Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 221: Thân Thế

Chương 221: Thân Thế
1684 chữ
Sau khi Lạc Phong bỏ mình, tất cả võ giả Thuần Dương thánh địa đào tẩu, cũng tuyên cáo
chuyện này triệt để kết thúc.
Về phần sau này Thuần Dương thánh địa có tiếp tục phái cường giả tới hay không, cái đó đã
là chuyện của sau này rồi.
Ba người Diệp Thanh nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra, còn may bọn hắn vừa rồi bảo trì bình
thản, không có gấp gáp đứng lên chỉ trích như vậy, không thì hiện tại chỉ sợ phải ngã ngựa
rồi.
Nhưng lục đại gia chủ lại không may mắn như vậy, giờ phút này tất cả đều run lẩy bẩy cúi
đầu, không dám nói lời nào, sợ lúc này Tần Giác quay người cho bọn hắn một quyền.
Không đúng, thậm chí không cần Tần Giác động thủ, Mộc Tử Thất cũng có thể dễ dàng oanh
tạc bọn hắn.
Ngay cả lục đại gia chủcũng như thế, chớ đừng nói chi là những thế lực bình thường kia,
nhất là thủ lĩnh của những thế lực vừa nãy kêu gào to nhất, từng người từng người sắc mặt
tái nhợt như tờ giấy, không biết nên làm sao cho phải.
Đắc tội với dạng cường giả như này, về sau bọn hắn sống yên ổn ở Nam cảnh được sao? Hoặc
là nói, bọn hắn có thể còn sống mà rời đi sao?
Đúng lúc này, Diệp Thanh bỗng nhiên tiến lên một bước nói:
“Tiền bối, những thế lực này đều từng góp sức cho chiến tranh bình nguyên, mặc dù vừa rồi
ngôn từ khiến cho người khác không thích, nhưng dù sao cũng không có sai lầm lớn, mong



rằng tiền bối bỏ qua cho bọn hắn.”
Nói đến đây, Diệp Thanh ôm quyền khom người, thái độ thành khẩn vô cùng.
Lời vừa nói ra, thủ lĩnh của mấy thế lực mặt mũi vốn dĩ xám xịt liền lập tức nhìn về phía Diệp
Thanh, lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Lúc này Diệp Thanh nguyện ý đứng ra giúp bọn hắn nói chuyện, không khác gì cây cỏ cứu
mạng, bọn hắn sao có thể không cảm kích?
Mắt thấy cảnh tượng này, Từ Tiêu cùng Tống Hà nhịn không được thầm mắng trong lòng,
bọn hắn sao lại không rõ Diệp Thanh đây là đang thu mua lòng người, đề cao uy vọng của
mình?
Nếu như thủ lĩnh của những thế lực này hôm nay có thể sống sót đi ra khỏi Huyền Ất Sơn,
tất nhiên sẽ mang ơn Diệp Thanh, mà uy thế của Thiên Cơ tông cũng sẽ nhờ đó mà được
nâng cao một bậc.
Cho dù Tần Giác tâm ngoan thủ lạc, giết chết hết thủ lĩnh của những thế lực này, Diệp
Thanh cũng sẽ không có bất cứ tổn thất gì, có thể nói trăm lợi không hại mà.
Thực ra Từ Tiêu và Tống Hà cũng nghĩ đến điểm này, chỉ do dự mấy giây mà thôi, kết quả
liền bị Diệp Thanh vượt lên trước.
“Đúng vậy, tiền bối, những thế lực này đều có công trong chiến tranh bình nguyên, mong
rằng tiền bối có thể thủ hạ lưu tình.”
Cắn răng, Từ Tiêu phụ họa nói.
Mặc dù không có cướp được tiên cơ, nhưng tuyệt không thể để Diệp Thanh chiếm hết tiện
nghi được.
Thấy thế, Tống Hà lập tức theo sát phía sau:
“Đúng vậy tiền bối.”
Đám người mừng rỡ, tông chủ của ba đại tông môn đồng thời ra mặt nói chuyện, lần này Tần
Giác hẳn là sẽ bỏ qua cho bọn hắn đi?
“Ồ? Các ngươi đang dạy ta làm việc?”
Tần Giác cười nói.
Nghe vậy, ba người kinh hãi, liền vội vàng lắc đầu nói:
“Không dám.”
Lỡ như bởi vì đám người kia mà kéo theo mình vào, vậy thì chút được còn không bù được cái
mất.
“Thật sao?”
Tần Giác sao có thể nhìn không ra ba người đang suy nghĩ gì, nhưng hắn căn bản không có ý
định giết chết thủ lĩnh của những thế lực này.
Thế giới cao võ từ trước đến nay cường giả vi tôn, thủ lĩnh của những thế lực này lại chẳng
có quan hệ gì với Huyền Ất Sơn, đối mặt tử vong thì sợ hãi là chuyện rất bình thường.
Nếu như Tần Giác không có kịp thời xuất hiện, chỉ sợ ba người Diệp Thanh cũng sẽ lựa chọn
đứng bên phía Lạc Phong kia.
Dù sao, bọn hắn không cần thiết vì một thế lực vốn không quen biết, đánh đổi mạng sống.
Nhưng về sau muốn cùng Huyền Ất Sơn giao hảo nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng.
Dù sao hiện tại Huyền Ất Sơn cũng không cần thiết bày ra sắc mặt tốt với những thế lực này,
chỉ cần an tâm phát triển là đủ.
“Được rồi, để bọn hắn đi đi.”
Phất phất tay, Tần Giác không để tâm nói.
“Hả?”
Diệp Thanh sửng sốt.

Chuyện gì vậy?
Đây liền không có chuyện gì nữa rồi à?
“Thế nào, không muốn?”
Tần Giác híp đôi mắt, cười híp mắt nói.
“Có nghe hay không, còn không mau đi!”
Diệp Thanh khẽ giật mình, quay người gầm thét.
“Vâng vâng vâng, đa tạ tiền bối tha mạng.”
Để lại câu nói này, đám người lập tức tan tác như chim muông, có được loại cảm giác sống
sót sau tai nạn, sau đó ngồi lên linh khí phi hành nhanh chóng rời đi, hận không thể đi càng
xa càng tốt.
“Đa tạ tiền bối.”
Diệp Thanh lần nữa khom người nói.
Trên thực tế, Diệp Thanh xác thực có ý muốn thu mua lòng người, đề cao uy vọng của mình,
nhưng lại không giới hạn tại đây.
Phải biết, có hơn một nửa là võ giả cao giai của Nam cảnh đến đây chúc mừng Huyền Ất Sơn,
nếu tất cả đều chết ở chỗ này, không biết sẽ tạo thành rung chuyển cỡ nào, Diệp Thanh sao
có thể nhìn như không thấy?
“Còn các ngươi ngươi ?”
Tần Giác cau mày nói:
“Muốn ở lại dùng cơm à?”
“Ây. . . Không phải.”

Diệp Thanh vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của
Tần Giác, đành phải cưỡng ép nhịn xuống, cùng Từ Tiêu, Tống Hà từ từ đi xa.
Tần Giác đã hạ lệnh đuổi khách, bọn hắn lại không đi, thì có hơi không biết điều.
Nhưng mà ba người đều hiểu, từ hôm nay trở đi, Huyền Ất Sơn sẽ trở thành tồn tại chí cao vô
thượng ở Nam cảnh, dù là cả ba đại tông môn gom lại cũng không thể so sánh!
. . .
Tiếp tục hơn nửa ngày chúc mừng rốt cục cũng kết thúc, Huyền Ất Sơn lại lần nữa khôi phục
lại yên tĩnh.
Tần Giác duỗi lưng một cái, thảnh thơi trở lại sườn đồi, chuyện còn lại không cần hắn phải
quan tâm, Bạch Nghiệp sẽ tự xử lý.
“Sư thúc, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Lạc Vi Vi nhịn không được hỏi.
Dao động linh lực mạnh như thế, cho dù Lạc Vi Vi chỉ mới là Huyền Giai, cũng cóthể cảm
nhận rõ được.
Thẩm Chí Văn ở bên cạnh cũng đồng dạng đưa tới ánh mắt tò mò, lúc đầu hắn muốn đi qua
nhìn thử, nhưng lại sợ bị Từ Tiêu phát hiện, cho nên liền thành thật ở lại.
“Thì, có người tới tìm ngươi, nhưng mà bị ta đuổi rồi.”
Tần Giác cũng không định giấu Lạc Vi Vi, cũng nên nói cho nàng biết rồi.
“Tìm ta?”
Lạc Vi Vi mờ mịt, trên đời này thân nhân duy nhất của nàng chính là mẫu thân, nhưng mẫu
thân đã qua đời, trừ người đó ra, còn có ai sẽ đến tìm nàng?
Không chờ cho Lạc Vi Vi mở miệng, Tần Giác hỏi:
“Ngươi còn nhớ dáng vẻ của phụ thân ngươi ra sao không?”

“Phụ thân?”
Lạc Vi Vi lắc đầu, càng thêm mờ mịt.
“Từ nhỏ đến bây giờ, chưa bao giờ gặp phụ thân.”
Đối với thiếu nữ mà nói, cái từ phụ thân này rất lạ lẫm, căn bản không có bất cứ ân tượng gì,
mà mẫu thân cũng chưa từng ở trước mặt nàng nhắc đến, cho nên khi Tần Giác nói đến phụ
thân, Lạc Vi Vi có chút hoảng hốt.
“Ồ? Vậy mẫu thân ngươi có nói với người về bí mật của Thuần Dương Chân Quyết không?”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
“Bí mật của Thuần Dương Chân Quyết ?”
Lạc Vi Vi lẩm bẩm.
Nửa năm ở Huyền Ất Sơn này, nàng đã biết Thuần Dương Chân Quyết kia ra sao rồi, kia là
một bộ công pháp tu luyện của cường giả Thánh Cảnh.
Liên quan tới điểm này, Lạc Vi Vi cũng rất nghi hoặc, mẫu thân của nàng bất quá chỉ là người
bình thường mà thôi, làm sao lại có Thuần Dương Chân Quyết ?
Thấy Lạc Vi Vi từ đầu đến cuối nghĩ mãi cũng không rõ, Tần Giác dứt khoát nói thẳng:
“Kỳ thật Thuần Dương Thánh Giả là phụ thân ngươi.”
“Cái gì? !”
Lạc Vi Vi bỗng nhiên mở to hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Thuần Dương Thánh Giả chính là phụ thân của ngươi.”
Tần Giác lặp lại.
“Làm sao có thể?”
Lạc Vi Vi khó có thể tin, phụ thân của nàng là một cường giả Thánh Cảnh?

Đùa cái gì vậy!
Nếu đúng như vậy, mẫu thân của nàng sao lại bị bệnh nặng qua đời chứ?
Mà nàng, sao lại nhận hết cô độc, vì mạnh lên, không thể không mạo hiểm đến Huyền Ất
Sơn?
“Ngươi thật cảm thấy không thể nào à?”
Tần Giác không trả lời mà hỏi lại.
“Ta. . . Không biết.”
Trầm mặc nửa ngày, vẻ mặt Lạc Vi Vi tràn đầy do dự.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất