũng đúng, nàng tu luyện quả thực không phải công pháp của Huyền Ất Sơn chúng ta, với
lại khí tức cũng giống với mấy người vừa rồi.”
“Vậy ngươi định làm thế nào?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất