Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 239: Vô Địch Quả Thật Buồn Tẻ

Chương 239: Vô Địch Quả Thật Buồn Tẻ
1575 chữ
Cuối cùng, Tần Giác thi triển thần thông không gian, trực tiếp đưa hóa thân đến bên cạnh
Trương Kỷ Trần, tiếp tục phụ trách âm thầm bảo hộ.
Đồng thời cố ý lưu lại trên người Trương Kỷ Trần một đạo linh thức, phòng ngừa tình huống
tương tự xảy ra lần nữa.
Giờ này khắc này, người mộng bức nhất không ai qua được Trương Kỷ Trần, từ đầu đến cuối
hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình mơ mơ hồ hồ chạy đến Bắc cảnh, ngay
lúc này đây đang đau đầu việc làm sao để trở về.
Làm xong những thứ này, Tần Giác nhẹ nhàng thở ra, lại ở biên giới giữa Nam cảnh và Tây
cảnh chuyển vài vòng, sau khi xác định xung quanh không có sơn động, lúc này mới trở lại
Huyền Ất Sơn.
“Kết thúc? Thật nhanh a. ”
Vân Tịch nhảy ra khỏi ngực Tần Giác, vẫn chưa thỏa mãn nói.
Tần Giác: “......”
Là hắn hiểu sai sao?
Vì sao luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào?
“Sư thúc, người đi nơi nào rồi?”
Lúc này, Lạc Vi Vi từ bên cạnh chạy tới, tò mò hỏi.



Nàng đã thành thói quen với việc Tần Giác thường xuyên không hiểu sao mà biến mất, cho
nên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
“A, xử lý một chút chuyện nhỏ.”
Tần Giác thuận miệng đáp.
“Vừa rồi Võ trưởng lão tới tìm người, không thấy người, hắn đi rồi.”
“Võ trưởng lão? Võ Anh? Hắn tới tìm ta làm gì?”
Nghe vậy, Tần Giác sững sờ, nhịn không được trợn mắt.
Từ sau khi Trương Kỷ Trần đi ra ngoài lịch luyện, có chuyện gì xảy ra cơ bản đều là Võ Anh
thông tri hắn, mỗi lần Võ Anh đến, thường thường cũng đại biểu cho phiền phức đến.
“Không biết. ”
Lạc Vi Vi lắc đầu.
“Được rồi.”
Tần Giác bất đắc dĩ, đành phải mình tự mình đi hỏi thử.
Thật vất vả mới nghỉ ngơi mấy ngày, làm sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều chuyện như vậy.
Thở dài, Tần Giác lấy một bình linh tửu mở ra, sau đó đi đến chỗ Võ Anh ở.
Làm đệ tử quan môn của Bạch Nghiệp, Võ Anh tư chất chưa nói tới kinh diễm, thậm chí có
chút bình thường, đến nay vẫn dừng lại ở Địa Giai trung kỳ, khó mà tiến thêm, rất có thể
ngay cả Lạc Vi Vi hiện tại cũng đánh không lại.
Cho dù cực kì chăm chỉ, mỗi ngày phần lớn thời gian đều tu luyện, nhưng con đường võ đạo,
không phải cố gắng thì có thể bù đắp, nếu không thì thế giới này cũng sẽ không có kẻ yếu
tồn tại.
Có lẽ là trước khi Bạch Nghiệp bế quan đã cho Võ Anh lượng tài nguyên tu luyện lớn, trong
đó có không ít thiên tài địa bảo sau khi phục dụng có thể cưỡng ép tăng lên thiên phú tu

luyện.
Bởi vậy mấy ngày gần đây, Võ Anh dường như rất ít khi đi ra ngoài, vẫn luôn ở trong viện của
mình.
Đông đông đông!
“Ai vậy? ”
Ngay lúc Võ Anh đang ma luyện chiến kỹ khẽ nhíu mày, có chút không vui, hắn ghét nhất ở
thời điểm này bị người khác quấy rầy.
“Ngươi cứ nói đi?”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Tần Giác.
“Sư thúc!”
Võ Anh mừng rỡ, vội vàng tiến lên mở cửa.
“Sư thúc, người tới rồi!”
“Ừm.”
Tần Giác nhấp một hớp linh tửu, hỏi:
“Vừa rồi tìm ta có chuyện gì.”
“Hắc hắc.”
Võ Anh gãi gãi đầu, không có ý tứ mà nói:
“Ta muốn thỉnh giáo sư thúc một vấn đề liên quan tới phương diện tu luyện.”
Tần Giác: “......”
“Chỉ chút chuyện này?”
“Thật xin lỗi, sư thúc.”
Võ Anh vẻ mặt khẩn trương, còn tưởng rằng Tần Giác là không muốn.

“......”
Tần Giác im lặng, không nghĩ tới Võ Anh thế mà sợ hãi như vậy.
Hắn chợt nhớ tới, Bạch Nghiệp lúc trước sở dĩ lựa chọn Võ Anh làm quan môn đệ tử, hình
như cũng là bởi vì Võ Anh tương đối trung thực.
Ách…...Không đúng, vô luận là Trương Kỷ Trần, hay là Võ Anh, đều thuộc về loại nhẫn nại
siêu mạnh kia mà, nếu đổi thành người khác, bị sư phụ dùng thuật luyện đan vụng về để tra
tấn, chỉ sợ sớm đã lựa chọn tạo phản.
Nhưng mà Tần Giác không biết là, sau khi tận mắt nhìn thấy hắn đánh chết cường giả
Truyền Kỳ cảnh, Võ Anh đã đối xử với Tần Giác như thần linh từ lâu, nào dám xúc phạm.
“Không liên quan, ta còn tưởng rằng lại có phiền toái gì.”
Phất phất tay, Tần Giác dở khóc dở cười.
“Đúng rồi, rốt cuộc là vấn đề gì.”
Thấy Tần Giác không có tức giận, Võ Anh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Ta hai ngày này lúc đang tu luyện Thanh Hư Kinh…...”
“Chờ đã! ”
Lời còn chưa dứt, Tần Giác bỗng nhiên ngắt lời Võ Anh.
“Không cần nói, ta cũng không biết.”
“......”
Tần Giác quả thực không biết.
Vừa rồi suy nghĩ bị xen vào, lại quên phương diện mình đang tu luyện dường như nhất khiếu
bất thông.
Dù sao hắn chỉ tu luyện Thanh Hư Kinh mới mấy tháng, đã nhiều năm như vậy, cũng sớm đã
quên mất không còn một mảnh, chỉ ghi nhớ bản pháp quyết tu luyện, sao có thể giải đáp

thắc mắc cho Võ Anh được.
“Nhưng mà ta có thể tìm người giúp ngươi giải đáp.”
“Ai vậy?”
Vũ Anh nhịn không được hỏi.
“Đi theo ta.”
Sau một lúc lâu, hai người dừng ở bên ngoài một viện được trang trí đơn sơ.
“Kỳ quái, đây là…...”
Võ Anh có chút nghi hoặc, hắn trước kia hình như không thấy nơi này có tòa viện lạc a.
Không chờ Tần Giác đưa tay, Lạc Tầm đã từ bên trong đi tới:
“Tiền bối, có chuyện gì?”
“Khụ khụ, ta có sư điệt muốn giới thiệu cho ngươi.”
Chỉ chỉ Võ Anh, Tần Giác mở miệng nói.
“Sư điệt?”
Lạc Tầm sửng sốt, nhìn về phía Võ Anh, có chút không rõ cho lắm.
“Về sau phương diện tu luyện của ngươi có vấn đề, đều có thể đến hỏi hắn.”
Tần Giác quay người nói với Vũ Anh.
“......”
“Tiền bối…...”
Lạc Tầm há to miệng, vừa muốn nói cái gì, Tần Giác đầu ngón tay bỗng nhiên sáng lên ánh
sáng, bắn vào trong người Lạc Tầm.
Chỉ một thoáng, trước mắt Lạc Tầm hiện ra lít nha lít nhít văn tự, ẩn ẩn hiện ra thanh quang.
“Đây là bản pháp quyết tu luyện Thanh Hư Kinh, về sau Võ Anh liền giao cho ngươi. ”
Với tu vi của Lạc Tầm, căn bản không cần tu luyện Thanh Hư Kinh, cũng có thểnhìn ra vấn
đề trong đó, hắn đến giúp Võ Anh giải đáp vấn đề quả thực không có gì thích hợp hơn.
Mặc dù Lạc Tầm phần lớn thời gian đều hướng dẫn Lạc Vi Vi, nhưng tùy tiện rút ra một chút
thời gian đã đủ để ứng phó với Võ Anh rồi.
“Sư thúc…...”
Võ Anh khóe mắt có chút run rẩy,đối phương chỉ vừa mới tiếp xúc Thanh Hư Kinh?
Có lầm hay không?
Bởi vì thân phận đặc thù của Lạc Tầm, cộng thêm lần trước thi hành nhiệm vụ, Võ Anh thì
đang tu luyện, cho nên hai người cũng không có nhận ra nhau.
“Yên tâm. ”
Dường như xem thấu suy nghĩ trong lòng của Võ Anh, Tần Giác giải thích nói:
“Hắn là cường giả Chí Tôn cảnh.”
Lời vừa nói ra, Võ Anh bỗng nhiên mở to hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, Huyền Ất
Sơn lúc nào lại nhiều thêm một võ giả Chí Tôn cảnh?
Lạc Tầm dĩ nhiên không phải võ giả Chí Tôn cảnh, nhưng bởi vì phong ấn của Tần Giác, hắn
ở trong phạm vi của Huyền Ất Sơn chỉ có thể sử dụng lực lượng của Chí Tôn cảnh, Tần Giác
cũng không có nói rõ thực lực cụ thể của Lạc Tầm ra.
“Thế nào, không có vấn đề chứ?”
Tần Giác lại nói.
Một bên khác, Lạc Tầm rốt cục lấy lại tinh thần, biết Tần Giác không phải đang nói đùa, thế
là gật đầu nói:
“Không có vấn đề.”

“Vậy liền nhờ ngươi.”
Tần Giác vỗ vai Lạc Tầm.
“Tiền bối khách khí.”
Lúc đầu Lạc Tầm muốn cự tuyệt, nhưng trầm ngâm một lát, cảm thấy Võ Anh dù sao chỉ là
Địa Giai mà thôi, căn bản sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Huống chi Tần Giác đã cứu tính mạng cha con bọn hắn, Lạc Tầm đâu có lý nào lại cự tuyệt.
“Nói đi, ngươi có vấn đề gì.”
“Ta đang tu luyện…...”
“......”
Sau khi ném Võ Anh cho Lạc Tầm, Tần Giác ngửa đầu nhấp một ngụm linh tửu, hát vang,
thảnh thơi trở lại chỗ sườn đồi.
Luồng gió mát thổi qua, bạch y tung bay, vô địch chính là buồn tẻ như vậy đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất