Chương 374: Mang Ngươi Trở Về
1621 chữ
“Tần huynh, không xong rồi!”
Người tới trong nháy mắt xuyên qua không gian thông đạo, hét lớn.
Phóng nhãn Linh Ương giới, đạt tới Thái hư đệ ngũ cảnh lại còn quen biết Tần Giác, ngoại trừ
Long Trẫm, còn có thể là ai?
“???”
Cùng lúc đó, Thí Đạo đầu đầy dấu chấm hỏi, tình huống gì thế này?
Gia hỏa này làm thế nào tìm tới ta?
“Hử? Ngươi là ai?”
Sau một khắc, Long Trẫm chú ý tới Thí Đạo đứng bên cạnh, sững sờ tại chỗ.
Tuy rằng có chút không dám khẳng định, nhưng Long Trẫm mơ hồ cảm thấy, vừa rồi chính là
nữ nhân này đang dòm ngó mình!
“Long huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Tần Giác vừa mới chuẩn bị tiến vào đại điện liền quay đầu lại, có vẻ nghi hoặc.
“Tần huynh…”
Long Trẫm há to miệng, chỉ vào thí đạo hỏi:
“Vị này là bằng hữu của ngươi sao?”
“A, nàng là hóa thân vũ khí của ta.”
Tần giác thuận miệng đáp.
“Hóa thân vũ khí?“
Long Trẫm đầu tiên hơi giật mình, lập tức kịp phản ứng, nhẹ nhàng thở ra:
“Là vậy sao, làm ta sợ muốn chết.”
Mới vừa rồi bị Thí Đạo chớp mắt thăm dò, Long Trẫm chỉ cảm thấy toàn thân ngưng trệ, nhịn
không được run lên. Còn tưởng rằng có cường giả ngoại giới xâm lấn Linh Ương giới, bởi vậy
mới ngay lập tức đến đây tìm Tần Giác.
Kết quả không nghĩ tới lại là hóa thân vũ khí của Tần Giác.
Chờ đã,hóa thân vũ khí ở cấp bậc nào mới có thể lợi hại như vậy?
“Đúng rồi, ngươi mới vừa nói cái gì?”
Tần Giác khẽ nhíu mày, đánh vỡ sự trầm tư của Long Trẫm.
“Không có gì, không có gì, là ta hiểu lầm.”
Long Trẫm lắc đầu liên tục, đổi chủ đề:
“Khụ khụ, đa tạ tài nguyên tu luyện của ngươi lần trước, ta hiện tại đã thành công tiến vào
Thái hư đệ ngũ cảnh.
“Vậy ư, chúc mừng.”
Tần Giác nhìn Long Trẫm từ trên xuống dưới, quả nhiên đã đạt tới Thái hư đệ ngũ cảnh. Với
lại khí tức cực kì kéo dài, khoảng cách tới Thái hư đệ lục cảnh chỉ còn nửa bước.
Quả nhiên, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tu luyện, Long Trẫm có thể dễ dàng thăng cấp.
“À, không còn việc gì nữa, ta đi trước.”
Long Trẫm xấu hổ gãi đầu một cái.
“Đừng gấp.”
Tần Giác bấm tay gảy nhẹ, một chiếc nhẫn trữ vật trong nháy mắt rơi vào trong tay Long
Trẫm.
“Đây là…”
Long Trẫm dùng linh thức quét qua, kinh ngạc há to mồm, chỉ nhìn thấy các loại tài nguyên
tu luyện đỉnh cấp chất đống bên trong. Không nhìn thấy cuối cùng, có một số loại Long
Trẫm thậm chí chưa bao giờ thấy!
“Tần huynh…”
“Cầm đi.”
Tần Giác không quan trọng nói:
“Dù sao về sau có thể dùng đến.”
Vốn dĩ chiếc nhẫn trữ vật này là do Tần giác đặc biệt chuẩn bị cho Long Trẫm. Bây giờ Long
Trẫm tự mình chạy tới, vừa hay đã giảm bớt đi rất nhiều phiền phức cho Tần Giác.
Theo tốc độ tu luyện của Long Trẫm, tài nguyên tu luyện trước đó chỉ có thể cho phép hắn
tu luyện đến Thái hư đệ thất bát cảnh, hiện tại hắn có thể đạt tới Thần Vương hạ Vị. Đến lúc
đó hắn có thể phi thăng tới Thần giới, hay ở lại giới nội, đều để Long Trẫm tự lựa chọn.
“...”
Long Trẫm trầm mặc nửa ngày, hắn mới nhận lấy nhẫn trữ vật, chắp tay nói:
“Đã như vậy, ta không khách khí nữa.”
Mấy ngàn năm nay, Long Trẫm vẫn luôn cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này.
Bất kể là công pháp hay bí thuật gì, chỉ cần hắn nguyện ý hầu như có thể nhìn thấy được. Với
lại trong vòng chưa đầy trăm năm, hắn đã thành công tiến tới Đại Thánh Cảnh và phá vỡ vô
số kỷ lục, uy chấn thiên hạ.
Sau đó, hắn tách khỏi Linh Ương giới, bước vào cảnh giới Thái hư cảnh, bất khả chiến bại.
Tuy nhiên cho đến khi Tần Giác xuất hiện, Long Trẫm mới nhận ra rằng, mình không phải
nhân vật chính, ngay cả vai phụ cũng không được tính.
Ai, rõ ràng đều là người xuyên không, sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ?
Với lại Long Trẫm từ trước đến nay không phải là loại đa sầu đa cảm, không ốm mà rên rỉ,
nếu không hắn sẽ không sống được đến bây giờ. Cho nên nhiều nhất chỉ là nội tâm cảm thán
vài câu, nhưng hắn sẽ không bao giờ ghen tị với Tần Giác.
Hai người lại hàn huyên một lát, rồi Long Trẫm lần nữa mở không gian thông đạo, trở về Bất
Hủ thánh địa. Tần Giác thì quay người tiến vào đại điện, Thí Đạo thấy thế, vội vàng theo sát
phía sau.
Trong đại điện, Bạch Nghiệp ngồi xếp bằng trên bàn lưu ly, điều ngạc nhiên là không luyện
đan, mà đang giải quyết công việc của Huyền Ất Sơn.
Nhìn thấy Tần giác tiến vào, Bạch Nghiệp cũng không kinh ngạc, dù sao vừa rồi hắn đã nhìn
ra toàn cảnh sự việc bên ngoài.
“Khoảng thời gian này đệ đi đâu?”
Bạch Nghiệp hiếu kì.
Kể từ lần trước đến Trung Châu thánh địa, Tần Giác thường xuyên biến mất. Trước đó còn
có thể cùng hắn chào hỏi, hiện tại ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào, Bạch Nghiệp
cũng đã dần quen rồi.
“Ta không cẩn thận bị cuốn đến thế giới khác.”
Tần Giác nhún vai, thành thật nói.
“???”
Bạch Nghiệp có chút mơ hồ:
“Ý đệ là?”
Tần Giác cũng lười giải thích chuyện này, trực tiếp chuyển một phần ký ức của mình vào
trong đầu Bạch Nghiệp.
Toàn thân Bạch Nghiệp chấn động, đôi mắt khẽ nhắm lại, vẻ mặt không ngừng thay đổi, như
thể vừa nhìn thấy điều gì đó khó tin.
Không biết qua bao lâu, Bạch nNghiệp mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp:
“Sư đệ, đệ có chắc những này…... Đều là thật?”
Bạch Nghiệp thật sự không thể tưởng tượng nổi, sư đệ mình thế mà cường đại đến loại trình
độ kia. Hắn tin là nếu đổi lại là ai khác, đều sẽ có một cảm giác không thực tế.
“Nếu không?”
Tần Giác hỏi lại.
“...”
Bạch Nghiệp nhất thời á khẩu không trả lời được.
“...”
Tần Giác cùng Bạch Nghiệp chào hỏi xong, Tần giác không có tiếp tục nhiều lời, liền dẫn Thí
Đạo tiến về chỗ sườn đồi, hắn đã rời đi gần một tháng, không biết Kỳ Lân và Long Truy thế
nào rồi.
Về phần truyền thừa Chân Thần, Tần Giác tính toán đợi qua mấy ngày lại nói tiếp.
“Ngao ô!”
Hắn còn chưa tới gần, đã có thể nghe được tiếng kêu sắc nhọn của Kỳ Lân, ở sườn đồi bên
cạnh đặc biệt chói tai.
May mà trước đó Tần Giác đã cảnh cáo Kỳ Lân, cho dù hắn không ở đây, Kỳ Lân cũng không
dám tùy tiện làm loạn. Không thì chỉ sợ giờ phút này viện lạc đã sớm bị hủy thành phế tích.
“A, chúng ta đã về rồi sao?”
Vân Tịch bỗng nhiên từ trong ngực Tần giác ngẩng đầu ra, mặt mũi tràn đầy hớn hở.
“Ha ha ha, tuyệt vời!”
Một giây sau, Vân Tịch bay lên không trung, hưng phấn nhảy múa, rốt cục cũng thoát khỏi
con Lộc Huyên chán ghét kia!
“Chủ nhân.”
Phát giác được động tĩnh bên này, Long Truy lập tức chạy tới.
“Ừm.”
Tần Giác khẽ gật đầu, Long Truy không hổ là người của Bạch Long tộc. Chỉ trong hai mươi
ngày, hắn đã bước vào Đại Thánh đỉnh phong, hắn tin tưởng không bao lâu nữa có thể đánh
tới Thái Hư cảnh.
“Đúng rồi.”
Nghĩ tới đây, Tần Giác vỗ đầu một cái, lòng bàn tay ngưng tụ một tia lưu quang, mơ hồ bên
trong có sông núi sống động như thật, chính là tiểu thế giới mà Tần Giác có được.
Hô!
Kim quang hiện lên, thân ảnh Thạch Thiên cũng theo đó hiện ra ở chỗ sườn đồi.
“...”
Thạch Thiên nháy nháy mắt, mặt hắn ngẩn ngơ, ta là ai, ta ở đâu? Ta đang làm gì?
“Chúng ta đã trở lại Linh Ương giới.”
Tần Giác nói.
“Linh Ương giới?”
Thạch Thiên sững sờ, lúc này mới phát hiện mình quả thật đang ở Linh Ương giới:
“Chúng ta…... Thật sự trở về rồi?”
Đột nhiên từ linh khí nồng đậm ở tiểu thế giới đi vào Linh Ương giới, Thạch Thiên ít nhiều có
chút không thích ứng, nhưng lại rất vui vẻ!
Đối với hắn mà nói, tu luyện tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng nhất chính là những
người thân ở trong Yêu Thú Sơn Mạch!
“ Đúng vậy.”
Tần Giác khẳng định nói.
Bịch!
Thạch Thiên đặt mông ngồi dưới đất, như trút được gánh nặng.
Nói thật, Thạch Thiên hầu như không có chút hy vọng nào, từ khi hắn bị cuốn vào khúc cảnh
không gian, sau đó lại rơi xuống Thiên giới.
Nhưng mà Tần Giác lại dùng thực lực nói cho hắn biết, chỉ cần có đủ cường đại, không có gì
là làm không được!