Chương 61
Ngay khi Tần Giác chuẩn bị tung ra một quyền nữa, tính muốn tiêu diệt sạch thân thể và linh
hồn của Thái Hư Cự Long, chợt nhớ tới mình còn có một vũ khí chưa dùng qua, nếu như sử
dụng vào lúc này, hẳn là sẽ cực kỳ phấn khích đúng không?
Nghĩ tới đây, Tần Giác lập tức lấy ra Hoả Thần Hoàng Kim, nhắm ngay vào linh hồn Thái Hư
Cự Long.
“Đó là thứ gì vậy?”
Linh hồn Thái Hư Cự Long vẫn còn hơi sững sờ, nó chưa từng gặp qua loại vũ khí này.
Võ giả nhân tộc ở phía xa cũng đầy vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó rất nhanh liền có võ giả
kêu lên:
“Trời ạ, đó là một linh khí được phủ kín kim phù!”
Mặc dù tên võ giả này không biết Hoả Thần Hoàng Kim, nhưng lại có thể nhìn thấy bên trên
Hoả Thần này có những đường vân kim sắc, chính xác đó là kim phù có thể luyện chế linh
khí Chí tôn!
Như đã biết, một kiện linh khí Chí tôn cũng chỉ có một kim phù mà thôi,cái vũ khí này lại dày
đặc kim phù đây linh khí cấp bậc gì?
Chẳng lẽ là Thánh khí trong truyền thuyết?
“Nam Mô A Di Đà Phật .”
Tần Giác đặt một tay ở trước ngực, thúc giục Hoả Thần hoàng kim.
Cộc cộc cộc!
Sáu nòng súng chuyển động nhanh chóng, phát ra kim quang loá mắt, mà trên thân súng có
chữ phù văn trong nháy mắt sáng lên hai phần mười .
Không đợi linh hồn Thái Hư Cự Long kịp phản ứng, một vụ nổ kinh khủng đã đem cả nó và
thi thể phía dưới nuốt hết vào, đến lúc chết nó vẫn chưa hiểu rõ được, trong thế giới loài
người tại sao có một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy.
Ầm ầm!
Nếu như nói đòn tấn công của Tần Giác trước đó là một đường thẳng, đầy lực xuyên thấu,
thì bây giờ nó là một cuộc đả kích tầm xa, một đám mây hình nấm to lớn dâng lên, phảng
phất như muốn xuyên phá bầu trời, từ vạn dặm đều có thể nhìn thấy, hủy thiên diệt địa .
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả vỏ giả Nhân tộc đều kinh hãi, vội vàng lui lại, sợ bị ảnh
hưởng đến, nhưng ngay sau đó bọn hắn liền phát hiện vụ nổ đã bị ngăn lại trước người Tần
Giác, giống như có một lớp vô hình chắn đằng trước, khiến mọi người nhất thời nhẹ nhàng
thở ra .
“Cộc cộc cộc!”
Sau khi giết chết Thái Hư Cự Long, Tần Giác cũng không có ý muốn dừng lại, thay đổi họng
súng, quét về phía yêu thú cùng tử yêu còn sót lại.
Để đối phó với đội quân có quy mô lớn như vậy, dùng loại vũ khí này không gì có thể tốt hơn
.
“Chạy mau!”
Thấy thế, ngay cả một tên ngốc cũng biết vũ khí kia khủng bố đến mức nào, huống chi đến
Thái Hư Cự Long cũng bị giết trong nháy mắt, bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của con
người này.
Trong phút chốc, tính thế xoay chuyển, biến thành yêu thú cùng tử yêu chạy trốn.
Ai có thể nghĩ tới, chỉ vì một con người, liên minh do hai chủng tộc của bọn họ thành lập đã
bị triệt để tan tác, không còn bất kỳ sức lực nào để đánh trả.
Rầm rầm rầm!
Trên đồng bằng bao la rộng lớn bên trên, từng đám mây hình nấm bay lên, nhìn từ xa, tựa
như pháo hoa lộng lẫy rực rỡ, bất luận là Địa giai, Thiên giai, hoặc là cường giả từ Chí Tôn
vừa mới bay xuống, toàn bộ đều biến thành tro tàn bên trong pháo hoa.
Ban đầu, các võ giả gia tộc của bốn đại tông môn vẫn còn đang bị chấn động vô cùng, không
khỏi rùng mình, nhưng cuối cùng, lại có chút hơi choáng .
Vụ nổ kéo dài khoảng chừng năm phút, khi ánh lửa tan biến, đồng bằng bên trên cơ hồ
không còn một chỗ hoàn chỉnh, khắp nơi đều là những cái hố lớn nhỏ, tựa như bề mặt của
mặt trăng.
Về phần yêu thú cùng đại quân tộc Tử Linh, sớm đã biến mất không thấy gì nữa, như chưa
từng tồn tại.
Một đại quân hàng triệu người, đã bị Tần Giác tiêu diệt một cách dễ dàng.
“Quá … mạnh .”
Một tên võ giả cổ họng khô khốc nói .
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?”
“Hẳn là không phải.”
“Nói như vậy, chúng ta … được cứu rồi sao?”
“Không, là Nam cảnh được cứu .”
“...”
Tất cả võ giả đều đứng tại chỗ, nhìn bạch y từ phía xa phấp phới tung bay với vẻ mặt phức
tạp, dáng người hơi gầy gò.
Giờ phút này trong mắt bọn họ, cái bóng dáng kia có thể so sánh với thiên thần hạ phàm,
dùng sức một mình thay đổi cục diện trận chiến, cứu vớt lấy Nam cảnh.
“Tiếp đó, giờ đến phiên những tên phía trên.”
Thu hồi Hoả Thần hoàng kim, Tần Giác lười biếng nói .
Mặc dù hắn đã tiêu diệt toàn bộ đại quân yêu thú cùng tử yêu, nhưng quan trọng nhất vẫn là
các cường giả cao tầng, chỉ cần xử lý được các cường giả cao tầng, thì coi như những binh
lính tạp nham còn lại không đủ sợ.
Nghĩ đến đây, thân thể Tần Giác chậm rãi bay lên, tiếp cận phía trên vòng chiến.
Bởi vì sức mạnh hủy diệt của các cường giả Chí Tôn phía trên thực sự quá mạnh, cho nên
chọn không trung làm nơi chiến đấu, trước đó Thiên Cơ Tử hạ lệnh rút lui về sau, tất cả
cường giả Chí Tôn đã rút khỏi vòng chiến, chỉ còn lại có mấy vị cường giả Truyền Kỳ đang
chật vật chống đỡ.
...
“Kỳ quái, phía dưới đã xảy ra chuyện gì, dao đọng linh lực kịch liệt như vậy, khí tức Thái Hư
sao lại biến mất được.”
Trên bầu trời cao, một người nam nhân cao hơn hai mét, lưng hùm vai gấu da tím cau mày
nói :
Hắn chính là một trong những vị vương giả xuất hiện ở trong vùng hoang dã của tộc Tử Linh
ngày đó.
“Yên tâm đi, Thái Hư là một tồn tại mạnh nhất trong chúng ta, chỉ là không cẩn thận đang
chơi ở nơi này mà thôi, sợ rằng lúc này tất cả các võ giả nhân tộc đều bị xóa sổ.”
Một vương giả khác của tộc Tử Linh không có vấn đề nói .
Trong ba trăm năm qua, tộc Tử Linh không có bị hạn chế ở giao giới của Nam cảnh và Tây
cảnh, thay vào đó, bốn vị võ đạo Truyền kỳ lần lượt ra đời, giờ phút này toàn bộ đều quy tụ ở
đây, chỉnh chỉnh tề tề .
Bổ sung thêm ba yêu thú Truyền Kỳ, Thái Hư Cự Long có thể một địch hai, tương đương với
sức mạnh của mười vị cường giả Truyền Kỳ.
Đây cũng là vốn liếng mà tộc Tử Linh dám ngóc đầu trở lại, bọn họ ngay từ đầu đã cùng yêu
thú thống nhất với nhau, đoạn thời gian trước sở dĩ rút lui, thật ra là vì để bốn đại tông môn
thả lỏng cảnh giác .
Chính vì vậy, bọn họ mới có thể thành công mai phục lão tổ Phong Lôi và giết chết lão ấy.
Bốn đại tông môn mất đi lão tổ Phong Lôi, chỉ còn lại có sáu vị Truyền Kỳ, trong đó có hai vị
Truyền Kỳ đến từ Kiếm Tông đã bị thương do bị bao vây trước đó, lại vừa mới trọng thương
do Thái Hư Cự Long tấn công, cơ bản đã mất đi sức chiến đấu, nếu không thì Thiên Cơ Tử sẽ
không đột nhiên hạ lệnh rút lui .
Tuy nhiên, cho dù hai vị Truyền kỳ Kiếm Tông không có bị thương, thì kết quả cuối cùng
cũng vẫn vậy, dù sao thực lực hai bên chênh lệch thực sự quá lớn, chẳng qua là chỉ chống đỡ
được một lát mà thôi .
Nói một cách khác, có thể tồn tại đến bây giờ, đã là một kỳ tích .
“Thiên Cơ Tử, không ngờ ngươi lại có ngày hôm nay .”
Thủ lĩnh cầm đầu tộc Tử Linh nhếch miệng cười nói, ngữ khí lành lạnh:
“Chẳng bao lâu nữa, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới đoàn tụ với tên Phong Lôi Tử kia.”
Hắn chính là vị cường giả Truyền Kỳ duy nhất còn sống sót của tộc Tử Linh cách đây ba trăm
năm trước, đồng thời dẫn dắt bộ lạc chạy đến chỗ giao giới.
Được xưng là Thiên Cơ Tử, là một lão nhân tóc trắng xoá, khuôn mặt vàng khô gầy, trên
người có không ít vết thương, nhìn qua mà thấy giật mình .
Kỳ thật, căn cứ vào tu vi của Thiên Cơ Tử, vốn dĩ hắn không già nua như thế, nhưng vừa rồi
vì yểm hộ phía dưới cho các võ giả nhân tộc rút lui, hắn liên tục thi triển hai lần bí thuật, nên
hiện tại hắn đang trong tình trạng đèn cạn dầu.
“Thật bất ngờ, không nghĩ tới các ngươi sẽ cùng yêu thú liên hợp .”
Vẻ mặt Thiên Cơ Tử lạnh lùng, nhìn không ra nửa điểm e ngại .
“Ha ha ha, nếu như không phải là do cái Thịnh Hội Chém Yêu của các ngươi tổ chức hàng
năm, khắp nơi săn giết yêu thú, có lẽ chúng ta đã không thể dễ dàng đạt được sự đồng thuận
như vậy.
Thủ lĩnh tộc Tử Linh cười to nói:
“Chỉ trách các ngươi quá ngu ngốc, năm đó không có tiêu diệt hết chúng ta, hiện tại, ta
muốn các ngươi trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!”