Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 238: Thiên Cung

Chương 238: Thiên Cung
1670 chữ
Không có truyền tống trận, cũng không có thông đạo không gian, Trương Kỷ Trần làm sao
mà biến mất?
Hơn nữa nhìn bộ dáng hình chiếu trước mắt đã thật lâu không có xuất hiện, thậm chí không
biết chuyện Tử Yêu tộc diệt vong, cơ bản có thể bài trừ khả năng bị nó giết chết.
Huống chi, nếu như Trương Kỷ Trần lúc ấy dùng linh lực kích hoạt ký hiệu, dẫn xuất hình
chiếu, hóa thân không có khả năng không phát hiện được.
Chẳng lẽ Trương Kỷ Trần phát hiện hóa thân trong bóng tối bảo hộ hắn, vì thoát khỏi hóa
thân, dùng một loại phương pháp cố ý nào đó đào tẩu ?
Nghĩ tới đây, Tần Giác nhịn không được cười lên.
Với thực lực Thiên Giai sơ kỳ của Trương Kỷ Trần, ngay cả Tahm còn đánh không lại, sao có
thể phát hiện ra hóa thân Đại Thánh cảnh?
Quả thực là mù mịt.
Không chờ cho Tần Giác tiếp tục suy nghĩ, hình chiếu giữa không trung bỗng nhiên mở
miệng nói:
“Không sai, những tên kia đúng là do ta bồi dưỡng, nếu không thì một đám sinh vật hoang dã
cấp thấp, làm sao có thể trong thời gian ngắn quật khởi mạnh mẽ như vậy!”
Tần Giác: “......”
Ba trăm năm…...Ngắn sao?



Ở Trung Châu, chỉ sợ đều đủ cho rất nhiều thiên tài tu luyện tới Thánh cảnh.
So ra thì, Tử Yêu tộc tính quật khởi kiểu gì?
Nếu không phải liên hợp với yêu thú Tử Linh cốc, cho dù có năm cường giả Truyền Kỳ cảnh,
cũng hoàn toàn không phải đối thủ của tứ đại tông môn.
“Nhìn thấy không, những ký hiệu này đều là ta sáng tạo ra.”
Hình chiếu chậm rãi mà nói, tiếp tục nói:
“Đám sinh vật cấp thấp kia chính là dưới sự trợ giúp của những ký hiệu này mới có thể nhanh
chóng mạnh lên, chỉ tiếc bọn hắn thiên phú quá kém, không cách nào chạm đến cảnh giới
cao hơn, nếu không thì làm sao lại bị ngươi giết chết. ”
Tần Giác: “......”
Vì sao hắn luôn cảm thấy tên này là thằng ngu?
Vẫn là tên tự luyến ngớ ngẩn vô cùng.
“Ha ha ha, sợ hãi rồi sao? ”
Thấy Tần Giác trầm mặc, hình chiếu cười to nói:
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp! ”
“Sinh vật cấp thấp ngu xuẩn, chỉ cần ngươi chịu bái ta làm thầy, ta liền truyền thụ cho ngươi
càng nhiều đồ vật hơn, cho đến khi thống trị thế giới này mới thôi! ”
Hình chiếu càng nói kích động, tới cuối cùng, thậm chí có hơi điên cuồng!
“Hazzz.”
Thở dài, Tần Giác lười nói nhảm, bàn tay lớn vồ một cái, hình chiếu vốn dĩ cao cao tại thượng
lập tức bị khống chế, bay đến trong tay hắn, bị bắt lại.
“Muốn chết!”
Hình chiếu giận dữ, vừa muốn phản kháng, lại phát hiện toàn thân mình không khống chế
được, không cách nào động đậy!
Tại sao có thể như vậy?
“A…...Ngươi muốn làm gì?”
Hình chiếu rốt cục ý thức được không đúng, toát ra một tia sợ hãi.
Cho dù chỉ là cái hình chiếu, nhưng bởi vì thời gian quá lâu, linh trí của hắn đã thoát ly bản
thể từ lâu, mặc dù vẫn phục tùng mệnh lệnh của bản thể, nhưng không có nghĩa là hắn
không sợ cái chết.
“Không có gì, muốn nhìn thử ký ức của ngươi mà thôi.”
Tần Giác thản nhiên nói.
Đã tìm không thấy vết tích có liên quan quan tới Trương Kỷ Trần, vậy cũng chỉ có thể thi
triển sưu hồn lên hình chiếu, nhìn xem có manh mối hay không.
“Cái gì, ngươi muốn lục…...”
Lời còn chưa dứt, Tần Giác đã cưỡng ép tiến vào trong đầu hình chiếu.
“A!”
Một giây sau, hình chiếu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vang vọng sơn động.
Hắn vốn tương đương với trạng thái linh hồn, vô cùng sợ hãi công kích linh hồn, bây giờ lại bị
sưu hồn, nghĩ cũng biết là có bao nhiêu thống khổ.
“Mau dừng tay! ”
Hình chiếu giống như điên lên, ý muốn tránh thoát giam cầm của Tần Giác, đáng tiếc trước
mặt Tần Giác, hắn trừ kêu thảm ra, cái gì cũng làm không được.
Nửa ngày, Tần Giác buông tay ra, thân thể hư ảo của hình chiếu lập tức bắt đầu dần dần tiêu
tán:

“Ta là sẽ không bỏ qua cho ngươi…...”
Vứt xuống câu nói này, hình chiếu hoàn toàn biến mất, biến mất theo, còn có rất nhiều ký
hiệu trên vách đá.
Mà ‘Ta_ trong miệng hắn, dĩ nhiên là chỉ bản thể.
“Thì ra là thế.”
Tần Giác căn bản không có đem hình chiếu để vào mắt, lẩm bẩm:
“Thiên Cung…...”
Đúng như Tần Giác suy đoán, hình chiếu xác thực không biết chuyện về Trương Kỷ Trần,
nhưng Tần Giác lại từ trong trí nhớ của hắn bắt được một tin tức trọng yếu.
Đó chính là ngọn núi này không thuộc về Linh Ương giới, mà là đến từ một nơi gọi là Thiên
Cung.
Về phần Thiên Cung là gì, hình chiếu cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định, bản thể của
hình chiếu chính là cường giả từ trong Thiên Cung đi ra.
Đáng tiếc chính là, rất nhiều ký ức của hình chiếu quá mức mơ hồ, căn bản thấy không rõ là
cái gì, ngay cả bản thể của mình ở nơi nào, gọi là gì cũng không biết.
Nếu không thì Tần Giác thật muốn đi xem thử, cái gọi là Thiên Cung kia đến cùng là có dáng
vẻ ra sao.
Dù sao, trong nhận thức của Tần Giác, Thiên Cung chính là nơi chúng tiên quy tụ, thần
thánh vô cùng.
Mặt khác, hình chiếu sở dĩ sẽ xuất hiện ở đây, là bởi vì bản thể giao cho hắn một nhiệm vụ,
thống trị Linh Ương giới.
Sau đó…Bản thể cũng không có xuất hiện qua.
Cho nên, uy hiếp của hình chiếu hầu như không tồn tại, nói không chừng bản thể còn sống
hay không, cũng chẳng biết nữa.
Bất quá những thứ này đều không có liên quan gì tới Tần Giác, việc cấp bách trước mắt là
trước tìm thấy Trương Kỷ Trần.
Lại xem ký ức của hình chiếu một lần nữa, Tần Giác chậm rãi đi tới chỗ sâu trong sơn động.
Dựa theo miêu tả trong ký ức của hình chiếu, ngọn núi này thần kỳ vô cùng, có thể đổi thành
không gian, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Đã từng có rất nhiều võ giả và Tử yêu tiến vào hang núi này đều bị chuyển dời đến nơi khác,
biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, nhất định phải dựa theo ký hiệu trên vách đá tu luyện qua nửa
canh giờ mới được, với lại có khoảng cách hạn chế.
Nếu như vừa rồi Tần Giác không ngăn Vân Tịch lại, như vậy Vân Tịch cũng có khả năng sẽ bị
chuyển di ra ngoài.
Nói một cách khác, Trương Kỷ Trần trước mắt rất có thể còn ở trong Linh Ương giới, chỉ là
hóa thân chỉ tìm ở phiến khu vực này, không có đi nơi khác tìm kiếm, mới không tìm thấy
Trương Kỷ Trần thôi.
Về phần ngọn núi này vì sao có được loại năng lực không thể tưởng tượng được này, chỉ sợ
cũng chỉ có bản thể hình chiếu thần bí kia mới biết.
“Thú vị đấy.”
Tần Giác khóe miệng cong lên một vòng có chút hăng hái, thân hình lóe lên, xuất hiện bên
ngoài sơn động, hóa thân thì theo sát phía sau.
“Có lẽ có thể đem ngọn núi này luyện hóa, xem như vũ khí. ”

Trước đó, Tần Giác chỉ sử dụng qua AK—47 cùng Hoả Thần, không đủ khí phái, nếu là đổi
thành sơn phong, hẳn là rất được đấy.
Hạ quyết tâm, ánh sáng trên người Tần Giác lấp lóe, nhanh chóng bao phủ sơn phong tại.
Ầm ầm!
Trong chốc lát, đại địa chấn động, gió nổi mây phun, dường như muốn xé rách thương
khung.
Cùng lúc đó, Hắc Sơn bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được thu nhỏ,
không đến nửa phút, liền chỉ còn lớn nhỏ cỡ nắm tay, rơi vào trong lòng bàn tay củaTần
Giác, bị hắn thu vào nhẫn trữ vật.
Thần thông kinh thiên như thế, nếu là bị võ giả khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ chấn kinh tại chỗ.
Làm xong những chuyện này, Tần Giác tản ra linh thức, giống như thủy ngân chảy lan tràn ra
phía ngoài, không ngừng nghỉ.
Không biết qua bao lâu, Tần Giác ánh mắt ngưng lại, rốt cục ở trong ngõ ngách phía bắc tìm
được Trương Kỷ Trần.
Thấy thế, Tần Giác nhẹ nhàng thở ra.
May mà Trương Kỷ Trần là cường giả Thiên Giai, mặc dù bị chuyển di xa như vậy, nhưng tạm
thời không vấn đề gì.
Làm đã hơn nửa ngày, thì ra là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng không biết sao lại phát hiện bí
mật Tử Yêu tộc mạnh lên, cùng Thiên Cung gì kia.
Nhưng mà cũng coi là cho Tần Giác một sự nhắc nhở, cho dù giải quyết Tu La giới cùng Địa
Ngục giới, nhưng cũng không đại biểu Linh Ương giới đã tuyệt đối an toàn.
So với Vĩnh Dạ đại đế, thậm chí là tồn tại còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, ai có thể cam đoan
bọn hắn sau khi phát hiện Linh Ương giới, sẽ không tiện tay đập tới một cái đâu chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất