Chương 222: Oanh Động
1635 chữ
Nói thật, Lạc Vi Vi không phải là chưa từng nghĩ đến những chuyện liên quan tới cha mình.
Chỉ là dưới cái nhìn của nàng, đối phương hẳn là một người xấu, nếu không thì làm sao lại
đột nhiên vứt bỏ hai mẹ con nàng, biến mất không thấy đâu.
Mà mẫu thân cũng không nhắc tới chuyện này, giống như chưa từng tồn tại.
Cho nên đối với phụ thân, Lạc Vi Vi lạ lẫm vô cùng, chưa nói tới hận, nhưng cũng tuyệt đối
không có tình cảm gì.
Hiện tại Tần Giác đột nhiên nói với nàng, phụ thân của nàng là cường giả Thánh Cảnh, thực
tế khiến cho người ta hơi khó để tiếp nhận.
Nhưng nếu như là như vậy, cũng có thể giải thích mẫu thân của nàng tại sao lại có được
Thuần Dương Chân Quyết .
Chẳng lẽ… Phụ thân của mình, thật sự là Thuần Dương Thánh Giả mà mấy trăm năm trước,
danh chấn Nam cảnh?
Lạc Vi Vi vẫn cảm thấy không thể tin.
Nếu thật là Thuần Dương Thánh Giả, vì sao phải vứt bỏ mẹ con nàng? Nàng đến nay vẫn nhớ
rõ, dáng vẻ thống khổ của mẫu thân lúc bệnh nặng.
“Hazzz.”
Dường như xem thấu được ý nghĩ trong lòng của thiếu nữ, Tần Giác thở dài nói:
“Kỳ thật phụ thân ngươi không chỉ là Thuần Dương Thánh Giả đơn giản như vậy.”
“Có ý gì?”
Lạc Vi Vi nghi hoặc.
“Còn nhớ ta và ngươi nói qua tám đại thánh địa của Trung Châu không?”
“Nhớ rõ.”
Thiếu nữ nhẹ gật đầu.
Tám đại thánh địa của Trung Châu, là thế lực võ đạo mạnh nhất của Linh Ương giới, tùy tiện
tới một võ giả cao giai, liền có thể nghiền ép Nam cảnh.
“Phụ thân ngươi tới từ Thuần Dương thánh địa trong tám đại thánh địa.”
Tần Giác trầm lặng nói.
“? ? ?”
Không đợi thiếu nữ mở miệng, Tần Giác lại nói:
“Mấy trăm năm trước, phụ thân ngươi rời khỏi Thuần Dương thánh địa, đi tới Nam cảnh,
quét ngang tất cả cường giả, ép bốn đại tông môn không ngóc đầu lên được.”
“Nhưng sau đó không bao lâu, hắn liền không hiểu sao mà mất tích, ta nghĩ rất có thể là quen
biết với mẫu thân ngươi.”
“Thế nhưng mà. . . Mẫu thân của ta chỉ là người bình thường.”
Lạc Vi Vi khàn giọng nói.
“Chính vì vậy, hắn mới lựa chọn mai danh ẩn tích, đột nhiên mất tích.”
Tần Giác ý vị thâm trường mà nói:
“Ta cũng nghĩ thế vì tránh né Thuần Dương thánh địa đi.”
“Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là suy đoán của ta thôi, về phần chân tướng thế nào,
chỉ sợ cũng chỉ có phụ thân ngươi mới biết.”
Là một người xuyên việt, tình huống tương tự Tần Giác đã gặp vô số lần, giống với một số bá
đạo tổng tài trong ngôn tình mà hắn đã đọc ở kiếp trước.
Phú nhị đại cao cao tại thượng, thích một cái người phụ nữ bình thường, kết quả bởi vì người
trong nhà không đồng ý, trở mặt thành thù với gia tộc, rời nhà trốn đi.
Nhưng cuối cùng vẫn là bị gia tộc tìm tới, mạnh mẽ chia rẽ, để lại đôi mẹ con khốn khổ.
Loại kịch bản này nếu là chuyển thể thành phim truyền hình, ít nhất tám mươi tập.
“Làm sao có thể. . .”
Lạc Vi Vi lẩm bẩm, nhịn không được hỏi:
“Vừa rồi người tới tìm ta, là… Phụ thân của ta sao?”
“Không phải.”
Tần Giác đáp:
“Nhưng mà mấy ngày nữa hắn hẳn là sẽ tự mình đến đây, đến lúc đó ngươi có thể tự mình
đến hỏi hắn.”
Nói xong, Tần Giác không cần phải nhiều lời nữa.
Dù sao chuyện này đối với thiếu nữ mà nói thực sực quá mức kinh thế hãi tục, trong thời
gian ngắn khẳng định có chút khó tiếp nhận, vẫn là để nàng chậm rãi tiêu hóa trước đi.
Cùng lúc đó, Thẩm Chí Văn nghe xong toàn bộ quá trình khóe mắt có chút run rẩy, thiếu nữ
này đúng là con gái của Thuần Dương Thánh Giả?
Khó trách tuổi còn trẻ liền có thể bước vào Huyền Giai đỉnh phong, đây chính là tác dụng
của huyết mạch Thánh giả sao?
Mặt khác, đối với tám đại thánh địa, Thẩm Chí Văn cũng từng có nghe qua.
Không khoa trương chút nào, ở trước mặt tám đại thánh địa, Huyền Hoàng tông căn bản
không khác gì con sâu cái kiến, không đúng, phải nói toàn bộ Nam cảnh đều như thế.
Mà Thuần Dương Thánh Giả thế mà đến từ Thuần Dương thánh địa!
Ngay khi Thẩm Chí Văn cảm thấy chấn kinh, chuyện xảy ra trên Huyền Ất Sơn cũng dần dần
truyền ra, nhanh chóng lan tràn lên linh mạng, gây nên oanh động.
“Năm cường giả Truyền Kỳ cảnh thần bí xuất hiện, tuyên bố muốn san bằng Huyền Ất Sơn,
đến tột cùng muốn làm chuyện gì?”
“Tin tức độc nhất vô nhị, Huyền Ất Sơn rất có thể ẩn giấu một cường giả Thánh Cảnh!”
“Căn cứ vào võ giả có mặt ở hiện trường cho hay, năm cường giả Truyền Kỳ cảnh hai chết
một trọng thương, chật vật đào tẩu…”
“Chấn kinh, gia chủ Vân gia chính miệng thừa nhận, Huyền Ất Sơn đích xác có cường giả
Thánh Cảnh!”
“Nội tình kinh thiên, Huyền Ất Sơn…”
“Tam đại tông chủ…”
“...”
Chỉ một thoáng, vô số tin tức liên quan tới Huyền Ất Sơn được tung ra, nháy mắt chiếm lấy
các mục đầu bảng, so với chiến tranh bình nguyên lúc trước còn muốn hot hơn.
Từ sau khi Thuần Dương Thánh Giả mất tích, Nam cảnh liền không còn xuất hiện cường giả
Thánh Cảnh, bởi vậy chỉ cần không phải tên ngốc, đều hiểu điều này có ý nghĩa là gì.
Nam cảnh không còn ai có thể chống lại Huyền Ất Sơn!
“Ta không nhìn lầm chứ, Huyền Ất Sơn ẩn giấu một cường giả Thánh Cảnh,đùa sao?”
“Là thật! Ta tận mắt nhìn thấy, chỉ dùng một ngón tay liền nhẹ nhàng miểu sát cường giả
Truyền Kỳ cảnh!”
“Ta cũng ở tại hiện trường, ta làm chứng!”
“Đến cùng tình huống như thế nào? Không phải mấy ngày trước vừa mới xuất hiện một
Truyền Kỳ cảnh sao? Tại sao lại nhiều thêm một Thánh Cảnh nữa?”
“Ha ha, ngươi cũng không nghĩ thử, loại địa phương như Huyền Ất Sơn kia làm sao không
hiểu lại xuất hiện cường giả Truyền Kỳ, khẳng định là trong bóng tối có thể lực nào đó nâng
đỡ!”
“...”
“...”
Đông đảo võ giả trên linh mạng kịch liệt tranh luận, có chất vấn, có nghi hoặc.
Cũng có một số cho rằng phía sau Huyền Ất Sơn khẳng định có quái vật khổng lồ nào đó làm
chỗ dựa, nếu không thì không có khả năng trong vòng nửa năm ngắn ngủi liền xảy ra biến
hóa nghiêng trời lệch đất như thế.
Về phần thủ lĩnh những thế lực tận mắt nhìn thấy Tần Giác miểu sát Lạc Phong kia, thì trực
tiếp miêu tả Tần Giác thành thần linh không gì làm không được.
Tóm lại, cho dù như thế nào, chuyện Huyền Ất Sơn ẩn giấu cường giả Thánh Cảnh vẫn là dần
dần được chứng minh.
Dù sao hơn một nửa võ giả cao giai của Nam Cảnh tiến về Huyền Ất Sơn chúc mừng, nhiều
người nhìn thấy như vậy, làm sao có thể làm bộ?
Nói một cách khác, từ hôm nay trở đi, Huyền Ất Sơn sẽ thành tồn tại chí cao vô thượng ở
Nam cảnh, thậm chí áp đảo ba đại tông môn!
Hôm sau, sáng sớm, trời tờ mờ sáng.
Tần Giác mở to mắt, phát hiện mình không biết từ khi nào đã nằm ở trên tảng đá ngủ thiếp
đi, Thẩm Chí Văn đã rời đi từ lâu, Lạc Vi Vi cũng trở lại mình chỗ ở, chỉ còn lại Kỳ Lân cùng
Vân Tịch, tu luyện ở chỗ xa xa.
“Ha.”
Duỗi lưng một cái, Tần Giác chậm rãi đứng lên, toàn thân lập tức vang lên tiếng lốp bốp giòn
vang.
“Không biết Thuần Dương Thánh Giả kia có tới hay không.”
Hoạt động gân cốt một chút, Tần Giác lâm vào trầm tư.
Dù nói thế nào, hắn cùng Lạc Vi Vi cũng quen biết nửa năm, cho dù bối phận chênh lệch rất
xa, nhưng cũng miễn cưỡng xem như bằng hữu.
Dựa theo Tần Giác suy đoán, Thuần Dương thánh địa hẳn là cảm ứng được huyết mạch của
Lạc Vi Vi, mới có thể phái người đến đây tra xét, nhưng Thuần Dương Thánh Giả vì sao không
tự mình đến đây, Tần Giác cũng không biết.
Cũng chính vì vậy, hôm qua Tần Giác mới không để cho những võ giả của Thuần Dương
thánh địa kia dẫn Lạc Vi Vi đi, lỡ như đối phương không phải Thuần Dương Thánh Giả phái
tới, hoặc là có ý khác thì làm sao bây giờ?
Hắn nhớ rất rõ chuyện một người dị giới nào đó lúc tuổi nhỏ lúc bị tộc nhân cướp đoạt thiên
phú.
Với thiên phú tu luyện của Lạc Vi Vi, không phải không có khả năng này.
“Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Bởi vì cái gọi là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, đến lúc đó Lạc Vi Vi có muốn đi hay
không, chính là lựa chọn của nàng.