Chương 232: Đã Lâu Không Gặp
1643 chữ
Nghiêm túc mà nói, với tu vi của Lạc Tầm, hẳn là sẽ không xuất hiện loại tình huống này mới
đúng, dù sao hắn là tu luyện bình thường tới Thánh Cảnh, không giống Tần Giác như thế,
thường xuyên tăng lên ở biên độ lớn.
Nhưng dù nói thế nào Lạc Tầm cũng là cường giả Thánh Cảnh, phương thức chiến đấu từ
trước đến nay cương mãnh cực kỳ, bởi vậy dưới tình thế cấp bách dùng sức quá độ cũng là
bình thường.
Nhưng nếu như là ở Huyền Ất Sơn xảy ra chuyện như vậy, hậu quả quả thực không tưởng nổi
được.
Cho nên, Tần Giác nhất định phải nghĩ biện pháp hạn chế Lạc Tầm một chút.
Nghĩ như vậy, lòng bàn tay Tần Giác hiện ra một đoàn phù văn màu vàng, chuẩn bị quay về
viện của Lạc Tầm, rót nó vào trong người Lạc Tầm.
Phù văn này tác dụng rất đơn giản, có thể hạn chế Lạc Tầm sử dụng linh lực ở Huyền Ất Sơn,
nhưng lại sẽ không tạo bất kì ảnh hưởng gì cho Lạc Tầm.
Nói một cách khác, chỉ cần Lạc Tầm trong phạm vi Huyền Ất Sơn, trừ phi được Tần Giác
đồng ý, nếu không liền không cách nào sử dụng lực lượng vượt qua Chí Tôn cảnh.
Đương nhiên, sau khi Lạc Tầm dần dần thích ứng, Tần Giác có thể cân nhắc triệt hồi phù văn
này.
Về phần chuyện Hắc Sâm Lâm, cho dù ở Nam cảnh gây nên sóng to gió lớn, nhưng may mà
không có tạo thành thương vong cho võ giả bình thường, đám người cũng chỉ là cảm thán
linh lực này thật đáng sợ thôi.
Nhưng vẫn có người đi suy đoán, linh lực này rất có thể đến từ cường giả Thành Cảnh ở
Huyền Ất Sơn kia.
Tần Giác dở khóc dở cười, hắn thế mà cái gì cũng chưa làm đó.
Ngày hôm sau, Lạc Tầm mang theo rất nhiều đệ tử mới từ Hắc Sâm Lâm trở về, những đệ tử
mới kia khi mắt thấy tràng cảnh một quyền khai thiên kia của Lạc Tầm, sớm đã xem Lạc Tầm
như thần tượng mà đối đãi, tiền hô hậu ủng, hận không thể tất cả đều bái hắn làm thầy, điểm
này, chỉ sợ Bạch Nghiệp sao cũng không nghĩ tới.
“Tiền bối, người tìm ta có chuyện gì.”
Thật vất vả thoát khỏi những đệ tử mới kia, Lạc Tầm đi tới chỗ sườn đồi, cẩn thận từng li
từng tí nói.
Hô!
Lời còn chưa dứt, một ánh sáng bắn vào trong người Lạc Tầm, biến mất không thấy nữa.
“Cái này…...”
Lạc Tầm kinh hãi, tình huống này là sao?
Hắn cảm giác trong cơ thể mình phần lớn linh lực lại hao mòn, đồng thời dần dần không bị
khống chế.
“Đừng sợ, nó chỉ là tạm thời hạn chế linh lực của ngươi mà thôi, rời khỏi phạm vi Huyền Ất
Sơn, liền sẽ tự giải trừ, xem như là trừng phạt cho ngươi lần này. ”
Tần Giác thản nhiên nói, mặt không biểu tình.
“Vâng.”
Lạc Tầm sững sờ, không dám phản bác.
Không có cách nào, ai bảo chính hắn không cẩn thận dùng sức quá độ chi?
Lạc Tầm không phải là đồ ngốc, làm sao có thể không rõ Tần Giác vì sao hạn chế lực lượng
của hắn, bởi vậy trong lòng không một câu oán hận nào.
Nhưng mà Tần Giác có thể trong nháy mắt cầm cố lại phần lớn linh lực của hắn, loại thủ
đoạn này, quả thực không thể tưởng tượng, khó trách có thể miểu sát đại trưởng lão.
Lạc Tầm càng ngày càng tin, Tần Giác là cường giả Đại Thánh Cảnh.
Thời gian sau này, Huyền Ất Sơn lần nữa khôi phục lại yên tĩnh.
Tần Giác mỗi ngày như thường lệ uống rượu đi ngủ, ngẫu nhiên trêu đùa Vân Tịch hoặc là Kỳ
Lân một chút, thư giãn thích ý.
Lạc Vi Vi thì dưới sự chỉ điểm của Lạc Tầm cùng khắc khổ tu luyện, thành công bước vào Địa
Giai.
Bạch Nghiệp cũng vui vẻ luyện chế đan dược, chỉ là thường xuyên sẽ nổ lô.
Từ sau khi Tần Giác đem tài nguyên tu luyện đã vơ vét giao cho Bạch Nghiệp, Bạch Nghiệp
liền không còn vì tài liệu luyện đan mà lo lắng, có thể nói quên cả trời đất.
Tóm lại, mỗi người đều đang làm chuyện mình nên làm, không có chuyện kinh thiên động
địa gì xảy ra, cũng không có ngoại địch xâm lấn.
So với lúc trước chạy loạn khắp nơi, Tần Giác càng thích cuộc sống này, cuối cùng có thể
nghỉ ngơi thật tốt.
Thời gian qua mau, nhật nguyệt thay đổi, bất tri bất giác, thời tiết đã trở nên hơi se lạnh, lá
cây khô héo dần rơi xuống, phủ kín mặt đất, nhìn đẹp vô cùng.
Nhưng mà Tần Giác ở chỗ sườn đồi vẫn bốn mùa như mùa xuân, không có chút biến hóa
nào.
Phải biết, nơi này của Tần Giác chính là chỗ trồng phần lớn Linh Thụ, làm sao có thể bị thời
tiết ảnh hưởng.
Mặt khác, đáng nhắc tới chính là, khoảng thời gian này Kỳ Lân từ Thiên Giai trung kỳ tấn cấp
đến Thiên Giai hậu kỳ, Vân Tịch cũng thành công bước vào Địa Giai trung kỳ, tiềm lực vô tận.
Cộng thêm đám người Lạc Vi Vi, Mộc Tử Thất, Tần Giác cơ hồ đã có thể nhìn thấy tương lai
của Huyền Ất Sơn.
Nói không chừng đến cuối cùng, Bạch Nghiệp mới là yếu nhất.
Cùng lúc đó, Bạch Nghiệp tựa hồ cũng ý thức được địa vị của mình đang bị uy hiếp, đột
nhiên tuyên bố muốn bế quan tu luyện.
Cái này Tần Giác quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì từ sau khi hắn gia nhập Huyền Ất Sơn, liền chưa bao giờ thấy qua Bạch Nghiệp bế
quan, thậm chí ngay cả tu luyện cũng rất ít.
Trên thực tế, đối với Bạch Nghiệp, Tần Giác cũng không tính là đặc biệt hiểu rõ, mặc dù hai
người là sư huynh đệ, lại ở chung mười năm, nhưng Bạch Nghiệp trước đó làm qua cái gì, Tần
Giác hoàn toàn không biết,
Nếu không phải lần trước lúc tham gia yến hội của sáu đại gia tộc, gặp được Dạ Dao cùng
Nhan Tịch, Tần Giác khả năng cũng không biết Bạch Nghiệp là cố ý áp chế tu vi, ngụy trang
thành bộ dáng lão già.
Nhưng mà có thể khẳng định là, thiên phú tu luyện của Bạch Nghiệp tuyệt đối không kém,
cho dù rất ít bế quan, cùng cưỡng ép áp chế tu vi, hắn vẫn không thua gì những đệ tử hạch
tâm của đại tông môn, thậm chí còn hơn.
“Sư đệ, về sau Huyền Ất Sơn liền giao cho ngươi. ”
Vỗ bả vai Tần Giác, Bạch Nghiệp trầm giọng nói.
“......”
Loại giọng nói này, không biết chỉ sợ còn tưởng rằng Bạch Nghiệp muốn treo.
“Bớt đi, ngươi biết ta đối với phương diện này không hứng thú.”
Tần Giác trợn mắt, không chút khách khí nói.
“Ha ha ha, ý của ta là, nếu như khoảng thời gian này Huyền Ất Sơn gặp phải phiền toái gì, liền
giao cho ngươi.”
Bạch Nghiệp cười nói.
Tần Giác: “......”
Làm sao nghe ra ta giống như cái công cụ hình người vậy?
Nói lại thì, hiện tại Nam cảnh còn có thế lực nào dám đắc tội với Huyền Ất Sơn?
Cho dù không cần hắn xuất thủ, Lạc Tầm cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết.
“Ngươi muốn bế quan bao lâu?”
Tần Giác hỏi.
“Ngắn thì hai tháng, dài thì nửa năm.”
Bạch Nghiệp hơi chút trầm ngâm, đáp.
Hắn bế quan lần này, chuẩn bị trùng kích Chí Tôn cảnh trung kỳ, ít nhất cần thời gian mấy
tháng.
Đây là dưới tình huống hắn đã áp chế tu vi nhiều năm, đồng thời có được tài nguyên tu luyện
khổng lồ, đổi thành người khác, căn bản không có khả năng.
“Lâu như vậy?”
Tần Giác kinh ngạc.
“Làm sao, không nỡ?”
“Không phải, ta đang nghĩ, cuối cùng có thể an tĩnh một chút, không cần nghe tiếng nổ.”
Bạch Nghiệp: “......”
Cho dù trong lòng rất khó chịu, nhưng dường như tìm không ra lý do phản bác gì.
Hai ngày sau, Bạch Nghiệp chính thức bế quan, bởi vì đại trưởng lão thân ở Diêu Quang
thành, Huyền Ất Sơn chỉ có thể tạm thời giao cho Mộc Tử Thất quản lý.
May mà trước đó, Mộc Tử Thất cũng đã bắt đầu xử lý sự vụ của Huyền Ất Sơn, cho nên thuận
buồm xuôi gió, hoàn toàn không cần lo lắng.
Trọng yếu nhất chính là, Mộc Tử Thất chính là cường giả Truyền Kỳ cảnh, coi như gặp phải
một ít chuyện khó giải quyết, cũng có thểdựa vào vũ lực cưỡng ép giải quyết, lại có Lạc Tầm
phụ trợ, có Bạch Nghiệp hay không đều không có gì khác biệt.
Hô!
Gió nhẹ thổi qua, bầu trời hơi có vẻ âm trầm, bốn phía Huyền Ất Sơn chẳng biết từ lúc nào
xuất hiện một tầng sương mù, như ẩn như hiện, nhìn từ đằng xa, có loại cảm giác mông lung
khó tả.
Tần Giác dụi con mắt, mơ màng đẩy cửa ra.
“Hửm?”
Vốn dĩ vẻ mặt lười biếng Tần Giác mở to mắt, bỗng nhiên sửng sốt, xém chút nữa cho là
mình nhìn lầm.
“Tiền bối, đã lâu không gặp.”