Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 383: Dương Phá Thiên Vững Vàng

Chương 383: Dương Phá Thiên Vững Vàng
1634 chữ
“Thật xin lỗi, chúng ta sai rồi, xin người thả chúng ta đi!”
Ba người Dương Viêm quỳ thành một hàng, đau khổ cầu khẩn, nào còn bộ dáng phách lối
trước đó.
Bọn hắn có lẽ không sợ chết, nhưng vô cùng sợ Dương Phá Thiên, đối với Dương Phá Thiên
phân phó, không dám chống lại!
“...”
Trên thực tế, trước khi Dương Phá Thiên đến, Tần Giác nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.
Tỷ như đối phương không nói hai lời, trực tiếp động thủ, hoặc là sau khi lên tiếng hỏi nguyên
do, vẫn lựa chọn đối địch.
Sao cũng không nghĩ tới, Dương Phá Thiên sẽ ép buộc ba người Dương Viêm quỳ xuống xin
lỗi!
Trong lúc nhất thời, Tần Giác lại có loại cảm giác không thực tế.
Có phải là sai ở đâu rồi không?
Không đợi Tần Giác nghĩ rõ ràng, Dương Phá Thiên đột nhiên hỏi:
“Vị tiên tử này, có thể bỏ qua được không?”
“Nhưng. . . Có thể.”
Thí Đạo bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, liên tục gật đầu, hiển nhiên bị lời xin lỗi của ba người
Dương Viêm hù sợ.



Nghe vậy, Dương Phá Thiên lúc này mới nhìn về phía ba người Dương Viêm:
“Còn không mau cảm tạ người ta!”
“Đa tạ tiên tử, đa tạ tiên tử.”
Ba người Dương Viêm khóc không ra nước mắt, trong lòng cực kì khó chịu, nhưng mà ai bảo
Dương Phá Thiên là gia chủ của bọn hắn chứ?
“Ây. . . Không cần cám ơn.”
Thí Đạo cười khổ.
“Nếu hiểu lầm đã giải trừ, chúng ta có thể rời đi không?”
Dương Phá Thiên thử thăm dò nói.
“Có thể.”
Tần Giác không quan trọng nhún vai.
“Vậy chúng ta sau này còn gặp lại.”
Không chút do dự, Dương Phá Thiên vung tay lên, cuốn theo ba người Dương Viêm, nháy
mắt biến mất tại chỗ.
Động tác thuần thục như thế, khiến người ta không khỏi hoài nghi, Dương Phá Thiên có phải
đã tập luyện qua mấy trăm lần rồi không.
Cùng lúc đó, đại thủ linh lực cũng hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán, phảng phất chuyện gì
cũng chưa từng xảy ra.
Cứ như vậy, vũ trụ mênh mông dần dần khôi phục lại yên tĩnh.
“...”
Nửa ngày, Thí Đạo bay đến bên cạnh Tần Giác, cẩn thận từng li từng tí mà nói:
“Chủ nhân.”

“Ừm, ngươi không sao chứ.”
Tần Giác lại hỏi một lần vấn đề trước đó.
“Không có việc gì.”
Thấy Tần Giác không có trách mình, Thí Đạo nhẹ nhàng thở ra, còn may chủ nhân mình
không giống với Dương Phá Thiên vừa rồi kia, nếu không cho dù chết, Thí Đạo cũng sẽ
không quỳ xuống nói xin lỗi.
“Lần sau gặp phải loại tình huống này, lựa chọn tốt nhất là chạy trốn.”
Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thí Đạo, Tần Giác trách mắng.
Đối mặt với ba cường giả cùng giai, còn dám xông lên cứng đối cứng, e là cũng chỉ có Thí
Đạo.
“Được rồi.”
Thí Đạo rụt rụt đầu, hơi có vẻ hoạt bát.
“Đúng rồi, ngươi có biết những tên vừa rồi là ai không?”
Tần Giác hỏi.
“Không biết.”
Thí Đạo suy tư một lát, lắc đầu:
“Chưa từng nghe nói qua.”
Thí Đạo ở Ân giới mấy chục vạn năm, không biết cũng bình thường, nhưng từ tình huống
trước mắt mà xem, tựa hồ ngay cả tam đại thế lực đỉnh phong cũng không biết sự tồn tại của
những người này.
Một Chân Thần thượng vị, ba Chân Thần hạ vị, lực lượng này, nếu không phải Thiên Cung
khôi phục, đủ để quét ngang giới nội, với lại bọn hắn rõ ràng đến từ một gia tộc, rất có thể
không chỉ có ba Chân Thần hạ vị.

Chẳng lẽ là ẩn thế gia tộc nào đó?
Tần Giác thực tế lười suy nghĩ nhiều, dứt khoát mở bàn tay ra, ngưng tụ ra một ánh sáng,
bên trong không ngừng có hình tượng hiện lên, sinh động như thật, đúng là một phần ký ức.
Phần ký ức này, đến từ Dương Phá Thiên.
Không sai, dưới tình huống Dương Phá Thiên không có phát giác, Tần Giác dễ dàng phục chế
ký ức của đối phương.
Chục phút sau, Tần Giác cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Dương gia a…”
Tần Giác tự lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.Mấy chục vạn năm trước, nghiêm túc mà nói, hẳn
là bốn mươi ba vạn năm trước.
Lúc ấy Thiên Cung như mặt trời ban trưa, trừ Thiên Cung có rất nhiều võ giả ra, thì có hai
cường giả Chân Thần cảnh là Ân Thiên Hành và Ân Thiên Cừu, phóng nhãn khắp giới nội,
không ai có thể địch lại.
Mà lúc này, ở khu vực nơi hư không xa xôi,có một khối đại lục tên là Phong Triều đại lục,
Dương Phá Thiên được sinh ra ở đại lục này.
Phong Triều đại lục là đại lục kết hợp tu luyện cùng khoa học kỹ thuật, Truyền Kỳ cảnh đã là
đỉnh phong của đại lục này, ngay cả Linh Ương giới ở Nam Cảnh cũng không bằng, cực kì
nhỏ yếu.
Có lẽ là bởi vì bị ảnh hưởng của phụ mẫu, Dương Phá Thiên từ nhỏ cẩn thận vô cùng, thậm
chí sau khi phát hiện mình có được thiên phú tu luyện siêu cường cũng không muốn để
người bên ngoài biết.
Không đúng, cái này đã không thể nói là cẩn thận hay là vững vàng, mà là hèn nhát!

Với lại Dương Phá Thiên không tùy tiện động thủ với người khác, một khi động thủ, nhất
định phải nắm chắc mười phần đánh chết đối phương tại chỗ, bảo đảm không lưu lại hậu
hoạn.
Cũng chính bởi vì phần cẩn thận này, dẫn đến mặc kệ xảy ra chuyện gì, Dương Phá Thiên
luôn có thể sống sót, đồng thời nương theo thiên phú siêu cường, cuối cùng từng bước một
trở thành người mạnh nhất của cả khối đại lục, thậm chí đánh vỡ ràng buộc, bước vào Thánh
cảnh.
Ngay lúc Dương Phá Thiên cho là mình cuối cùng có thể bành trướng một chút, hiện thực lại
cho hắn một cái đả kích.
Một thế lực khác xâm lấn, khiến đại lục Phong Triều của Dương Phá Thiên trong khoảnh
khắc phá thành mảnh nhỏ, cho dù Dương Phá Thiên may mắn chạy trốn, nhưng người thân
bạn bè tất cả đều chết trong hạo kiếp kia.
Thế là tiếp đó, Dương Phá Thiên triển khai kế hoạch trăm năm báo thù.
Trăm năm sau, Dương Phá Thiên giết tới nơi thế lực xâm lấn đại lục Phong Triều, san bằng
toàn bộ thành bình địa, chó gà không tha.
Tiếp đó Dương Phá Thiên trốn khỏi hư không, thành lập Dương gia, ẩn thế không ra.
Mấy chục vạn năm nay, Dương gia không ngừng lớn mạnh, tu vi của Dương Phá Thiên cũng
càng ngày càng tăng, Thái Hư đệ thập cảnh, Bán Thần cảnh, cho tới bây giờ Chân Thần
thượng vị đỉnh phong, cách Thần Vương cảnh chỉ còn nửa bước.
Không giống với đại bộ phận võ giả, Dương Phá Thiên càng cường đại, liền ý thức được mình
càng nhỏ bé.
Vì phòng ngừa chuyện đại lục Phong Triều xảy ra lần nữa, Dương Phá Thiên định ra thiết
luật, mệnh lệnh thành viên trong gia tộc không được phép quấy nhiễu chuyện ngoại giới,
cho dù là cướp đoạt tài nguyên tu luyện, cũng tuyệt đối không thể cướp đoạt đại lục có sinh
mệnh.
Nếu có vi phạm, nhẹ thì cấm túc ngàn năm, nặng thì xử tử!
Ba người Dương Viêm lần này ra ngoài, chính là vì thu thập tài nguyên tu luyện, kết quả gặp
phải Thí Đạo, xém chút chôn vùi sinh mệnh.
Không cần nghĩ cũng biết, Dương Viêm sau khi trở về khẳng định thiếu không được cấm túc
ngàn năm, dù hắn là đại trưởng lão của Dương gia, cường giả Chân Thần cảnh cũng không
ngoại lệ.
Xem hết kinh lịch của Dương Phá Thiên, Tần Giác nhịn không được cảm khái, đây không
phải mô típ của nhân vật chính sao? Vẫn là loại nhân vật chính hèn mọn sau này phát triển
lên kia sao.
Cứ theo đà này, Dương Phá Thiên tấn thăng Thần Vương, phi thăng Thần giới cơ hồ là
chuyện sớm muộn.
Đương nhiên, những điều này đều không có quan hệ gì với Tần Giác, sở dĩ đọc ký ức của
Dương Phá Thiên, chỉ là đơn thuần muốn biết Chân Thần thượng vị này sao phải ‘vững vàng’
đến như vậy, rốt cuộc não chập mạch gì.
Bất quá Dương Phá Thiên ‘vững vàng’ đích xác lại cứu mình một mạng.
“Chủ nhân, người đang nói cái gì?”
Thí Đạo hiếu kì.
“Không có gì.”
Tần Giác phất phất tay, đổi chủ đề:
“Còn muốn tiếp tục du lịch hư không sao?”
“Không, ta muốn trở nên càng mạnh!”

Có chuyện này, Thí Đạo nhiệt huyết sôi trào, nói chắc chắn:
“Thẳng đến khi không ai đánh bại được ta mới thôi!”
Tần Giác: “...”
“Chủ nhân, ta có thể đi vào tiểu thế giới của người không?”
Hạ quyết tâm, Thí Đạo chuẩn bị tiến vào trong tiểu thế giới khổ tu một đoạn thời gian, dù
sao bây giờ căn bản không thiếu tài nguyên tu luyện.
“Không thành vấn đề.”
Nói xong, Tần Giác lập tức lấy ra tiểu thế giới, đưa Thí Đạo vào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất