Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 99: Song Đầu Giao

Chương 99: Song Đầu Giao
1627 chữ
Cuối cùng, Bạch Nghiệp xuất thủ ngăn cản Dạ Dao cùng Nhan Tịch đánh nhau .
Nếu tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ toàn bộ Huyền Ất Sơn sẽ bị hai người hủy đi .
Nhưng mà Dạ Dao cùng Nhan Tịch lại không chịu bỏ qua như vậy, vẫn đối chọi gay gắt ở
khắp nơi, có ý tứ nếu Bạch Nghiệp không đưa ra lựa chọn, thì sẽ không rời đi .
Trên thực tế, nếu không phải thực lực của Bạch Nghiệp quá mạnh, chỉ sợ các nàng đã sớm
chém Bạch Nghiệp thành hai khúc, mỗi người ôm một nửa về nhà .
Đây chỉ mới có hai người thôi, chờ mấy ngày nữa sẽ càng ngày càng nhiều thì không biết sẽ
ra sao?
Đối với chuyện này, Tần Giác cũng chỉ có thể mặc niệm ở trong lòng thay Bạch Nghiệp, dù
sao hắn đã nói với Bạch Nghiệp, hai ngày nữa hắn sẽ đi du lịch ở Trung Châu thánh địa, về
phần chuyện bên này, có liên quan gì tới hắn à?
...
“Cái gì, sư thúc muốn đi Trung Châu thánh địa?”
Lạc Vi Vi miệng nhỏ khẽ cong lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đúng vậy, ở Huyền Ất Sơn lâu, muốn đi ra ngoài nhìn thử.”
Tần Giác uống một hớp rượu, thản nhiên nói:
“Nhưng mà nhiều nhất hai tháng hẳn là sẽ trở về, ngươi có muốn thứ gì không, đến lúc đó ta
có thể mua giúp ngươi.”



Đối với võ giả mà nói, hai tháng bất quá chỉ là trong nháy mắt thôi, thậm chí rất nhiều võ giả
tùy tiện bế quan một lần thì mất một hai năm, tỷ như Trương Kỷ Trần, đến nay vẫn chưa
từng đi ra .
Nghe vậy, thiếu nữ nghiêm túc trầm tư một lát, lắc đầu:
“Không có .”
Nàng hiện tại muốn làm nhất chính là chăm chỉ tu luyện, cố gắng mạnh lên, không có hứng
thú gì với những thứ đồ khác.
“Được .”
Tần Giác bất đắc dĩ, sau đó nói ra:
“Nếu như lúc tu luyện không đủ thuần dương chi lực, linh quả nơi này ngươi có thể tùy tiện
ăn .”
“Đa tạ sư thúc .”
Trên thực tế Tần Giác chính là nghĩ nhiều, với tu vi hiện tại của thiếu nữ, một tháng có thể
chuyển hóa một trái Huyết Linh quả đã phi thường gian nan rồi, chớ đừng nói chi là tùy tiện
ăn .
Dù sao, Huyết Linh quả cũng là linh quả cấp bốn.
“Sư thúc tổ dự định khi nào thì đi?”
Thiếu nữ chần chờ hỏi .
“À… Ngày mai.”
Tần Giác suy nghĩ một chút, bổ sung:
“Đúng rồi, đến lúc đó ta sẽ dẫn theo Vân Tịch.”
“Vân Tịch cũng đi?”
Thiếu nữ sửng sốt .
“Đúng vậy?”
Tần Giác không nghĩ tới thiếu nữ thế mà có phản ứng lớn như vậy.
“Không, không có gì .”
Thiếu nữ lắc đầu liên tục .
Thấy thiếu nữ biểu lộ quẫn bách, Tần Giác có chút mờ mịt, đến cùng là thế nào vậy?
“Nghe nói Trung Châu thánh địa không chỉ có cường giả tụ tập, với lại rất nguy hiểm,sư thúc
nhất định phải chú ý an toàn .”
Vì làm dịu lại không khí xấu hổ, thiếu nữ chỉ có thể lựa chọn đổi chủ đề .
Mặc dù thiếu nữ biết Tần Giác rất lợi hại, nhưng lại không biết cụ thể là lợi hại cỡ nào, cho
nên nói câu này nói cực kỳ chân thành.
“Ừm, yên tâm đi .”
Tần Giác không để tâm phất phất tay, không thèm để ý chút nào .
Một ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau, Tần Giác chuẩn bị kỹ càng những vật dụng
thường ngày, sau đó dẫn theo Vân Tịch chuẩn bị xuất phát .
Hắn từ trước tới nay ở Huyền Ất Sơn không có bất kì cảm xúc gì ngoại trừ Bạch Nghiệp cùng
Lạc Vi Vi, Tần Giác cơ hồ không có nói chuyện này nói cho bất kỳ người nào, đương nhiên
cũng sẽ không có ai đến đưa tiễn hắn .
Bởi vì là đi du lịch, cho nên Tần Giác cũng không tính sử dụng thần thông thuần di, vừa hay
có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.
Vân Tịch ghé vào bờ vai của Tần Giác, vẫn luôn quấn lấy hắn, sợ không cẩn thận liền bị vứt
bỏ .
“Chờ đã, sư đệ!”

Ngay lúc Tần Giác sắp bay khỏi phạm vi của Huyền Ất Sơn, tiếng của Bạch Nghiệp đột nhiên
vang lên .
“Làm sao vậy, sư huynh?”
Tần Giác ngạc nhiên, chỉ thấy Bạch Nghiệp từ đằng xa bay tới .
“Ngươi muốn đi Trung Châu thánh địa đúng không, có thể dẫn ta theo được không?”
Bạch Nghiệp khẩn trương nói .
Tần Giác: “? ? ?”
Cái quái gì đây?
Không đợi Tần Giác trả lời, Dạ Dao cùng Nhan Tịch cũng từ phía sau bay tới:
“Bạch Nghiệp, ngươi muốn đi đâu!”
“Bạch Nghiệp, ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết ngươi muốn chọn ai đó.”
Hai người vừa nói, vừa giữ chặt Bạch Nghiệp, hiển nhiên không có ý định để cho hắn đi .
“Khụ khụ, sư huynh, ngươi vẫn là tự mình cầu phúc đi.”
Tần Giác lập tức giả bộ làm như cái gì cũng không thấy, quay người biến mất.
“Sư đệ, sư đệ! Đừng mà! Cứu mạng a!”
Ở xa vẫn có thể nghe được tiếng Bạch Nghiệp kêu thảm .
Có lẽ đây chính là kết cục của cặn bã.
“...”
...
Hai ngày sau, Tần Giác xuất hiện ở chỗ giao nhau giữa Nam cảnh với Trung Châu thánh địa,
vẫn áo trắng như tuyết, không nhiễm một chút bụi trần .
Dọc theo con đường này, Tần Giác cũng không phải là đi thẳng về phía trước, mà hơn phân
nửa là đều dạo quanh Nam cảnh một vòng, bao gồn cả thành thị chỗ sáu đại gia tộc.
Trong lúc đó cũng mua thật nhiều đồ, nhưng đều là những món đồ nhỏ kỳ quái.
“Nơi này chính là Tử Linh Cốc sao?”
Chỉ thấy một khe núi khổng lồ lộ ra ở trước mặt Tần Giác, kéo dài mấy ngàn dặm, không
nhìn thấy điểm cuối cùng .
Mà bên cạnh khe núi, khắp nơi đều là rừng cây, mênh mông rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn
tới, làm cho người ta tinh thần sảng khoái .
Cho dù nhìn qua rất yên tĩnh, nhưng những người ở đây đều biết, đây chính là cấm khu: Tử
Linh Cốc .
Nơi đáng sợ nhất ở Nam cảnh không phải là Hắc Sâm Lâm, bởi vì nơi đó yêu thú mạnh nhất
cũng chỉ mới Thiên giai mà thôi .
Nhưng Tử Linh Cốc thì khác, nơi này có yêu thú siêu việt Thiên giai!
Trước đó ở trong chiến tranh bình nguyên, yêu thú Truyền kỳ Thái Hư Cự Long lấy một địch
hai, chính là đến từ Tử Linh Cốc .
Thái Hư Cự Long cùng ba con yêu thú Truyền kỳ vẫn lạc, Tử Linh Cốc còn lâu mới có được
sự đáng sợ như đã từng như vậy, nhưng vẫn tồn tại rất nhiều yêu thú Chí tôn, võ giả tầm
thường căn bản không dám tới gần .
Tần Giác vốn định trực tiếp bay qua Tử Linh Cốc, nhưng cách đó không xa truyền đến dao
động của linh lực hấp dẫn sự chú ý của hắn .
“Linh lực này… Rất quen thuộc .”
Tần Giác khẽ nhíu mày, hơi chút trầm ngâm, cuối cùng vẫn bay đi .
Ầm ầm!

Linh lực cồng bạo như bão táp quét ra, những nơi nó đi qua, cây cối vỡ nát, núi đá đứt gãy,
hình thành một cái to lớn cái hố, nhìn thấy mà giật mình .
“Nhân loại, ngươi nhất định phải chết!”
Giữa không trung, một yêu thú có hình thể to lớn hé miệng, miệng nói tiếng người, hung
thần ác sát.
“Đúng vậy, nhân loại, ngươi nhất định phải chết!”
Một cái đầu khác lặp lại .
Đây là một con song đầu giao toàn thân màu xám trắng, mọc cánh, con ngươi nhìn chằm
chằm bóng dáng đối diện, hận không thể xé nát nó .
Tần Giác lúc nhìn đến bóng dáng kia trong nháy mắt liền nhận ra đối phương, Thánh nữ
Phong Lôi Tông, Tô Ngạn!
Nàng sao có thể xuất hiện ở đây?
Giờ phút này Tô Ngạn cho dù nhìn qua trấn định tự nhiên, nhưng khí tức cũng đã rất suy
yếu, khóe miệng vẫn còn đọng lại dòng máu, hiển nhiên là có thương tích trong người .
Mà quanh thân Tô Ngạn, lơ lửng tám phi dao, lưỡi dao tự phi hành, xoay chầm chậm, sát ý vô
cùng nhiều .
Chính là món Linh khí Chí tôn mà lúc trước nàng đạt được ở Vô Cực bí cảnh.
Với thương thế hiện tại của nàng, nếu như không phải có Linh khí Chí tôn này hộ thân, chỉ sợ
sớm đã bị con Song Đầu Giao trước mắt này giết chết rồi.
Sau khi ra khỏi Vô Cực bí cảnh, Tô Ngạn liền rời khỏi Phong Lôi Tông, tiến về Tử Linh Cốc
lịch luyện, tìm kiếm thời cơ đột phá.
Lúc mới bắt đầu còn thuận lợi vô cùng, không có nguy hiểm gì .
Nhưng ngày hôm qua, nàng đột nhiên lọt vào tập kích của một con Song Đầu Giao nhỏ, sau
khi chém giết, liền đưa tới con Song Đầu Giao Chí tôn trưởng thành này.
Cho dù Tô Ngạn vừa đánh vừa lui, nhưng Song Đầu Giao vẫn đuổi theo không bỏ, cho nên
mới có cảnh tượng như bây giờ .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất