Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 392: Tô Ngạn Quyết Tâm

Chương 392: Tô Ngạn Quyết Tâm
1601 chữ
Tạch tạch tạch!
Băng nhận vỡ vụn như là mặt kính phản chiếu biểu tình khiếp sợ của người kia, tràn ngập
hoang mang cùng không hiểu.
Tình huống này là sao?
Băng Trác thua?
Không đúng, đã không thể dùng từ thua đơn giản để hình dung, mà là thảm bại, không hề có
lực hoàn thủ!
“Làm sao có thể?”
Nhìn qua Băng Trác giống như điểm sáng biến mất ở chân trời, đám người trợn mắt hốc
mồm, lâm vào trầm mặc.
Nhất là Băng Khung Thương, cơ hồ không dám tin vào mắt mình!
Là dòng chính của Băng Tộc, Băng Khung Thương lần này đến đây Nam cảnh, bên ngoài là vì
nâng đỡ Phong Lôi tông, trên thực tế lại là vì chỉnh hợp thế lực Nam cảnh, dát vàng cho
mình.
Đây là gia tộc cho mình nhiệm vụ, chỉ cần có thể hoàn thành, như vậy liền có thể danh chính
ngôn thuận tiến vào chỗ tu luyện hạch tâm của gia tộc, thu được rất nhiều tài nguyên, từ đây
đi thẳng đến Thánh cảnh.
Đối với Băng Khung Thương mà nói, Nam cảnh bất quá là khu vực nho nhỏ mà thôi, có
Truyền Kỳ cảnh đỉnh phong Băng Trác tọa trấn, cùng gia tộc ủng hộ, muốn chỉnh hợp thế



lực ở Nam cảnh quả thực dễ như trở bàn tay.
Duy nhất đáng lưu ý chính là, Huyền Ất Sơn gì kia tựa hồ có chút quen biết với Thuần Dương
thánh địa, căn cứ vào tin tức, Huyền Ất Sơn chỉ dùng thời gian nửa năm liền nhanh chóng
quật khởi, áp đảo ba đại tông môn.
Không hề nghi ngờ, khẳng định là đạt được Thuần Dương thánh địa trợ giúp.
Bất quá Băng Khung Thương cũng không hề để ý, cũng chẳng có động chạm gì tới, dù sao
Huyền Ất Sơn cũng không có biểu hiện ý muốn xưng bá Nam cảnh.
Huống chi, Băng Tộc cùng Thuần Dương thánh địa từ trước đến nay quan hệ không tệ.
Chỉ là Băng Khung Thương sao cũng không nghĩ tới, Băng Trác thế mà lại bại, hơn nữa nhìn
tình huống, còn sống hay không đều là vấn đề!
“Ngươi đến cùng là ai?”
Hít một hơi thật sâu, cưỡng ép đè xuống nội tâm chấn kinh, Băng Khung Thương dò hỏi.
Nếu Tần Giác có thể miểu sát Băng Trác, liền chứng minh thực lực tuyệt đối không chỉ
Truyền Kỳ cảnh, thậm chí rất có thể đã đạt tới Thánh cảnh!
Cho dù ở Băng Tộc, cường giả Thánh cảnh cũng có địa vị cao thượng, được người tôn kính,
Nam cảnh từ khi nào nhảy ra một Thánh cảnh?
“Ngươi không có tư cách biết.”
Tần Giác nhún vai.
“Hừ, cuồng vọng!”
Nghe vậy, Băng Khung Thương trong lòng giận dữ, lạnh lùng nói:
“Ngươi thật sự rất lợi hại, nhưng tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!”
“Ngươi bây giờ rời đi, ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, nếu không, đắc tội Băng
Tộc, ai cũng cứu không được ngươi!”

Có lẽ là bởi vì ỷ vào thân phận dòng chính Băng Tộc, cùng quen thuộc cảm giác cao cao tại
thượng, Băng Khung Thương không có chút e ngại nào, không biết chỉ sợ còn tưởng rằng
hắn mới là người chiến thắng.
“Thế nào, ngươi cũng muốn biến thành điểm sáng giống tên vừa rồi sao?”
Tần Giác đôi mắt nhẹ nhếch lên, ý vị thâm trường nói.
“. . .”
Thấy thế, Băng Khung Thương bỗng nhiên rùng mình một cái, cũng không dám lại nhiều lời.
Nếu như lúc này Tần Giác thật động thủ với hắn, với tu vi Chí Tôn cảnh hậu kì của Băng
Khung Thương, cơ hồ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cho dù về sau Băng Tộc báo thù cho hắn thì có thể thế nào?
Chết chính là chết rồi, cái gì cũng chẳng còn.
“Tốt, chúng ta đi thôi.”
Khinh thường thu tay lại, Tần Giác quay người nói.
“Ừm.”
Tô Ngạn nhẹ gật đầu, từ đầu đến cuối, nhìn cũng chưa từng nhìn những cao tầng Phong Lôi
tông kia một cái.
“Chậm đã!”
Đột nhiên, đại trưởng lão Phong Lôi tông mở miệng, gọi ba người.
“Tô Ngạn, ngươi thật muốn rời khỏi Phong Lôi tông sao?”
Nghe được câu này, Tô Ngạn dừng bước lại, lạ thường bình thản:
“Đúng thể.”

“Được, một thân tu vi này của ngươi chính là Phong Lôi tông ta bồi dưỡng, muốn rời khỏi
Phong Lôi tông, trước tiên trả tu vi lại.”
Đại trưởng lão giống như điên cuồng, phảng phất bắt đền Tô Ngạn, biểu lộ cực kì dữ tợn.
Các trưởng lão còn lại đầu tiên là sững sờ, chợt nhao nhao phụ hoạ theo:
“Không sai, ngươi tu luyện công pháp, bí thuật, đều là đến từ Phong Lôi tông chúng ta, muốn
rời khỏi Phong Lôi tông, nhất định phải trả lại!”
“Nhất định phải trả lại!”
“. . .”
“. . .”
Dưới cái nhìn của những trưởng lão này, Tô Ngạn căn bản không có khả năng trả lại tu vi, mà
chỉ cần Tô Ngạn làm không được, bọn hắn liền có lý do tiếp tục quấn lấy Tô Ngạn không thả.
Đáng tiếc, bọn hắn hoàn toàn đánh giá thấp quyết tâm của Tô Ngạn.
“Tốt, ta trả lại các ngươi.”
Nói xong, Tô Ngạn giơ bàn tay lên, nắm chỉ thành quyền, một quyền đánh vào đan điền của
mình.
Bành!
Một tiếng vang nhỏ, dao động linh lực kịch liệt khuếch tán ra, lấy Tô Ngạn làm trung tâm,
xông thẳng tới chân trời, dung nhập hoàn cảnh xung quanh.
Cùng lúc đó, Tô Ngạn phun ra một ngụm máu tươi, tu vi thẳng tắp hạ xuống, Chí Tôn cảnh
sơ kỳ, Thiên giai đỉnh phong, Thiên giai sơ kỳ, Địa giai, Huyền giai, Hoàng giai, cho đến triệt
để biến thành người bình thường mới thôi!
“Ngươi!”
Tất cả trưởng lão nháy mắt sửng sốt, khó có thể tin há to mồm.

Không chỉ có cao tầng Phong Lôi tông, ngay cả Tần Giác cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Tô
Ngạn chọn tự phế tu vi!
May mà Tô Ngạn có truyền thừa Chân Thần, dù cho phế bỏ tu vi, vẫn có thể miễn cưỡng duy
trì, sẽ không ảnh hưởng căn cơ!
Không đợi đám người kịp phản ứng, Tô Ngạn quệt máu nơi khóe miệng, gỡ xuống nhẫn trữ
vật, dùng sức ném cho đại trưởng lão:
“Tài nguyên tu luyện trong này đủ để hoàn lại vài chục năm dưỡng dục này của Phong Lôi
tông, ơn tài bồi, đủ rồi chứ, Lôi Mạch?”
Lôi Mạch chính là tên của đại trưởng lão, Tô Ngạn gọi thẳng tên, liền đại biểu đã căn bản
không còn đối đãi với đối phương như trưởng bối nữa.
Về phần nhẫn trữ vật kia, bên còn rất nhiều tài nguyên tu luyện mà lúc trước Tô Ngạn đi
theo Tần Giác du lịch ở Trung Châu thu thập được, đừng nói bồi dưỡng được một Chí Tôn
cảnh, chính là mười người cũng không có vấn đề gì.
Mắt thấy cảnh tượng này, đại trưởng lão vốn dĩ giống như điên cuồng lập tức ngơ ngác, há to
miệng, á khẩu không trả lời được.
Trong chốc lát, vô số hình ảnh xuất hiện ở trước mắt, đại trưởng lão mờ mịt cúi đầu xuống,
giống như mất hồn.
Lão tổ, ta thật làm sai sao?
Giờ này khắc, đại trưởng lão cùng rất nhiều cao tầng của Phong Lôi tông còn chưa ý thức
được, bọn hắn bỏ lỡ rốt cuộc là cái gì.
Cho dù Tô Ngạn đã tự phế tu vi, biến thành người bình thường, nhưng từ phương diện nào
đó mà nói, lại trở nên càng thêm phù hợp với truyền thừa Chân Thần, nếu như nói trước kia
Tô Ngạn cần mấy chục năm mới có thể đi vào Chí Tôn cảnh, như vậy hiện tại thì chỉ cần mấy
năm, thậm chí ngắn hơn!

“Tiền bối, chúng ta đi thôi.”
Tô Ngạn chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.
“Đi? Đi đâu?”
Bỗng nhiên, chân trời vang tiếng cười lạnh, trùng trùng điệp điệp, xuyên kim liệt thạch!
Đám người sững sờ, Băng Trác còn chưa chết?
Hô!
Gió lạnh mạnh mẽ cuốn tới, cùng bông tuyết phủ đầy trời, bao phủ toàn bộ Phong Lôi tông,
phàm là võ giả bị bông tuyết đụng phải, trừ Băng Khung Thương cùng đám người Tần Giác
ra, đều là dừng lại tại chỗ, không thể động đậy!
Nhìn như bông tuyết nho nhỏ, lại dường như nặng hơn ngàn cân!
“Đây là. . . Phong Tuyết lĩnh vực của Băng Tuyền trưởng lão!”
Băng Khung Thương đại hỉ:
“Băng Tuyền trưởng lão, người tới rồi!”
Lời còn chưa dứt, bên người Băng Khung Thương bỗng nhiên xuất hiện hai lão giả, trường
bào màu xanh da trời bên trên thêu ba mảnh bông tuyết, địa vị hiển nhiên trên cả Băng
Khung Thương.
“Khung Thương, ngươi không sao chứ.”
Một tên lão giả trong đó hỏi.
“Không có việc gì.”
Nhìn thấy hai người, Băng Khung Thương hưng phấn nói năng lộn xộn:
“Băng Hộ trưởng lão, người cũng tới!”
“Ừm, Khung Thương.”
Lão giả được xưng Băng Hộ gật đầu nói:
“Chuyện vừa rồi chúng ta đều nhìn thấy, tiếp theo liền giao cho chúng ta đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất