Chương 376: Tuyệt Sẽ Không Thua Nữa
1661 chữ
“Đây là cơ hội thành thần của các ngươi!”
Chỉ thấy lòng bàn tay Tần Giác ba luồng lưu quang hoà lẫn vào nhau, tản ra dao động năng
lượng cường đại, uy năng huy hoàng, khiến vạn vật ảm đạm, chúng sinh mất tiếng!
Nếu không phải Tần Giác dùng linh lực áp chế, chỉ sợ toàn bộ Huyền Ất Sơn đều không chịu
nổi.
Cơ hội thành thần?
Ba người hai mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Nghiêm túc mà nói, trừ lúc Tần Giác nhìn ký ức của Bạch Nghiệp, Mộc Tử Thất cùng Võ Anh
ngay cả Thần linh là khái niệm gì cũng không rõ.
Trong nhận biết của bọn hắn, Đại Thánh đã là cảnh giới mạnh nhất trên thế giới này rồi,
trong lúc giơ tay nhấc chân, sơn băng địa liệt, có thể xưng là không gì làm không được,
chẳng lẽ trên thế giới này, còn có tồn tại mạnh hơn Đại Thánh sao?
Cho dù là Bạch Nghiệp, biết cũng có giới hạn mà thôi, về phần Thần linh đến cùng mạnh bao
nhiêu, lại hoàn toàn không rõ.
Dù sao, Tần Giác cơ hồ mỗi lần đều nháy mắt miểu sát đối phương, Bạch Nghiệp thực tế
không cách nào phán đoán.
“Trên thế giới này, thật sự có Thần linh sao?”
Chần chờ một lát, Mộc Tử Thất nhịn không được hỏi.
Nghe vậy, Võ Anh cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.
“Đương nhiên.”
Tần Giác nhẹ gật đầu.
Cái gọi là Thần linh, kỳ thật chính là võ giả có tu vi mạnh đến trình độ nhất định thôi, chỉ bất
quá đám bọn hắn cho dù là nhục thân, hồn phách, hay là linh lực, đều đã hoàn toàn vượt qua
sinh linh bình thường, hoàn thành cải biến.
Cũng chính vì vậy, mới có thể tự cho mình là Thần linh.
Thấy ba người vẫn vẻ mặt mờ mịt, Tần Giác đành phải giải thích cặn kẽ cảnh giới trên Đại
Thánh cho ba người, bao gồm cả Thái Hư thập cảnh cùng Bán Thần cảnh, Chân Thần cảnh.
Đương nhiên, liên quan tới Thần Vương cảnh, Tần Giác tạm thời không nhiều lời, cũng không
cần thiết, dù sao ba người sớm muộn cũng sẽ tiếp xúc đến.
“Thái Hư thập cảnh, Bán Thần cảnh, Chân Thần cảnh. . .”
Võ Anh trợn mắt hốc mồm, chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân không ngừng sụp đổ, đại
não ông ông lên, trống rỗng.
Trên Đại Thánh, thế mà còn nhiều cảnh giới như vậy?
Chẳng phải là nói, bọn hắn đau khổ theo đuổi đỉnh phong, trên thực tế chỉ có thể coi là nhập
môn?
Trong lúc nhất thời, Võ Anh có hơi khó tiếp nhận.
Một bên khác Mộc Tử Thất cũng không ngoại lệ, là thiên chi kiêu nữ của một gia tộc ẩn thế,
trước khi gặp Bạch Nghiệp, mục tiêu của Mộc Tử Thất chính là tiến giai Thánh cảnh, dẫn đầu
gia tộc quay về Trung Châu.
Cho nên với Mộc Tử Thất đã từng mà nói, Thánh cảnh là mộng tưởng còn lâu mới đạt được,
có thể cải biến vận mệnh của toàn cả gia tộc.
Nhưng mà theo tu vi dần dần tăng lên, Mộc Tử Thất chậm rãi phát hiện, Thánh cảnh cũng
không phải là vô địch, thế là Đại Thánh lại thành mục tiêu mới của nàng.
Vốn dĩ sau khi trải qua chuyện Thuần Dương thánh địa, Mộc Tử Thất cho là Tần Giác rất có
thể là vị cường giả Thánh Vương, hiện tại xem ra, hẳn là không đơn giản như vậy.
Tần Giác có thể tiếp xúc đến Thần linh, sao có thể yếu được?
Nói không chừng, Tần Giác chính là Thần linh!
Chỉ là, Tần Giác cường đại như thế, vì sao lại là sư đệ của Bạch Nghiệp?
Mộc Tử Thất trăm mối vẫn không có cách giải.
Trong ba người, chỉ có Bạch Nghiệp coi như trấn định, hắn từ trước đến nay tâm rộng lớn, lại
nhìn qua phần lớn ký ức của Tần Giác từ lâu, nhiều nhất chấn kinh một chút, căn bản sẽ
không suy nghĩ lung tung.
“Hiện tại nói cho ta biết, các ngươi có muốn trở thành Thần linh không?”
Tần Giác hỏi lần nữa.
“Muốn!”
Cho dù Tần Giác phá vỡ nhận biết của bọn hắn, nhưng có thể mạnh lên, ai lại cự tuyệt chứ?
“Rất tốt, ba luồng lưu quang này chính là truyền thừa Chân Thần, các ngươi mỗi người một
cái, thu vào đi.”
Nói xong, Tần Giác búng tay một cái, ba luồng lưu quang lập tức bay vào trong tay ba người,
sáng rực sống động.
“. . .”
Truyền thừa Chân Thần?
Nhìn qua lưu quang chói mắt trong tay, ba người đều có loại cảm giác không thực tế.
Thứ đồ chơi này thật có thể khiến bọn hắn vượt qua nhiều cảnh giới như vậy, trở thành Thần
linh sao?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của ba người, Tần Giác giải thích nói:
“Truyền thừa Chân Thần chỉ có thể để các ngươi có được tiềm lực chạm đến Chân Thần
cảnh thôi, đến tột cùng có thể bước vào Chân Thần cảnh hay không, còn phải xem cố gắng
của các ngươi.”
Với thiên phú của ba người, nếu tu luyện bình thường, gần như không có khả năng chạm đến
Chân Thần cảnh, nhất là Võ Anh, ngay cả Thánh cảnh cũng khó khăn.
Mộc Tử Thất có lẽ tốt hơn một chút, nhưng hạn mức cao nhất cũng chỉ Thánh Vương, Đại
Thánh.
Mà tuổi thọ của cường giả Đại Thánh cảnh chỉ có mấy vạn năm, chớ nói chi là dưới Đại
Thánh, Tần Giác cũng không muốn đến lúc đó trơ mắt nhìn người thân bên cạnh mình từng
người từng người chết đi đâu.
“Thì ra là thế.”
Bạch Nghiệp cười to:
“Ha ha ha, nghĩ không ra Bạch Nghiệp ta cũng có một ngày có thể chạm đến Thần cảnh.”
Tần Giác: “. . .”
Quả nhiên không đáng tin cậy!
“Sư thúc, ta có một vấn đề.
Do dự nửa ngày, Võ Anh cẩn thận từng li từng tí nói.
“Vấn đề gì.”
Tần Giác nhíu mày.
“Người là cảnh giới gì?”
Lời vừa nói ra, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Giác, cho dù là Bạch Nghiệp
cũng tràn ngập hiếu kì.
“Khụ khụ, ta nói ta không biết, các ngươi tin không?”
“. . .”
“. . .”
Chục phút sau, ba người cầm truyền thừa Chân Thần của riêng mình rời đi, bởi vì có linh lực
của Tần Giác áp chế, những truyền thừa Chân Thần này trở nên ôn hòa dị thường, tuyệt đối
sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho ba người, hoàn toàn không cần lo lắng.
Sau đó, chỉ cần hấp thu chút xíu là đủ.
Đưa tiễn ba người, Tần Giác giống thường ngày lấy ra linh tửu, uống vào.
Về phần mấy cái truyền thừa Chân Thần còn lại, Tần Giác chuẩn bị để cho đại trưởng lão
Vương Quyền cùng Trương Kỷ Trần.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt nửa tháng qua đi, ba người Bạch Nghiệp
không chỉ có hấp thu hoàn toàn truyền thừa Chân Thần, thể chất càng là sinh ra biến hóa
nghiêng trời lệch đất.
Bởi vì ba người tiếp nhận đều là truyền thừa Chân Thần thượng vị, Võ Anh lúc này đột phá,
bước vào Thiên giai, Mộc Tử Thất cùng Bạch Nghiệp cũng nhao nhao tấn thăng một cảnh
giới nhỏ, khí tức cao thâm mạt trắc, khó mà nắm lấy.
Mặt khác, đại trưởng lão Vương Quyền ở nơi nào đó ban đêm đột nhiên xuất quan, đáng tiếc
xung kích Chí Tôn cảnh thất bại, dẫn đến linh lực phản phệ, kinh mạch đứt đoạn, trọng
thương sắp chết.
May mà Tần Giác kịp thời cứu chữa, mới không có vẫn lạc.
Cùng lúc đó, Trương Kỷ Trần đi ra ngoài lịch luyện gần nửa năm rốt cục cũng trở về!
Bất quá chuyện này Tần Giác nửa tháng trước đã biết, đừng quên, hóa thân của hắn vẫn luôn
âm thầm bảo hộ Trương Kỷ Trần, đối với nhất cử nhất động của Trương Kỷ Trần có thể nói là
rõ như lòng bàn tay.
Hôm ấy, trời trong như nước, vạn dặm không mây.
Ầm ầm!
Từng tiếng xé gió, cuối tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, một giây trước
còn ở xa chân trời, một giây sau đã đi tới bên ngoài Huyền Ất Sơn, thẳng tắp rơi xuống!
Ầm!
Bụi mù tán đi, lộ ra một nam thanh niên dung mạo tuấn dật.
“Ai!”
Thủ vệ phụ trách tuần tra muốn tiến lên, lại bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại.
“Uy,ngươi làm gì, đó là đại đệ tử của chưởng môn sư tổ chúng ta, Trương trưởng lão!”
“Đại đệ tử của chưởng môn, Trương trưởng lão?”
Tên kia thủ vệ giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như chuyện gì cũng không có phát
sinh.
Giờ phút này Trương Kỷ Trần một bộ áo bào đen, tóc dài như mực, lại không ngừng tung bay,
toàn thân tản ra sát ý mãnh liệt, giống như ác ma từ Cửu U Địa Ngục leo ra, khiến người
không rét mà run.
Không có để ý đến thủ vệ bên cạnh, Trương Kỷ Trần đi thẳng đến đỉnh núi Huyền Ất Sơn, chỉ
bất quá không phải chỗ đại điện của Bạch Nghiệp, mà là viện của Tahm!
Gần nửa năm lịch luyện, kinh lịch vô số sinh tử, lần này, hắn tuyệt sẽ không bại bởi con ếch
xanh xấu xí kia nữa đâu!