Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 382: Quỳ Xuống Nói Xin Lỗi

Chương 382: Quỳ Xuống Nói Xin Lỗi
1585 chữ
“Đây là các ngươi bức ta!”
Chỉ thấy Dương Viêm vẻ mặt âm lãnh, trực tiếp lấy ra một ngọc phiến, bóp nát nó!
Chỉ một thoáng, gợn sóng năng lượng vô hình khuếch tán ra, như là thủy ngân chảy, nhanh
chóng chui vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.
“Đại ca. . .”
Mắt thấy tràng cảnh này, Dương Cương cùng Dương Môn đều là mặt lộ vẻ chấn kinh, ngay cả
bọn hắn cũng không nghĩ tới, Dương Viêm thế mà quả quyết như vậy.
Người khác có lẽ không rõ, nhưng Dương Cương cùng Dương Môn lại biết, ngọc phiến kia
trên thực tế đến từ gia chủ của mình.
Bởi vì muốn đột phá Thần Vương cảnh, cho nên vạn năm qua gia chủ vẫn trong trạng thái tu
luyện, trừ phi gặp phải nguy cơ diệt tộc, nếu không tuyệt đối không thể đi quấy rầy hắn.
Mà ngọc phiến kia, chính là lúc gặp phải nguy cơ diệt tộc, chuyên môn dùng để thức gia chủ
lại!
Bất quá bởi vì Dương gia từ trước đến nay ẩn thế không ra, cộng thêm Thiên Cung bị hủy
diệt, giới nội không còn thế lực có thể chống lại, Dương gia cơ hồ chưa bao giờ gặp phải
nguy cơ diệt tộc, đến mức Dương Cương cùng Dương Môn sắp quên đi chuyện này.
Hiện tại Dương Viêm xuất ra ngọc phiến bóp nát, liền đại biểu cho gia chủ sắp tỉnh lại!
Nghĩ tới đây, hai người nhìn nhau, nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.



Có gia chủ ra mặt, tin tưởng thần khítrước mắt này tuyệt đối không phải là đối thủ!
“A, phát tín hiệu gọi người tới sao?”
Tần Giác hai tay chắp ra sau, lơ đễnh.
Kịch bản quen thuộc, đánh tiểu nhân thì kẻ già tới.
Ách. . . Không đúng, ba tên này đã đủ già, phải nói là đánh già,bà ngoại tới.
Chờ một chút, tựa như là bọn hắn ra tay trước?
Một bên khác, Thí Đạo cũng mặc kệ không quản nhiều như vậy, năng lượng mênh mông ở
đỉnh đầu ngưng tụ, hóa thành vạn trượng kiếm mang, bổ về phía ba người Dương Viêm, căn
bản không cho đối phương bất cứ cơ hội đắc ý gì.
“Đáng chết!”
Dương Viêm nhịn không được chửi ầm lên, vội vàng thôi động linh lực tránh né, chật vật
không chịu nổi.
Mười ngày mười đêm khổ chiến, đã khiến Dương Viêm ý thức được, cho dù thế nào, ngàn vạn
không thể cùng Thí Đạo cứng đối cứng, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào.
Thời kỳ toàn thịnh Dương Viêm còn như vậy, huống chi hiện tại?
May mà Dương Viêm phản ứng nhanh, kịp thời né tránh, không có bị đánh trúng, nhưng mà
Dương Cương cùng Dương Môn không có may mắn như vậy.
Mặc dù hai người bọn hắn đã cực lực lui lại, vẫn bị kiếm khí quẹt làm bị thương, trước ngực
lưu lại vết thương dữ tợn, không ngừng chảy máu, nhìn qua cực kì thê thảm.
Phốc!
Hai người lúc này phun ra một ngụm máu, khí tức trở nên suy sụp, triệt để mất đi năng lực
chiến đấu.
“Dương Cương! Dương Môn!”

Thấy thế, Dương Viêm không thể không vung ra linh lực, bao trùm hai người kia, kéo đến bên
cạnh mình.
Giờ này khắc này, Dương Viêm hối hận vô cùng, mình tại sao phải trêu chọc quái vật này
chứ?
Cho dù gọi gia chủ đến thì sao? Cứ theo đà này, không đợi gia chủ đuổi tới, ba người bọn hắn
đã bị giết chết.
Hô!
Sau một khắc, kiếm mang vạn trượng phá toái hư không, thay đổi phương hướng, tiếp tục bổ
về phía ba người, uy lực so với vừa rồi còn khủng bố hơn!
“Xong. . .”
Dương Viêm sắc mặt như tro tàn, tuyệt vọng nói.
Mắt thấy kiếm mang vạn trượng sắp rơi lên thân ba người Dương Viêm, một đại thủ linh lực
bỗng nhiên vượt qua vô tận hư không duỗi đến, năm ngón tay mở ra, mạnh mẽ đón lấy kiếm
mang vạn trượng!
Oanh!
Hư không chấn động, hai luồng năng lượng hoàn toàn khác biệt nháy mắt đụng vào nhau,
giống như kinh lôi hiện lên, chiếu mười vạn dặm xung quanh sáng như ban ngày!
Khi ánh sáng tán đi, chỉ thấy đại thủ linh lực tóm chặt lấy kiếm mang, không nhúc nhích tí
nào , mặc cho Thí Đạo dùng lực thế nào, cũng khó tiến thêm!
“Chúng ta. . . Không chết?”
Cùng lúc đó, Dương Cương mở to mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
“Cỗ khí tức này. . .”
Bên cạnh, con ngươi Dương Môn bỗng nhiên co rút, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
“Là gia chủ!”
Dương Viêm đại hỉ.
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước đại thủ linh
lực, hiển nhiên, đúng là đại thủ linh lực do hắn thao túng, đón lấy công kích của Thí Đạo.
Người tới mặc một bộ thanh sam tóc bạc, tư thái thon dài, giống như nữ tử thanh tú tuấn mỹ,
nhất là hai giống như mắt phượng, tràn ngập sức mê hoặc, từ dung mạo đến xem cơ hồ
không thua gì Thí Đạo.
Phương diện tu vi vượt xa Thí Đạo, đã đạt tới Chân Thần thượng vị đỉnh phong!
“Gia chủ!”
Cưỡng chế nội tâm kích động, Dương Viêm vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Dương Viêm, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Người tới chân mày cau lại, lạnh giọng nói.
Thấy thế, Tần Giác có chút kinh ngạc, đối phương ngay lập tức thế mà không phải động thủ
với Thí Đạo, mà là hỏi tội Dương Viêm, thú vị đó.
“Được.”
Dương Viêm nhịn không được rùng mình một cái, đành phải kể lại tỉ mĩ mọi chuyện, không
dám thêm mắm thêm muối.
“Làm càn!”
Người tới lạnh lùng nói:
“Dương Viêm, còn nhớ rõ ta trước khi bế quan bàn giao chuyện cho ngươi không?”
“Nhớ.”
Dương Viêm đầu đầy mồ hôi, run lẩy bẩy.
Mấy chục vạn năm nay, dưới sự dẫn dắt của gia chủ, Dương gia từ đầu đến cuối lấy quan
niệm ở ẩn làm đầu, cho dù ngoại giới xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép quấy nhiễu, với
cách nói của gia chủ chính là, tránh nhiễm phải nhân quả không cần thiết, liên lụy gia tộc.
Đồng thời trước khi gia chủ bế quan, từng cố ý phân phó Dương Viêm, để hắn đừng tiếp xúc
với cường giả ngoại giới.
Nếu không sau khi Thiên Cung hủy diệt, nào còn tới lượt ba đại thế lực đỉnh phong thống trị
giới nội?
“Đã như vậy, ngươi vì sao biết sai lại phạm sai?”
Người tới đôi mắt nhẹ liếc, sát ý nghiêm nghị.
“Gia chủ, ta là thật không biết thần khí này đã có chủ nhân.”
Dương Viêm khóc không ra nước mắt, cố gắng biện giải cho mình.
“Hừ, bởi vì loại chuyện này đánh gãy ta bế quan, trở về lại xử trí ngươi!”
Răn dạy Dương Viêm xong, người tới đầu tiên là quay người nhìn Thí Đạo, sau đó ôm quyền
với Tần Giác nói:
“Bằng hữu, tại hạ Dương Phá Thiên, đây cũng là hiểu lầm, hi vọng bằng hữu có thể đại nhân
không chấp tiểu nhân, bỏ qua ba người bọn hắn, tại hạ nguyện ý bồi thường.”
“. . .”
Đây quả thật là Chân Thần thượng vị sao? Cũng quá cẩn thận đi?
Không đợi Tần Giác mở miệng, Thí Đạo dẫn đầu nói ra:
“Ta không cần bồi thường gì, nhất định phải để bọn hắn xin lỗi!”
“Ây. . . Ngươi xác định?”
Dương Phá Thiên sững sờ.
“Không sai!”
Theo Thí Đạo, cường giả Chân Thần cảnh ai cũng tâm cao khí ngạo, xem tôn nghiêm còn
quan trọng hơn cả sinh mạng, sao sẽ dễ dàng xin lỗi như vậy, đáng tiếc nàng đánh giá thấp
lực uy hiếp của Dương Phá Thiên với ba người Dương Viêm.
“Có nghe hay không, còn không mau xin lỗi!”
Không chút do dự, Dương Phá Thiên ra lệnh.
“Được được được!”
Ba người Dương Viêm vội vàng hét lớn:
“Thật xin lỗi, chúng ta sai, không nên công kích người, xin người tha cho chúng ta!”
Thí Đạo: “? ? ?”
Tình huống này là sao?
Xin lỗi đơn giản như vậy là được rồi à?
Có lầm hay không?
“Có thể không?”
Dương Phá Thiên cười hỏi.
Không cần bồi thường, chỉ cần xin lỗi liền có thể giải quyết xong chuyện,nên Dương Phá
Thiên rất vui vẻ.
Về phần tôn nghiêm? Tôn nghiêm có làm được gì?
Huống hồ ba người Dương Viêm vốn là làm sai, nói xin lỗi là điều nên làm.
“. . .”
Thấy Thí Đạo trầm mặc không nói, Dương Phá Thiên còn tưởng rằng là không hài lòng, thế là
vung tay lên, không thể nghi ngờ mà nói:

“Quỳ xuống!”
Ba người hai mắt nhìn nhau, cắn răng, bịch một tiếng quỳ xuống:
“Thật xin lỗi, chúng ta sai rồi, xin người đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta!”
Thí Đạo: “. . .”
Tần Giác: “. . .”
Người gia chủ này, không thích hợp!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất