Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 226: Bắt Đầu Từ Ngươi Trước Đi

Chương 226: Bắt Đầu Từ Ngươi Trước Đi
1678 chữ
Ông!
Linh khí phi hành rung mạnh, dừng lại tại không trung, giống như bị một bàn tay vô hình bắt
lấy, không thể động đậy, mặc cho Lạc Thừa thôi động thế nào cũng không làm gì được.
“Kỳ quái, hình như có đồ vật gì đang giam giữ mảnh không gian này.”
Lạc Thừa đầu đầy mồ hôi, với tu vi Thánh Cảnh của hắn, trong lúc nhất thời cũng không
cách nào tránh thoát.
Với lại chẳng biết tại sao, trong lòng hắn có loại cảm giác run sợ.
Nghe vậy, Lạc Sơn lần nữa tản ra linh thức, nhưng lại vẫn như cũ không có phát hiện bất luận
dao động linh lực gì, quả thực không thể tưởng tượng.
Ngay khi hắn trăm mối vẫn không có cách giải, một thanh âm yếu ớt vang lên:
“Không cần tìm, ta ở đây.”
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, mới phát hiện bên trong linh khí phi hành chẳng biết từ
lúc nào nhiều ra một thanh niên áo trắng như tuyết, như long như phượng, tựa như Cửu
Thiên Tiên dưới phàm trần, toàn thân trên dưới không nhiễm chút bụi trần.
“Chính là hắn!”
Hai tên cường giả Truyền Kỳ cảnh kia kinh hãi, chỉ vào Tần Giác thét to.
“Hửm? Hai người các ngươi lại đến.”
Tần Giác có chút hăng hái nói.



Bị Tần Giác nhìn chằm chằm, hai người lập tức nhịn không được rùng mình một cái, xém
chút nữa không khống chế được mà quỳ trên đất xin tha thứ.
Nhưng nhớ tới đại trưởng lão bên cạnh thế nhưng là cường giả Thánh Vương, hai người lập
tức lấy hết dũng khí nói:
“Hừ, lần này đại trưởng lão tự mình đến đây, ngươi chết chắc!”
“Đại trưởng lão?”
Tần Giác đầu tiên là sững sờ, lập tức quay đầu nhìn về Lạc Sơn:
“Ngươi chính là đại trưởng lão của Thuần Dương thánh địa?”
Lạc Sơn không có trả lời, mà là lộ ra dáng vẻ cảnh giác.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũng không có phát hiện được sự tồn tại của Tần Giác!
Dù là Tần Giác giờ phút này đứng ở trước mặt hắn, Lạc Sơn vẫn có loại cảm giác hư vô mờ
mịt, giống như Tần Giác cũng không thuộc về thế giới này.
Bí pháp? Võ kỹ?
Hay là năng lự đặc thù nào đó?
Lạc Sơn chưa bao giờ gặp loại tình huống như này, bởi vậy dáng vẻ cẩn thận vô cùng.
Thấy Lạc Sơn không nói lời nào, Tần Giác dứt khoát không nhìn hắn nữa, lại nói với Lạc Tầm:
“Ngươi hẳn là phụ thân của Lạc Vi Vi đi? Rốt cục cũng chịu hiện thân.”
Mặc dù dáng vẻ của Lạc Vi Vi cùng mẫu thân của nàng giống nhau, nhưng cũng giống Lạc
Tầm mấy phần, bởi vậy nhìn phát liền ra.
“Ngươi biết con gái của ta?”
Lạc Tầm kinh ngạc.

Nhưng nghĩ lại, đối phương có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên trong linh
khí phi hành, hiển nhiên thực lực phi phàm.
Kết hợp với chuyện trước đó Lạc Thừa nói tới, chẳng lẽ người thiếu niên trước mắt này chính
cường giả Thánh Cảnh đã giết chết đám người Lạc Phong kia?
Không đúng, nếu như là Thánh Cảnh, hắn không có khả năng nhìn không thấu, trừ phi…...Tần
Giác dùng bí pháp nào đó ẩn giấu khí tức.
Nhưng bí pháp gì có thể dễ dàng tiếp cận nhiều võ giả cao giai của bọn hắn như vậy?
Hơn nữa nhìn tình huống, dường như ngay cả đại trưởng lão cũng không có phát hiện ra
được.
“Đương nhiên.”
Tần Giác cười nói.
“Đa tạ!”
Lạc Tầm bỗng nhiên ôm quyền khom người, trong lời nói tràn ngập cảm kích.
“Hả?”
Tần Giác khẽ giật mình, có chút không rõ cho lắm.
“Đa tạ huynh đệ không có để cho con gái của ta bị lão già chết tiệt này bắt đi!”
Lạc Tầm ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, đâm về phía Lạc Thừa.
Lạc Thừa vốn là có tổn thương trong người lập tức dọa đến thối lui ra sau lưng Lạc Sơn, sợ
Lạc Tầm đột nhiên xông lên cho hắn một quyền.
Bởi vì lần này là đại trưởng lão tự mình xuất thủ, cho nên Lạc Thừa cũng không có mang
những người khác tới, cộng thêm hai cường giả Truyền Kỳ cảnh kia, tổng cộng chỉ mới năm
người mà thôi.
Nếu như Lạc Tầm đột nhiên xuất thủ, Lạc Thừa rất có thể sẽ ngay lập tức bị trọng thương,
hắn sao có thể không sợ?
“Lạc Tầm, ngươi muốn làm gì?”
Lạc Sơn trách mắng.
“Đại trưởng lão, ta không muốn cùng thánh địa làm địch thủ, nhưng cũng xin người không
nên quấy rầy con gái của ta.”
Hít một hơi thật sâu, Lạc Tầm lạnh lùng nói.
Kỳ thật liên quan tới Lạc Vi Vi, trừ bỏ mười năm bị giam lại kia, Lạc Tầm vẫn luôn âm thầm
để ý tới.
Vì không làm cho hội trưởng lão hoài nghi, Lạc Tầm từ đầu đến cuối không dám rời khỏi
Thuần Dương thánh địa, chỉ có thể phái một số thân tín lén lút điều tra, cũng dần dần biết
mẫu thân của Lạc Vi Vi bỏ mình, và chuyện thiếu nữ gia nhập Huyền Ất Sơn.
Cho dù trong lòng áy náy vô cùng, nhưng Lạc Tầm mặt ngoài chỉ có thể giả vờ như cái gì
cũng không biết.
Hiện tại, nỗi nghẹn khuất cùng lửa giận nhiều năm kia cuối cùng cũng bộc phát, cho dù thế
nào, hắn tuyệt đối không phép bất kì ai làm tổn thương con gái của hắn!
Dù là không tiếc trở mặt cùng Thuần Dương thánh!
“Nếu như ta nói không thì sao?”
Lạc Sơn đôi mắt híp lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
“Vậy thì bước qua xác của ta trước đã!”
Lạc Tầm dứt khoát nói.
“Được, rất được!”
Lạc Sơn giận không kềm được:

“Vì một nghiệt chủng, ngươi lại dám nói ra loại lời này!”
“Xem ra mười năm cấm túc trước đó không có tác dụng gì với ngươi, đã như vậy, chờ ta san
bằng nơi này, liền bắt ngươi về cấm túc trăm năm, cố gắng tỉnh lại đi!”
Dù nói thế nào, Lạc Tầm cũng từng là Thánh tử của Thuần Dương thánh địa, cho dù là thiên
phú tu luyện, hay là thân phận địa vị, đều không thể khinh thường, Lạc Sơn đương nhiên
không có khả năng trực tiếp giết chết, tối đa cũng cũng chỉ có thể giam lại thôi.
Nhưng mà đối mặt với uy hiếp của Lạc Sơn, Lạc Tầm không hề nhượng bộ chút nào, hắn biết
rõ những lão già này cổ hủ cỡ nào, vì bảo đảm cho độ tinh thuần của huyết mạch, chuyện gì
cũng có thể làm được.
Thuần Dương thánh địa trong lịch sử, không phải là chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Theo Lạc Tầm biết, những hậu duệ tạp huyết này thường sẽ bị tinh luyện thành máu tinh, rót
vào trên người một tộc nhân khác, dùng để tăng lên thiên phú tu luyện.
Lạc Tầm sao có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị tinh luyện thành máu tinh?
Một bên khác, Tần Giác cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Hai ngày trước những võ giả Thuần Dương thánh địa kia quả nhiên không phải phụ thân của
Lạc Vi Vi phái tới.
May mà Tần Giác không có giao ra Lạc Vi Vi, bằng không hậu quả không tài nào tưởng tượng
nổi.
“Vị bằng hữu này, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Lạc Tầm linh lực truyền âm nói.
“Chuyện gì?”
“Đợi chút nữa ta sẽ tận lực ngăn chặn đám người đại trưởng lão, hi vọng ngươi có thể mang
theo con gái của ta mau rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!”

Lạc Tầm rất rõ sức mạnh của Lạc Sơn, cho nên dự định ngăn chặn đối phương, để Tần Giác
mang theo Lạc Vi Vi đào tẩu, dù sao Lạc Sơn cũng không dám giết hắn.
Với biểu hiện ẩn giấu năng lực vừa rồi của Tần Giác, tin chắc rằng cho dù là Lạc Sơn, cũng
rất khó phát hiện.
“Ngươi xác định?”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
“Xác định!”
Lạc Tầm cắn răng, lại nói:
“Mặt khác, thay ta chuyển lời tới Vi Vi, phụ thân có lỗi với nàng.”
Nói xong, Lạc Tầm vừa muốn xông lên, một cái tay bỗng nhiên khoác lên bả vai hắn, làm hắn
nháy mắt ngưng trệ, không thể động đậy:
“Câu nói này, hay là ngươi tự đi nói với nàng đi.”
Không chờ cho Lạc Tầm kịp phản ứng, Tần Giác đã đi lên phía trước nói:
“Như vậy tiếp theo, các ngươi là dự định từng người từng người lên, hay là cùng nhau lên?”
“Làm càn!”
Lạc Thừa hiển nhiên không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trốn ở sau lưng
Lạc Sơn kêu gào nói:
“Ngươi sát hại cường giả của tộc ta, lại khẩu xuất cuồng ngôn, tội không thể tha, chuẩn bị
chịu chết đi!”
“Ồ? Vậy bắt đầu từ ngươi trước đi.”
Tần Giác lười nói nhảm, bàn tay lớn vồ một cái, Lạc Thừa vốn dĩ còn trốn ở sau lưng Lạc Sơn
lập tức xuyên qua không gian, xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Cái gì?”
Trong chốc lát, Lạc Thừa như rơi vào hầm băng, đây là thủ đoạn gì?
Bành!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, đầu Lạc Thừa bị bạo tạc, thần hồn câu diệt, đến chết cũng
không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Người ta đã tuyên bố muốn san bằng nơi này, Tần Giác sao có thể thủ hạ lưu tình?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất