Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 373: Tần Huynh,Không Xong Rồi

Chương 373: Tần Huynh,Không Xong Rồi
1605 chữ
Dưới sự dẫn đầu của Thiên Đế, Tần Giác và Thí Đạo lần lượt tiến vào Thần Vực.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Đế không chỉ thành công tái tạo thân thể, mà còn kiến
tạo lại Thần Vực trên phạm vi lớn. Có thể nhìn thấy rất nhiều tòa nhà và cung điện, linh khí
còn nồng đậm hơn trước.
Chỉ cần Thiên Đế bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hút vô số cường giả tới gia nhập.
Đương nhiên, sau khi trải qua sự việc của Phong Khê, Thiên Đế không bao giờ dễ dàng tin
tưởng người khác nữa.
“Tiền bối, nơi này chính là chính điện tạm thời của ta.”
Thiên Đế chỉ vào cung điện phía dưới giới thiệu.
Đây là một cung điện rất nguy nga, lại phi thường bao la, đủ chứa mấy ngàn người. Phía trên
cung điện, có khắc hai ký tự bằng vàng rực rỡ: Thiên Cung!
Cung điện ở trên một ngọn núi lớn ở trung tâm Thần Vực, xung quanh là các vì sao. Còn có
rất nhiều Thiên Điện và lầu các, được thiết lập theo thiên cung hàng trăm nghìn năm vô
cùng tinh xảo.
“Không tệ.”
Tần Giác khẽ gật đầu.
Thiên Đế xoay người chỉ vào chỗ khác nói:
“Nơi đó là ta để lại cho tiền bối.”



Nghe vậy, Tần Giác nhìn qua hai mắt lập tức sáng lên.
So với cung điện lộng lẫy bên dưới, nó giống như một thiên đường hơn.
Theo tầm mắt của hắn, có những ngọn núi hùng vĩ và những vùng nước tuyệt đẹp, khắp nơi
đều là hoa tươi cỏ dại.
Môi trường đơn giản này, gần như không kém gì tiểu thế giới mà Tần Giác mới có được!
Không chỉ có như thế, còn có các loại linh thực, linh quả và các thiên tài địa bảo. Nếu đặt ở
ngoại giới, e rằng đã xảy ra một trận mưa đẫm máu!
“Thế nào, tiền bối?”
Thiên Đế mặt mũi tràn đầy lo lắng.
“Tốt lắm.”
Tần Giác lộ ra nụ cười hài lòng.
Thấy thế, Thiên Đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“A, ngươi dự định lúc nào thì công bố Thiên Cung xuất thế?”
Tần Giác thuận miệng hỏi.
Bây giờ giới nội, trừ Tần Giác ra, tuyệt đối không có bất kỳ võ giả nào có thể chống lại Thiên
Đế. Càng không nói đến thủ lĩnh tam đại thế lực chỉ có Chân Thần hạ Vị, cho dù là Chân
Thần thượng Vị, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Thiên Đế.
Bởi vì bản thể từng bị Phong Khê chiếm đoạt, mà Phong Khê lại đạt đến Thần Vương thượng
Vị. Cho nên sau khi Thiên Đế nhận lại chân nguyên cũng tương tự đạt được một số phản hồi
từ Phong Khê.
Nếu không nói quá thì Thiên Đế hiện tại có thể nói là bất khả chiến bại. Nếu không phải hắn
đang tái tạo lại Thiên Cung, cộng thêm thân thể mới chỉnh tề còn chưa vững chắc, coi như
đụng phải Thần Vương cảnh cũng không vấn đề gì.

Một khi Thiên Cung xuất thế, sự cân bằng giữa tam đại thế lực chắc chắn sẽ bị đánh vỡ, gây
ra ảnh hưởng to lớn.
Thiên Đế sững sờ, không nghĩ tới Tần Giác sẽ hỏi vấn đề này, nhưng vẫn vội vàng nói:
“Ta muốn sửa chữa tàn hồn cho đám thuộc hạ trước, sau khi hoàn toàn lành lặn sẽ thông báo
chuyện này.”
Sau khi nghe được câu trả lời của Thiên Đế, Tần Giác như có điều suy nghĩ:
“Ta hiểu rồi. Ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, ta sẽ thông báo trước cho ngươi khi ta dọn đến.”
“ Được.”
“...”
Tiếp theo, Tần Giác lại đi một chuyến đến Bạch Long tộc, lúc này mới không nhanh không
chậm trở lại Linh Ương giới.
Nhìn lục địa bị kết giới che khuất trước mặt, ánh mắt Tần Giác phức tạp. Vốn cho rằng sau
khi rơi vào vị diện khác sẽ rất khó trở lại, không nghĩ tới chỉ có mấy ngày liền thành công
khóa chặt Thần Giới.
Nếu không phải Tần Giác muốn du lịch Thần giới một chút, thì hiện tại hẳn là hắn đang nằm
trên sườn đồi uống rượu rồi.
“Nơi này…... Chính là quê hương của chủ nhân sao?”
Thí Đạo há to mồm, khó có thể tin được liền nói.
“Thế nào, không thích?”
Đôi mắt Tần Giác liếc nhẹ.
“Không không không không phải.”
Sợ Tần Giác hiểu lầm, Thí Đạo nói liên tục bốn chữ ‘không’.
“Ta chỉ là hiếu kỳ, tại sao một đại lục cấp thấp lại có thể sinh ra một cường giả mạnh mẽ như
chủ nhân được chứ.
“...”
Trên thực tế, chính Tần Giác cũng rất tò mò.
Người khác vất vả mấy vạn năm, thậm chí trăm vạn năm tu luyện một cách nhàm chán, còn
không bằng hắn ăn uống ngủ nghỉ hai ngày.
Những nhân vật chính kia nhiều nhất là bật hack, Tần Giác thì không đơn giản là bật hack
nữa, mà là căn bản không nói đạo lý. Giống như chơi game dùng thẻ bug, mặc kệ ngươi có
cường đại cỡ nào, tất cả đều sẽ bị giết trong nháy mắt.
Lúc đầu, Tần Giác còn tưởng rằng mình chỉ bất khả chiến bại ở Linh Ưương giới, nhưng hiện
tại đi một vòng, mới phát hiện bất luận nơi nào dường như cũng không có gì khác biệt cả.
“Ai, có lẽ, đây chính là nỗi buồn của sự bất khả chiến bại!”
“Đây, cái này cho ngươi.”
Tần Giác lấy ra một cái nhẫn trữ vật, đưa đến trước mặt Thí Đạo.
“Đây là thứ gì?”
Thí Đạo nghi hoặc.
“Thần quả.”
“Cái gì?”
Thí Đạo bỗng nhiên mở to hai mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Thần quả.”
Tần Giác lặp lại.
Bá!
Thí Đạo không chút do dự cầm lấy nhẫn trữ vật, linh khí quét qua, bên trong quả nhiên lưu
trữ rất nhiều thần quả, phát ra linh khí nồng đậm, làm say lòng người.
“Ta… Ta…”
Thí Đạo kích động nói năng lộn xộn, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
“Về sau ngươi dùng những thần quả này để tu luyện đi.”
Trước khi rời khỏi tiểu thế giới, Tần Giác cố ý hái một chút thần quả bỏ vào nhẫn trữ vật. Lấy
tu vi của Thí Đạo, căn bản là không có cách tu luyện ở Linh Ương giới.
“Ta… Ta… Ta rất yêu người, chủ nhân!”
Nói xong, Thí Đạo điên cuồng ôm chặt lấy Tần Giác, bộ dạng kia của nàng hận không thể
đem Tần Giác ăn vào miệng.
May mà Tần Giác phản ứng nhanh, đẩy Thí Đạo ra kịp thời. Dù vậy, mặt hắn vẫn bị gặm tràn
đầy nước bọt.
“Hì hì, đa tạ chủ nhân.”
Thí Đạo vẫn rất vui vẻ, tựa hồ không nhận ra hành động của mình là có ý gì.
Trên thực tế, điều này có thể thấy được từ việc Thí Đạo cởi quần áo trước mặt Tần Giác,
nàng căn bản không có khái niệm gì về việc mình là nữ nhân.
Tần Giác bất lực, cũng không thể vì loại chuyện này mà đi giáo huấn Thí Đạo được? Hắn
đành phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, xuyên qua rào chắn và bay về phía Huyền
Ất Sơn.
Không lâu sau, đỉnh núi quen thuộc hiện ra trước mặt, khóe miệng Tần Giác kéo ra một nụ
cười, đáp xuống bên ngoài đại điện.
Thí Đạo lập tức càng thêm kinh ngạc, linh thức của nàng sớm đã bao trùm toàn bộ Linh
Ương giới. Nàng cũng ý thức được thế giới này so với trong tưởng tượng của nàng còn nhỏ

yếu hơn, giống như đại điện trước mắt, bên trong chỉ có một võ giả Chí Tôn cảnh.
Mà đây đã là một sự tồn tại tương đối độc tài, trừ cái đó ra, phần lớn võ giả trong phạm vi
ngàn dặm chỉ dừng lại ở Huyền giai, Địa giai,ở trong mắt Thí Đạo cùng sâu kiến cũng không
có gì khác nhau.
“Hử?”
Thí Đạo lông mày nhíu nhẹ, có vẻ kinh ngạc:
“Lại có một Đại Thánh?”
Bên trong phạm vi ngàn dặm, duy nhất đạt tới Đại Thánh cảnh, chỉ có toạ kỵ của Tần Giác
Long Truy.
Tiếp tục tìm kiếm cường giả ở Linh Ương giới, Thí Đạo rốt cuộc cũng miễn cưỡng tìm được
một gia hỏa hợp cách, Thá hư đệ ngũ cảnh.
Khiến Thí Đạo kinh ngạc chính là, khi nàng phát hiện ra đối phương vừa lúc, đối phương
cũng đã nhận ra nàng!
Chỉ là một Thái hư đệ ngũ cảnh, làm sao có thể?
Nhưng đối phương chỉ mơ hồ phát giác được có người đang dòm ngó mình, cũng không biết
là ai, cũng không biết ở đâu.
Nhưng mà sau một lúc, Thí Đạo ngơ ngẩn cả người, vị Thái hư đệ ngũ cảnh kia thế mà trực
tiếp mở không gian thông đạo, thẳng đến Huyền Ất Sơn.
Tình huống gì thế này?
Hắn làm sao biết nàng ở đây?
Không đợi Thí Đạo nghĩ rõ ràng, không gian vặn vẹo, một nam tử mắt sáng mày kiếm, từ bên
trong núi cao đi tới, hét lớn:
“Tần huynh, không xong rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất