Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 92: Một Đám Ngớ Ngẩn

Chương 92: Một Đám Ngớ Ngẩn
1597 chữ
“Hồ Yểu? Sao ngươi cũng ở đây!”
“Đây không phải là Doãn huynh sao?”
“Vương Huynh Quý, là ngươi!”
“Yến Bí, ngươi không phải đang bế quan tu luyện sao?”
“...”
Sáu vị cường giả Thiên giai đứng đối mặt với nhau, ồn ào trò chuyện, nhìn qua thấy nhiệt
tình vô cùng, không biết chỉ sợ còn nghĩ bọn hắn chính là bạn bè tốt lâu năm không gặp.
“Vân huynh, ngươi tới đây làm gì?”
“Ha ha ha, Chu huynh, hai chúng ta cũng không cần phải giao lưu quyền pháp vậy đâu, ta nói
này, vị luyện đan đại sư này Vân gia chúng ta chắc chắn phải có được .”
“Ha ha, Vân gia các ngươi có bản lãnh này sao?”
“...”
“Chư vị không nên tranh cãi, nếu không thì để cho vị luyện đan đại sư này tự mình quyết
định đi .”
Cười khổ lắc đầu, Hồ Yểu đề nghị .
Hồ Yểu vốn dĩ cho rằng nhờ vào lực lượng nằm vùng của Hồ gia bọn hắn ở Diêu Quang
thành, hẳn là sẽ là người đầu tiên đến, kết quả không nghĩ tới ngũ đại gia tộc khác đúng là
chẳng thua kém bao nhiêu, nhanh như vậy đã cùng nhau xuất hiện ở nơi này rồi.



Rơi vào đường cùng, Hồ Yểu cũng chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, đưa ra kiến nghị như
vậy .
“Hồ huynh nói không sai, để vị luyện đan đại sư này tự mình quyết định đi!”
Cường giả Vương gia tên là Vương Huynh Quý tán thành nói .
“Đúng vậy, chúng ta ở chỗ này tranh chấp, chi bằng để cho vị luyện đan đại sư kia tự mình
tới lựa chọn .”
“Được, đến lúc đó nếu như luyện đan đại sư chọn Chu gia ta, các ngươi cũng không được đổi
ý đâu đó.”
“...”
Đám người nghênh ngang tiến vào viện lạc,vị võ giả Địa giai tiếp đón Tần Giác trước đó chỉ
vào gian phòng trong góc nói:
“Vị luyện đan đại sư ở chỗ đó.”
Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn những võ giả khác trong sân, có thể tiến vào toà
viện lạc này, cơ bản đều là thủ lĩnh đến từ thế lực khắp nơi, thấy người phụ trách của sáu đại
gia tộc xuất hiện ở đây thì đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Doãn trưởng lão, ngài sao lại tới đây?”
Ngô Chân Kiếm vẻ mặt đắc ý, nghĩ là đối phương tới tìm hắn .
“Hửm? Thì ra là Ngô tông chủ, phiền nhường một chút, nơi này không liên quan đến ngươi .”
Phất tay, Doãn trưởng lão nhịn không được nói .
Ngô Chân Kiếm: “...”
Đây là Doãn trưởng lão mà sáng hôm nay mời hắn uống trà, đối với hắn lễ ngộ vô cùng, đồng
thời muốn lôi kéo hắn gia nhập Doãn gia sao?
Ngô Chân Kiếm không phải là đồ ngốc, khi hắn nhìn thấy Doãn trưởng lão cùng trưởng lão
của năm đại gia tộc còn lại đi đến gian phòng của Tần Giác, trong nháy mắt liền hiểu ngay
chuyện gì đang xảy ra .
Cho dù nội tâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì .
“Chờ đã, chúng ta tùy tiện tới cửa hình như không tốt cho lắm .”
Trưởng lão Yến gia Bí mở miệng nói:
“Lỡ như đại sư đang nghỉ ngơi thì làm sao bây giờ?”
Đám người sững sờ, quả thực nếu như người ta đang nghỉ ngơi mà nói, bọn hắn tùy tiện tới
cửa, nói không chừng sẽ khiến cho đối phương bất mãn .
“Nếu không … Chúng ta ngày mai lại đến?”
“Có lý .”
“Đã như vậy, chúng ta ngày mai lại đến.”
Nói như vậy, sáu vị trưởng lão rất nhanh đã đạt được nhận thức chung, có nói có cười rời đi,
nhanh chóng biến mất tại chỗ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra .
“Cái này …”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút mờ mịt .
Tình huống gì vậy?
Đi hết?
Nửa ngày qua đi, viện lạc lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, đúng lúc này, một bóng dáng đột
nhiên lặng yên không một tiếng động xuất ở bên trong viện lạc, nếu là có người ngoài ở đây,
tất nhiên có thể nhận ra, chính là trưởng lão Yến gia Yến Bí vừa mới rời đi không bao lâu.
“Ha ha, một đám ngu xuẩn, thế mà dễ dàng bị lừa như vậy.”
Cười lạnh một tiếng, Yến Bí nhấc chân đi vào viện lạc .
“A!”
Nhưng mà Yến Bí chân vừa dứt, liền truyền đến một tiếng kêu đau .
“Thứ quỷ gì?”
Yến Bí giật nảy mình .
Không đợi Yến Bí kịp phản ứng, trên mặt đất đột nhiên nhô lên một bóng người, nhìn kỹ vào
thì đúng là trưởng lão Vương gia Vương Huynh Quý!
Giờ phút này Vương Huynh Quý nằm trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đau khổ, mà chân của
Yến Bí vừa vặn giẫm ở nơi đó của hắn .
“Ngươi đây là …”
Yến Bí vội vàng dịch chuyển chân to, vẻ mặt kinh ngạc .
‘Tê!’
Vương Huynh Quý hít một hơi thật sâu, đau đến nhe răng nhếch miệng .
“Khốn kiếp, lão tửbiết ngươi nhất định không có khả năng ngoan ngoãn rời đi mà.”
Vương Huynh Quý kẹp hai chân đứng lên, hùng hùng hổ hổ nói, nếu không phải mình đuối
lý, chỉ sợ hắn đã sớm xông lên liều mạng với Yến Bí rồi .
Vốn dĩ hắn nghĩ thông qua độn thuật lặng yên không một tiếng động lẻn về, kết quả không
nghĩ tới Yến Bí vậy mà cũng quay lại, với lại còn vừa vặn một cước giẫm lên nơi đó của hắn,
nếu hắn không phải là cường giả Thiên giai, nhục thân cường hãn, chỉ sợ đã bị một cước này
giẫm bạo .
Xui chết đi được!
Nghĩ tới đây, Vương Huynh Quý phẫn nộ đánh một quyền lên vách tường bên cạnh .
“A!”

Ngoài dự liệu là, vách tường không có chấn động, ngược lại truyền đến một tiếng hét thảm .
“Khốn kiếp!”
Vương Huynh Quý kinh hãi, chuyện gì nữa vậy, vách tường thành tinh?
“Ha ha, hai người các ngươi cũng ở đây à .”
Mắt thấy trốn không thoát, vách tường vặn vẹo, chợt thấy Hồ Yểu che ngực từ bên trong đi
tới .
Vương Huynh Quý: “...”
Yến Bí: “...”
“Các ngươi quả nhiên không có rời đi, may mà ta lại quay lại nhìn thử .”
Cùng lúc đó, cảnh sắc bên cạnh biến ảo,trưởng lão Vân gia vậy mà từ trong bóng tối đi ra .
Hắn cũng không muốn lát nữa cũng bị ngộ thương giống như Vương Huynh Quý cùng Hồ
Yểu đâu .
“A? Các ngươi đều trở lại sao?”
“Ta nói mà không thể tin tưởng mấy lão già các ngươi được.”
“...”
Trong nháy mắt, sáu vị trưởng lão toàn bộ đã đến đông đủ, có người thi triển độn thuật, có
người sử dụng bí pháp, đúng là không có một người nào chân chính rời đi .
Sáu người nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng nhau đi đến bên ngoài gian phòng của Tần
Giác, việc đã đến nước này, cũng không cần thiết phải giả bộ tiếp nữa .
Đông đông đông .
“Đại sư, chúng ta là tới bái phỏng ngài .”
‘Két .’
Cửa phòng mở ra, sáu vị trưởng lão nhịn không được toát ra thần sắc kích động.
Nhưng mà một khắc sau, xuất hiện trước mặt bọn hắn lại là đầu lưỡi thật dài, dáng người
cồng kềnh, con ếch xanh cực kỳ xấu xí.
“Đây chính là vị đan dược đại sư luyện chế ra đan dược tứ phẩm viên mãn kia?”
Hồ Yểu trợn mắt hốc mồm .
“Không thể nào, yêu thú còn biết luyện đan?”
Yến Bí nuốt ngụm nước miếng .
“Có phải sai chỗ nào đó rồi không?”
“...”
“Các ngươi là ai?”
Tahm mở miệng dò hỏi .
“Xin hỏi … Ngươi là sư đệ của chương môn Huyền Ất Sơn sao?”
“Không phải .”
Tahm lắc đầu:
“Tần sư thúc đã ngủ rồi .”
Nghe vậy, sáu người nhất thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải là con ếch xanh này là
được .
“Thì ra đại sư đã ngủ rồi, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy .”
Hồ Yểu lễ phép nói .
“Đúng vậy đúng vậy, đại sư đã ngủ rồi, vậy chúng ta ngày mai lại đến vậy.”
“Đúng vậy .”
Sáu người vừa nói, vừa rời khỏi viện lạc, cũng giống như trước đó nhanh chóng biến mất tại
chỗ, bất quá lần này lại không có trở lại .
Bọn họ đều là những lão quái vật sống trên trăm năm, làm sao lại không hiểu đạo lý không
thể quấy rầy người ta vào thời điểm này chứ, nếu không nhất định sẽ phản ngược lại .
Tahm: “...”
Đám người kia là đến tấu hài à?
“Sao vậy?”
Tần Giác mơ mơ màng màng mở mắt, thuận miệng hỏi .
“Không có gì, vừa rồi có một đám ngớ ngẩn nói muốn tới bái phỏng sư thúc, nhưng lại đi rồi
.”
Tahm tiện tay đóng cửa lại, ngôn ngữ cử chỉ cũng không khác gì nhân loại.
“Vậy À .”
Tần Giác không để ý, cầm lấy bầu rượu bên giường hung hăng uống một ngụm, sau đó lại
tiếp tục nằm xuống ngủ .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất