Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 223: Lão Già Chết Tiệt,Đi Chết Đi

Chương 223: Lão Già Chết Tiệt,Đi Chết Đi
1684 chữ
Trung Châu, Thuần Dương thánh địa.
Nhìn khắp Linh Ương giới, Thuần Dương thánh địa cho tới nay hẳn là thế lực võ đạo tồn tại
lâu đời nhất.
Không chỉ có nội tình thâm hậu, lại lấy phương thức chiến đấu cực kỳ cương mãnh làm danh
xưng, cho dù cảnh giới hơi yếu, thường thường cũng cóthể nương tựa theo khí thế uy hiếp
đối phương, lấy được thắng lợi.
Tỷ như Lạc Vi Vi trong thi đấu sơn môn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có khí vị ngoài ta
còn ai, cùng với dáng vẻ bên ngoài tạo thành thái cực rõ ràng.
Nếu không phải hình thể không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ sợ không khác gì với cô gái lực sĩ.
Với lại Thuần Dương thánh địa từ trước đến nay bao che khuyết điểm vô cùng, chỉ cần tổn
thương tộc nhân của bọn hắn, coi như đuổi tới chân trời góc biển cũng phải giết chết là điều
không thể nghi ngờ, cho nên dường như không ai dám đắc tội với Thuần Dương thánh địa.
Dần dần rất nhiều người của Thuần Dương thánh địa đã tạo thành thói quen vênh váo tự đắc
khi đi ra ngoài lịch luyện, trừ phi gặp phải Bất Hủ thánh địa, nếu không tuyệt đối không chịu
cúi đầu.
Giờ phút này, bên trong Thuần Dương thánh địa, hai cường giả Truyền Kỳ cảnh trước đó
xuất hiện tại Huyền Ất Sơn đang run lẩy bẩy đi tới trong một tòa lầu, trên mặt tràn ngập lo
lắng bất an.



Toà lầu này khá hoa lệ, tràn ngập linh khí, giống như tiên cảnh, cho người ta một loại cảm
giác mờ mịt vô tận.
Hai người vừa mới bước vào lầu các, bên tai liền vang lên một thanh âm, dọa đến bọn hắn
xém chút nữa ngồi bệt xuống đất:
“Làm sao chỉ có hai người các ngươi, nhiệm vụ hoàn thành chưa?”
Hai người nuốt ngụm nước miếng, nhắm mắt nói:
“Thất bại.”
“Cái gì!?”
Thanh âm mới vừa rồi vang lên lần nữa, xen lẫn lửa giận:
“Một đám phế vật, chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.”
“Lạc Phong đâu, để hắn tới gặp ta!”
Lời vừa nói ra, hai người lập tức mặt lộ vẻ sầu khổ, run rẩy nói:
“Lạc Phong chết rồi.”
Tĩnh lặng !
Cả tòa lầu các nháy mắt yên lặng.
Nửa ngày, một lão giả mặc áo bào, khuôn mặt không hề có dấu hiệu già đi xuất hiện trước
mặt hai người, vẻ mặt âm lãnh vô cùng.
“Các ngươi nói cái gì?”
Lão giả trường mi rủ xuống vai, hai cánh tay dài, toàn thân tản ra ánh sáng nhè nhẹ, có chút
khí vị tiên phong đạo cốt.
Nhưng hai tên cường giả Truyền Kỳ lúc đối mặt lão giả lại tràn đầy mồ hôi, không thể không
vận chuyển linh lực miễn cưỡng chèo chống.
“Lạc Phong chết rồi.”
Tên cường giả Truyền Kỳ cảnh kia cắn răng, lặp lại.
Hô!
Trong chốc lát, linh lực mênh mông càn quét ra, hai cường giả Truyền Kỳ cảnh lúc này bay ra
ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vẻn vẹn chỉ dao động linh lực liền có thể làm bị thương hai cường giả Truyền Kỳ cảnh, có thể
thấy được lão giả khủng bố đến mức nào.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lão giả thu liễm khí tức, trầm giọng nói.
Hai người thần sắc căng thẳng, không kịp trị liệu thương thế, vội vàng kể lại lỹ càng chuyện
xảy ra ở Huyền Ất Sơn.
Bao gồm cả chuyện Tần Giác trong nháy mắt diệt sát Lạc Phong cùng một cường giả Truyền
Kỳ cảnh khác, cũng kể ra chuyện đứng bất động lại khiến cho Lạc Cù bị phản phệ trọng
thương.
“Miểu sát Lạc Phong?”
Lão giả khẽ nhíu mày.
Hắn biết rõ thực lực của Lạc Phong, bên trong Truyền Kỳ cảnh căn bản không có địch thủ,
trừ phi. . . Đối phương là Thánh Cảnh!
“Lạc trưởng lão, hắn để chúng ta trở về tìm ngươi. . .”
“Phế vật!”
Lão giả hừ lạnh một tiếng, hai người lập tức sắc mặt càng thêm tái nhợt, cũng không dám
lắm miệng.
“Hay cho một tên Lạc Tầm, không nghĩ tới lại tìm được tay chân Thánh Cảnh, được được
được!”
Lão giả giận không kềm được:
“Thế mà đã dám động thủ với người của Thuần Dương thánh địa, như vậy ai cũng không cứu
được hắn!”
Nói đến đây, lão giả phân phó nói:
“Đem chuyện này báo cho Chấp Pháp đường, ta ngược lại muốn xem thử, Lạc Tầm có thể
làm được gì!”
“Vâng.”
Hai người nhìn nhau, vừa muốn quay người rời đi, một tiếng gầm thét vang lên:
“Lão già chết tiệt, ngươi muốn chết!”
Nói xong câu này, thiên địa biến sắc, tiếng sấm cuồn cuộn, đáng thương hai người còn không
có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bị một linh lực đánh vào người, miệng mũi phun máu,
đã hôn mê.
Sau một khắc, trong lầu các bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh thẳng tắp, cùng lão giả đứng
đối diện nhau.
Nam tử áo trắng tóc trắng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dung mạo cực kì tuấn dật, nếu như
Tần Giác ở đây, nhất định sẽ phát hiện, người này lại cùng Lạc Vi Vi có bảy phần tương tự.
Không giống với lão giả, khí tức của nam tử tràn ngập cuồng bạo cùng sát ý, phảng phất mới
từ trong núi thây biển máu leo ra, khiến người không rét mà run.
Nhìn thấy nam tử, con ngươi của lão giả bỗng nhiên thít chặt:
“Làm càn! Lạc Tầm, ngươi đây là muốn làm gì!”
“Lão già chết tiệt!”

Nam tử được gọi là Lạc Tầm tức giận miệng mắng to:
“Ngươi dám lén phái người đi Nam cảnh!”
“Làm sao ngươi biết?”
Lão giả kinh ngạc, chuyện này trừ bỏ những người bị phái đi kia cùng hắn ra, hẳn không có
bất cứ kẻ nào biết mới đúng, Lạc Tầm làm sao lại đánh tới cửa nhanh như vậy.
“Lão già chết tiệt, ngươi đã làm gì con gái ta!”
Lạc Tầm thần sắc dữ tợn, hận không thể xé xác lão giả thành mảnh nhỏ.
“Hừ, ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận bản thân ở bên ngoài có nghiệt chủng rồi sao?”
Lão giả cười lạnh.
“Muốn chết!”
Lạc Tầm lộ ra sát cơ, đấm ra một quyền, thế không thể đỡ!
“Làm càn!”
Lão giả không nghĩ tới Lạc Tầm không kiêng nể gì như thế, dám ở đây động thủ, vội vàng
nhấc tay đón đỡ.
Oanh!
Hai linh lực giao phong, lấy hai người làm trung tâm, hóa thành vô số phong nhận khuếch
tán ra ngoài, tòa nhà gần như trong nháy mắt bị cắt thành mảnh vỡ, y phục của hai người
cũng xuất hiện vô số vết rách.
“A…!”
Lão giả kêu lên một tiếng đau đớn, liên tục rút lui, khóe miệng chảy ra tơ máu, hiện ra nhàn
nhạt kim quang.
Hắn không nghĩ tới Lạc Tầm vừa lên đến liền sử dụng toàn lực, nếu không phải kịp thời
phòng thủ, chỉ sợ đã bị trọng thương.

Dù vậy, lão giả vẫn bị thương không nhẹ.
So với lão giả, hai người đã hôn mê còn thảm hơn, không chỉ có quần áo vỡ vụn, trần trụi
nằm trên mặt đất, ngay cả người cũng đầy vết thương, máu chảy ròng ròng, xém chút bị
phân thành tám khối.
“Lạc Tầm, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!”
Lão giả lạnh lùng nói.
“Bớt nói nhiều lời, lão già chết tiệt, ta nhịn ngươi đã lâu rồi, nạp mạng đi!”
Lạc Tầm căn bản mặc kệ lão giả nói cái gì, khí thế nháy mắt nhảy lên tới cực hạn, lại đấm ra
một quyền.
Giống như lúc trước đã nói, phương thức chiến đấu của Thuần Dương thánh địa từ trước đến
nay đều cương mãnh cực kỳ, một khi thế thành, chính là ngoài ta còn ai, có đi không về, với
lại Lạc Tầm căn bản không có ý định thu tay.
Người dám động tới con gái của hắn, chết!
“Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi thật!”
Lão giả biết lúc này tuyệt đối không thể sợ hãi, nếu không thì tuyệt đối sẽ bị đuổi đánh tới
cùng, bởi vậy lập tức thôi động linh lực cùng Lạc Tầm va chạm.
Ầm ầm!
Hai cường giả Thánh Cảnh giao chiến hình thành gợn sóng năng lượng khủng bố đến mức
nào?
Toàn bộ không gian đều chịu ảnh hưởng, vỡ ra lít nha lít nhít vết nứt.
Rất nhiều võ giả gần đấy thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến, vội vàng đào tẩu, sợ bị ảnh
hưởng tới.
“Xảy ra chuyện gì?”

“Không rõ nữa.”
“Chẳng lẽ là địch tập kích?”
“Không đúng, hình như là Lạc Nhận trưởng lão cùng Lạc Tầm trưởng lão đánh nhau.”
“? ? ?”
Người một nhà đánh nhau rồi?
Chuyện này là sao đây?
Không chờ đám người nghĩ rõ, tiếng xé gió thê lương vang lên, lập tức một vệt bóng đen lấy
tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh đâm vào ngọn núi ở phía xa, ngọn núi cao tới ngàn mét
nhanh chóng vỡ nát, hóa thành phế tích.
“Làm sao có thể. . .”
Lão giả nằm trong đá vụn, chật vật không chịu nổi, nơi nào còn bộ dáng tiên phong đạo cốt
của trước đó nữa.
Hắn thế mà bại, với lại bại nhanh như vậy!
“Lão già chết tiệt, đi chết đi!”
Lạc Tầm theo sát phía sau, quyền phong như thiên khung rơi xuống, muốn đem lão giả
nghiền ép, đúng lúc này, một tay duỗi ra, ngăn ở giữa hai ngườ

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất