Chương 377: Ta Thắng Rồi
1635 chữ
Nam cảnh, Huyền Ất Sơn.
Gió mát thổi qua, cỏ cây lay động, lộ ra dáng vẻ đìu hiu.
Trương Kỷ Trần vẻ mặt ngưng trọng đứng bên ngoài viện, âm thanh lạnh lùng nói:
“Ta biết ngươi ở bên trong, ra đi.”
Ngắn ngủi qua đi, một con ếch xanh cao tới hai mét, dáng người cồng kềnh từ bên trong đi
ra, đầu lưỡi thật dài rũ xuống trước người, nhìn thẳng Trương Kỷ Trần nói:
“Ngươi là ai?”
Trương Kỷ Trần: “? ? ?”
Tình huống này là sao, thế mà quên hắn mất?
Đây quả thực là trần trụi nhục nhã!
Trương Kỷ Trần há có thể nhẫn nhịn, lập tức lạnh lùng nói:
“Ta muốn khiêu chiến ngươi!”
“Khiêu chiến ta?”
Tahm sững sờ:
“Vì sao?”
Nó xác thực quên mất Trương Kỷ Trần là ai.
“Ta muốn báo thù!”
Trương Kỷ Trần cắn răng nói:
“Bớt nói nhiều lời, tiếp chiêu đi!”
Lời còn chưa dứt, trong người Trương Kỷ Trần đột nhiên bộc phát ra dao động linh lực
cường đại, lập tức hóa thành tàn ảnh, phóng tới Tahm, tốc độ nhanh đến căn bản là không
có cách dùng mắt thường bắt giữ.
Dưới tình huống bình thường, trong vòng nửa năm từ Thiên giai sơ kỳ đột phá tới Thiên giai
hậu kỳ, Trương Kỷ Trần hẳn là tất thắng không thể nghi ngờ mới đúng.
Nhưng hắn không biết là, Tahm sau khi ăn linh hồn của cường giả Truyền Kỳ cảnh luyện chế
thành đan dược mới biến thành bộ dáng hiện tại này.
Nói một cách khác, Tahm xem như nửa cường giả Truyền Kỳ cảnh, Trương Kỷ Trần trong
vòng nửa năm liên tiếp đột phá, Tahm không phải là không?
Cơ hồ xông ra khỏi sát na của Trương Kỷ Trần, Tahm động, đầu lưỡi mềm mại thật dài vung
ra, mang theo tiếng xé gió, cuốn về phía Trương Kỷ Trần!
Đối với chuyện này, Trương Kỷ Trần sớm đã có đề phòng, thân hình nháy mắt xoay chuyển,
tránh khỏi đầu lưỡi, lấn người mà lên!
Mắt thấy nắm đấm của Trương Kỷ Trần sắp rơi trên người, Tahm bốn ngón tay màu xanh lục
sền sệt đột nhiên đưa qua, bắt lấy nắm đấm của Trương Kỷ Trần.
Ầm!
Huyền Ất Sơn chấn động, đại địa từng khúc rạn nứt, lấy Trương Kỷ Trần cùng Tahm làm
trung tâm, không ngừng khuếch tán ra ngoài, nhấc lên gợn sóng năng lượng.
Động tĩnh bên này lập tức dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người, Tần Giác dẫn đầu đuổi tới,
sau đó là Mộc Tử Thất, Bạch Nghiệp cùng đại trưởng lão thương thế chưa khỏi hẳn.
“Trương Kỷ Trần? Hắn trở về rồi?”
Đại trưởng lão kinh ngạc.
“Tử Thất, hắn chính là đại đồ đệ ta đã nói với ngươi Trương Kỷ Trần, không nghĩ tới chỉ nửa
năm liền bước vào Thiên giai hậu kỳ, chậc chậc.”
Bạch Nghiệp tán thưởng.
Không thể không nói, có đôi khi không bức một người, cũng không biết mình lợi hại như vậy,
nếu không phải Tahm, Trương Kỷ Trần khả năng đến nay vẫn dừng lại ở Địa giai.
Thay cái góc độ mà nói, là Tahm thay đổi Trương Kỷ Trần.
“. . .”
Rầm rầm rầm!
Đúng lúc này, một người một ếch lần nữa giao phong, trải qua nửa năm lịch luyện Trương Kỷ
Trần quả nhiên đã thoát thai hoán cốt, kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú , mặc cho
Tahm huy động đầu lưỡi kiểu gì, đều có thể dễ dàng né tránh.
Dù cho Tahm bây giờ là Thiên giai đỉnh phong, trong lúc nhất thời lại cũng không có biện
pháp chế trụ Trương Kỷ Trần.
Trái lại Trương Kỷ Trần, lại luôn có thể không ngừng công kích Tahm, nhìn qua nước chảy
mây trôi, không cho bất cứ cơ hội nào.
“Hừ, lần này ta tuyệt sẽ không thua ngươi nữa!”
Trương Kỷ Trần mũi chân điểm nhẹ lên không khí, thân hình liên tiếp cất cao, một chưởng
từ trên trời giáng xuống!
Ầm ầm.
Đá vụn vẩy ra, nhấc lên vô số bụi mù, Trương Kỷ Trần tiêu sái rơi trên mặt đất, chắp hai tay
ra sau, cười nói:
“Ngươi thua. . .”
Bạch!
Không đợi Trương Kỷ Trần đắc ý, trong bụi mù bỗng nhiên duỗi ra một sợi dây thừng, nháy
mắt cuốn lấy tay chân của hắn, chính là đầu lưỡi của Tahm!
“Làm sao có thể?”
Không kịp nghĩ nhiều, trên người Trương Kỷ Trần lập tức dấy lên hỏa diễm nóng rực, ý muốn
bức lui đầu lưỡi, đáng tiếc, đầu lưỡi cũng sáng lên ánh sáng linh lực, không bị ảnh hưởng
chút nào.
Sau một khắc, Tahm từ trong bụi mù bay ra, giống như đạn pháo đụng trên người Trương Kỷ
Trần!
Ầm!
Trương Kỷ Trần bỗng nhiên mở to hai mắt, miệng mũi phun máu, bay ra ngoài, thẳng đến
khi đâm vào ngọn núi ở xa mới dừng lại!
Hắn chẳng thể ngờ tới, trong một kích toàn lực của hắn Tahm vậy mà không có việc gì!
Phốc!
Trương Kỷ Trần sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức thẳng tắp hạ xuống.
Hắn công kích Tahm nhiều như vậy cũng vô dụng, mà Tahm chỉ là va vào một phát, lại xém
chút đánh hắn trọng thương.
Có lầm hay không!
Cảm thụ được toàn thân truyền đến đau nhức kịch liệt, Trương Kỷ Trần chậm rãi đứng dậy,
nội tâm phức tạp, phải thua sao?
Nửa năm khổ tu, cố gắng, cuối cùng vẫn phải thua con ếch xanh xấu xí này.
Không! Tuyệt đối không thể thua!
Hít một hơi thật sâu, Trương Kỷ Trần cưỡng ép thôi động linh lực, thi triển bí pháp, phong
bế ngũ giác, ổn định lại thương thế, tiến vào một loại trạng thái vi diệu.
Nơi xa, Tần Giác nhíu mày, Trương Kỷ Trần này hiển nhiên là định liều mạng.
Trọng yếu nhất chính là, còn tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ ảnh hưởng căn cơ của Trương Kỷ
Trần.
“Còn muốn tiếp tục nữa sao?”
Tahm thu hồi đầu lưỡi, không rõ Trương Kỷ Trần vì sao lại cố chấp như vậy.
“Đương nhiên!”
Trương Kỷ Trần hét lớn một tiếng, vẻ mặt dữ tợn, nhào về phía Tahm.
Có giáo huấn vừa rồi, Trương Kỷ Trần trở nên càng thêm cẩn thận, dù sao, nếu như không
phải mình chủ quan, cũng sẽ không bị tông phải đơn giản như vậy.
Mặc dù như thế, chỉ là để chiến đấu lâm vào giằng co mà thôi, Tahm xác thực không có cách
nào bắt lấy Trương Kỷ Trần, nhưng Trương Kỷ Trần cũng tổn thương không được Tahm.
Thời gian lâu dài, người đầu tiên không kiên trì nổi khẳng định là Trương Kỷ Trần.
Thấy thế, Tần Giác thở dài, linh lực truyền âm cho Tahm nói:
“Để hắn thắng đi.”
Nói không khoa trương thì, Tahm hiện tại đã trở thành tâm ma của Trương Kỷ Trần, nếu như
lần này không thể chiến thắng Tahm, như vậy đối với Trương Kỷ Trần mà nói tuyệt đối là đả
kích trầm trọng vô cùng.
Đến lúc đó, cho dù Tần Giác truyền thừa Chân Thần cho hắn, chỉ sợ cũng sẽ giảm bớt đi
nhiều, cho nên Tần Giác chỉ có thể lựa chọn âm thầm hỗ trợ.
“Hả?”
Tahm sững sờ, vừa muốn đáp lại, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, nháy mắt mất đi phương
hướng!
“Cơ hội tốt!”
Phát hiện được Tahm có dị thường, Trương Kỷ Trần ngưng tụ linh lực, một quyền đánh
xuống!
Ầm!
Trương Kỷ Trần không có ý muốn dừng tay chút nào, lại liên tục đánh ra mười mấy quyền, sợ
Tahm giống vừa rồi bình yên vô sự.
Ầm ầm!
Năng lượng phong bạo kinh người càn quét ra, bắn thẳng lên trời, sau một lúc lâu, một cái hố
sâu hiện ra ở trước mặt mọi người, nhìn thấy mà giật mình.
Mà trong hố sâu, thì Tahm đã mất đi ý thức nằm trong đó, đầu lưỡi thật dài lè ra bên ngoài,
có chút thê thảm.
Trên thực tế, Tahm đồng thời không có bị thương, chỉ là bị Tần Giác sử dụng thủ đoạn làm
hôn mê mà thôi, về phần công kích của Trương Kỷ Trần, thì bị Tần Giác hóa giải.
Cũng không thể đã để người ta thua, lại để người ta đứng bị đánh a?
Bất quá Trương Kỷ Trần không biết những thứ này, chỉ thấy hắn thở hồng hộc, mặt mũi tràn
đầy kinh hỉ:
“Ta. . . Ta thắng rồi?”
“Không sai, ngươi thắng.”
Tần Giác tiến lên một bước, khẳng định nói.
“Ha ha ha, ta thắng!”
Nghe vậy, Trương Kỷ Trần ngửa mặt lên trời cười to, giống như muốn trút ra hết nửa năm
trải qua gặp trắc trở này, cùng toàn bộ sỉ nhục bật cười!
“Ta. . . Thắng.”
Trương Kỷ Trần bịch một tiếng ngã trên mặt đất, hôn mê.
Phải biết, Trương Kỷ Trần vốn là sử dụng bí pháp liều chết, hiện tại thắng, khí tức trong nội
tâm cũng thư giãn, đương nhiên cũng nhịn không được nữa.
“Hai người bọn họ, không có sao chứ?”
Bạch Nghiệp hơi có vẻ lo lắng.
“Không có việc gì.”
Tần Giác lắc đầu, nói bổ sung:
“Tahm không có việc gì, Trương Kỷ Trần nằm hai ngày liền tốt.”
Sở dĩ không có trực tiếp cứu chữa Trương Kỷ Trần, là bởi vì Tần Giác rất rõ, nhất định phải
từ chính Trương Kỷ Trần tiếp nhận.