Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 233: Công Lược

Chương 233: Công Lược
1608 chữ
“Đã lâu không . ”
Bên cạnh sườn đồi một nữ tử áo trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều, tựa như tiên nữ đi ra
từ trong tranh, phong hoa tuyệt đại, khiến người khác nhịn không được sinh ra mê luyến.
Mà với tâm cảnh của Tần Giác, cũng có hơi thất thần.
“Ngươi sao lại tới đây?”
Một hồi lâu sau, Tần Giác rốt cục kịp phản ứng, vô thức hỏi.
“Tiền bối không phải nói có thể tới tìm người sao?”
Nữ tử thè lưỡi, hoạt bát nói.
Người đến không phải người lạ, chính là Tô Ngạn đã từng cùng Tần Giác tiến về Trung Châu
thánh địa, đồng thời mấy tháng chưa gặp.
Thời khắc này Tô Ngạn so với lúc gặp mặt ban đầu không thể nghi ngờ là nhu hòa hơn rất
nhiều, đã không còn loại lạnh lùng cự tuyệt người ta ở ngoài ngàn dặm kia, linh lực trong cơ
thể cũng ẩn hiện ra phong lôi chi ý, hiển nhiên lại có tiến bộ.
“Ách…...Không sai.”
Tần Giác sững sờ, lúc này mới nhớ tới chính mình lúc trước đã đáp ứng người ta, có thể tùy
thời đến tìm hắn.
Chỉ là đi qua lâu như vậy, Tần Giác xém chút quên.
“Kỳ thật đây không phải ta lần đầu tiên tới.”



Nữ tử che miệng cười khẽ, nói:
“Chỉ là lần trước lúc đến, tiền bối không có ở đây.”
Nghe vậy, Tần Giác cười khổ nói:
“Khả năng ta có việc ra ngoài.”
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tô Ngạn lần trước đến, hắn hẳn là căn bản không có ở Linh
Ương giới, mà là Địa Ngục giới hoặc là Huyền Cơ giới, cô gái này tìm không thấy hắn là rất
bình thường.
“Ngươi chờ ở đây bao lâu rồi? ”
Tần Giác đổi chủ đề, tránh xấu hổ.
“A…...Nửa canh giờ đi.”
Tô Ngạn suy tư nói.
Nửa canh giờ?
Tần Giác nhẹ nhàng thở ra, cũng không quá lâu.
Bởi vì hiện tại Huyền Ất Sơn đã trở thành ‘Thánh địa’ của Nam cảnh, không có võ giả cao giai
nào dám tùy tiện trêu chọc.
Cho nên Tần Giác gần đây ngủ dậy cảm giác bên ngoại chẳng có gì thú vị nữa, nếu không thì
không có khả năng không phát hiện nữ tử này được.
“Đúng rồi tiền bối, đây là lễ vật ta chuẩn bị cho người.”
Dường như nhớ tới cái gì, Tô Ngạn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai bình linh tửu, đưa cho Tần
Giác.
“Hửm? Linh tửu ngàn năm?”
Tần Giác kinh ngạc:

“Ngươi lấy thứ này từ đâu?”
Ngay cả linh tửu trong hầm rượu của Thiên Cơ Tông, nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm năm
mà thôi, Tô Ngạn lại có thể lấy ra linh tửu ngàn năm.
“Tông chủ đời trước của Phong Lôi Tông ta rất thích uống linh tửu, những linh tửu này đều là
do trước kia hắn để lại.”
Kỳ thật Tô Ngạn còn có một số lời không nói, chính là cho dù nàng là Thánh nữ Phong Lôi
Tông, nhưng muốn lấy được hai bình linh tửu này, nhất định phải được tông chủ đương
nhiệm và các trưởng lão đồng ý.
May mà sau khi nàng tiến giai Chí Tôn cảnh, địa vị lên cao như thủy triều dâng, ngược lại là
không có ai đặc biệt làm khó nàng.
“Đã như vậy, vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tần Giác nhận linh tửu, hít một hơi thật sâu, lộ ra dáng vẻ say mê.
“Rất thơm.”
Dù còn chưa mở ta, Tần Giác đã có thểngửi được mùi thơm nồng nặc bên trong, thế là lập
tức không đợi nữa mà uống một hớp.
Không giống với linh tửu ngàn năm của Linh tộc bên trong Vô Cực bí cảnh, bình linh tửu này
hương vị càng thanh hơn, dư vị vô tận, với lại ngọt vô cùng, hơi giống với rượu trái cây.
Cho dù là người bình thường không uống rượu, tin chắc cũng sẽ thích.
Cũng không biết có thể chịu nổi hay không.
“Thế nào?”
Tô Ngạn nhịn không được hỏi thăm, vẻ mặt chờ mong.
“Rất được.”
Tần Giác hài lòng nhẹ gật đầu.

“Ha ha, ta biết mà.”
Tô Ngạn vui vẻ nhảy dựng lên, vẻ mặt tuyệt mỹ vui sướng.
Nếu để cho những đệ tử trong Phong Lôi Tông biết, thần nữ trong lòng bọn họ bởi vì một
câu của người khác mà vui vẻ như vậy, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Nếu không ngươi cũng uống một ngụm?”
Tần Giác cười nói.
“Được.”
Tô Ngạn hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu.
Tần Giác: “......”
Kỳ quái, vì sao luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó?
Mình đây có được tính là làm hư ‘tiểu bằng hữu’ không?
Lời đã nói ra sao có thể rút lại, Tần Giác chẳng thể đổi ý, đành phải để Tô Ngạn uống một
ngụm.
“Rất ngọt.”
Tô Ngạn hơi kinh ngạc, dường như cũng không biết linh tửu sẽ có vị như vậy.
“Ừm, hẳn là dùng linh quả ủ chế.”
Tần Giác thản nhiên nói.
Hắn mặc dù không biết cất rượu, nhưng ở phương diện uống rượu này lại không có đối thủ,
cho dù là rượu gì, chỉ cần uống một ngụm, liền có thể biết được thành phần đại khái.
“Thì ra là vậy a.”
Tô Ngạn giật mình.
“A, là ngươi, ngươi sao chạy đến đây được vậy.”

Lúc này, Vân Tịch kết thúc tu luyện, từ bên cạnh bay tới, tràn ngập địch ý nói.
“Nhóc con, ta thế mà có chuẩn bị lễ vật cho ngươi đó.”
Lời vừa nói ra, Vân Tịch lập tức vọt tới trước mặt Tô Ngạn:
“Lễ vật gì?”
“Đương nhiên cũng là linh tửu!”
Tô Ngạn lần nữa lấy ra hai bình linh tửu, dụ dỗ nói.
So với linh tửu đưa cho Tần Giác, năm của hai bình linh tửu này đại khái chỉ có khoảng trăm
năm, nhưng vẫn tản ra mùi thơm nồng.
“Oa, cảm tạ!”
Không đợi Tô Ngạn buông tay, Vân Tịch trực tiếp đoạt lấy hai bình linh tửu còn to hơn cả
mình, vui vẻ chạy đến một bên uống.
Tần Giác: “......”
Thấy không, đây chính là cảnh tượng “tiểu bằng hữu” bị dạy hư đó.
Nếu như trời cao có thể cho Tần Giác cơ hội một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không dùng linh
tửu đổ cho Vân Tịch.
“Ngươi lần này đến đây, có chuyện gì không?”
Bất đắc dĩ nhún vai, Tần Giác hỏi.
“Có…Không có?”
“......”
Đây là ý gì?
Tần Giác có chút ngơ ngác.
“Không có, không có.”

Chần chờ một lát, Tô Ngạn lắc đầu nói:
“Ta lần này đến đây, chính là muốn thăm tiền bối một lát.”
“......”
Trong lúc nhất thời, Tần Giác lại không biết trả lời kiểu gì, đành phải đổi chủ đề:
“Khụ khụ, ta cũng có đồ muốn cho ngươi.”
Nói xong, Tần Giác lấy ra một chiếc vòng ngọc, đưa đến trước mặt Tô Ngạn.
“Đây là cái gì?”
Tô Ngạn sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được nhớ tới chiếc gương đồng lần trước Tần Giác
đưa cho nàng.
“Linh khí Truyền Kỳ.”
Tần Giác giải thích nói:
“Đeo lên tay, có thể giúp ngươi ngăn cản ba lần công kích toàn lực của cường giả Truyền Kỳ
cảnh, mỗi lần phát động, vòng ngọc sẽ truyền tống ngươi đi mấy trăm dặm, thoát khỏi nguy
hiểm.”
Linh khí Truyền Kỳ này là đồ mà Tần Giác vơ vét được ở chỗ Linh tộc, bởi vì không có tác
dụng gì với hắn, cho nên vẫn luôn bị ném vứt trong góc nhẫn trữ vật, hiện tại vừa hay có thể
đưa cho Tô Ngạn.
“A! Trân quý như vậy, ta không thể nhận.”
Tô Ngạn kinh hãi, toàn bộ Phong Lôi Tông cũng chỉ có hai món linh khí Truyền Kỳ mà thôi,
nàng sao có thể tùy tiện nhận lấy.
“Ngươi cảm thấy ta cần cái này sao?”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
“Cái này…...”

Tô Ngạn lập tức không phản bác được.
“Đeo lên đi.”
“......”
Do dự thật lâu, Tô Ngạn cuối cùng vẫn nhận lấy vòng ngọc, đeo nó lên tay.
Có linh khí Truyền Kỳ này, chỉ cần đối phương không phải Thánh Cảnh, Tô Ngạn tương
đương với việc nhiều thêm ba mạng nữa.
“Đa tạ tiền bối.”
Hít một hơi thật sâu, Tô Ngạn nghiêm mặt nói:
“Cái kia… là điểm tâm ta làm cho người ăn thử.”
“Hả?”
Tần Giác khẽ giật mình, sao lại đột nhiên chuyển đến ăn rồi?
“Ách…...Cũng được, dù sao ta còn chưa ăn điểm tâm.”
Tần Giác mờ mịt nói.
Vừa dứt lời, trước mặt Tô Ngạn bỗng nhiên xuất hiện vật dụng phòng bếp đầy đủ cùng các
loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Trong ấn tượng của Tần Giác, Tô Ngạn thân là Thánh nữ Phong Lôi Tông, lại là võ giả cao
giai, hẳn là không biết làm cơm, điểm này, từ đoạn thời gian bọn hắn ở Trung Châu kia có thể
nhìn ra được.
Nhưng Tần Giác không biết là, Tô Ngạn lần này sau khi trở lại tông môn, trừ cố gắng tu luyện
ra, còn cố ý lén học nấu cơm thế nào, chính là vì công lược Tần Giác!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất