Võ Động Thiên Hà

Chương 306: Tùng lâm liệp nhân!


Trong vùng rừng núi hoang dã, Vân Thiên Hà cưỡi ngựa chạy chầm chậm trên dọc theo bí thú tùng lâm. Trên mặt đất phủ dày tuyết, vó ngựa của vân bôn dẫm lên tạo ra những dấu vó ngựa sâu hoắm, âm thanh tuyết vỡ ra vang vọng quanh quẩn giữa núi rừng.

"Thiên Hà, ngươi xem đó là cái gì?"

Đúng lúc này, Đường Linh Toa duỗi tay chỉ vào một số điểm sáng ở phía xa xa đang chuyển động, thấp giọng nhắc nhở.

Vân Thiên Hà kỳ thật đã sớm phát giác những điểm sáng này, trong lòng hắn đối với những điểm sáng này thật ra cũng không thèm để ý, làm cho hắn băn khoăn chính là, tại trong bí thú tùng lâm có mãnh thú cường hãn, nếu như bọn họ thâm nhập vào sâu hơn một chút, tất nhiên sẽ lọt vào sự vây công cũ các mãnh thú.

Bất quá hiện tại, Vân Thiên Hà đã cảm ứng được theo đuôi phía sau có một hơi thở của một mãnh thú giảo hỏa tương đối nguy hiểm, từ đầu đến cuối đều tập trung theo dõi bọn hắn.

Vân Thiên Hà thầm kêu vân bôn cước bộ nhẹ đi tránh va chạm vào thứ có thể khiến cho gây ra động tĩnh kịch liệt, hắn tin tưởng chỉ cần hắn luôn luôn bảo trì tốc độ chầm chậm này, con mãnh thú phía sau hẳn là sẽ không chủ động khởi xướng tấn công, dã thú có trí không thì cũng hiểu được đạo lý chờ thời cơ mà động. Những đóm lửa mà hai người Vân Thiên Hà nhìn thấy khi tới gần núi rừng thì cũng ngừng lại, có thể thấy được đây là một đội quân thân mặc khôi giáp, mà cưỡi ngựa đi đầu phía trước là một vị tướng lãnh, cùng hai trung niên nhân thân mặc áo bào độn bông.

" Lý tướng quân, phía trước chính là bí thú tùng lâm, phàm là người vùng biên cảnh ai cũng biết nơi đó hung hiểm vạn phần, nhưng lại có người liều lĩnh tiến vào tùng lâm này như vậy, như thế thuyết minh người này cũng không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, chắc chắn là gian tế không thể nghi ngờ, có lẽ cũng chính là người bọn ta muốn bắt, đến lúc đó xin Lý tướng quân phối hợp bắt người. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com

Một vị trung niên nhân đang nhìn về phía tùng lâm nói với vị tướng lãnh bên cạnh.

Người tướng lãnh này nói:" Thủ vệ biên cảnh là chức trách của bản tướng, có bất kỳ khả nghi gian tế nhập cảnh, đều cũng nhanh chóng được truyền lại, bản tướng nhận được tin tức liền thông tri cho nhị vị tiên sinh, cũng là lo lắng gian tế này chúng ta có thể không phải là đối thủ, cho nên mời nhị vị tiên sinh tiến đến tương trợ, nếu thật là người quý môn muốn bắt, bản tướng tự nhiên phối hợp."

Lúc này, một binh lính dò xét phía trước chạy tới bẩm báo nói:"Tướng quân, vùng rừng núi lân cận phía trước chưa phát hiện bất luận động tĩnh gì, chúng ta có hay không nên vào rừng."

"Ý hai vị tiên sinh thế nào?" Tướng lãnh quay đầu hỏi hai người trung niên nhân.

Một người trung niên vân vê sợi râu nói:"Trước mắt bọn ta tạm thời không thể xác định được hành tung của người này, nếu hắn dám xâm nhập vào bí thú tùng lâm này, tất nhiên thực lực không tầm thường, chúng ta tự nhiên phải cẩn thận làm việc, sau khi vào rừng thì ở tại mép bên ngoài tìm kiếm xung quanh, nếu không có manh mối, cũng không thể lại tiếp tục xâm nhập mà dẫn tới mãnh thú."

Tướng lãnh hiểu ý, liền nói:"Truyền lệnh, tiến vào trong rừng, ở bên ngoài điều tra, không được một mình xâm nhập.

Khi đội ngũ tiếp tục tiến lên, hai người trung niên liếc nhau một cái, nói với tướng lãnh:" Lý tướng quân, bọn ngươi gác ở bên ngoài, chờ hai ta tiến vào bên trong tìm kiếm, nếu có chút phát hiện, chúng ta sẽ phát tín hiệu cho tướng quân."

"Cũng được!" Lý tướng quân đáp ứng, hai người trung niên nhân kia liền cưỡi ngựa lên phía trước, dần dần tiến vào trong tùng lâm kia.

Cùng lúc đó ở bên trong, vì sợ phát ra động tĩnh đưa tới sự cảnh giác của mãnh thú, Vân Thiên Hà nín thở đi sâu vào bên trong, tại trong rừng cây tìm được một chỗ có thể tránh né mãnh thú tập kích, coi như tương đối an toàn, mới đem Đường Linh Toa bố trí đợi ở nơi này.

Động tĩnh người bên ngoài tiến vào tùng lâm, Vân Thiên Hà đã cảm ứng được, sau khi hắn bố trí ổn thỏa cho Đường Linh Toa xong, thì một mình chạy ở trong rừng, cũng đồng thời phóng ra khí tức, khiến cho mấy con mãnh thú bắt đầu cảnh giác đề phòng.

Tốc độ của hắn ở trong rừng nhanh phi thường, thoắt ẩn thoắt hiện giống như là u linh, mà tốc độ mấy con mãnh thú truy đuổi cũng không chậm, khi hắn chạy ra bên ngoài tùng lâm thì đã bị một gã binh lính phát hiện ra bóng dáng.

Đương nhiên, đây là Vân Thiên Hà là cố ý.

"Ở nơi này!" Có một tên binh lính đã phát hiện ra bóng dáng của Vân Thiên Hà, liền lập tức quát to một tiếng, ngay tức khắc dẫn tới sự chú ý từ các hướng, bọn lính cũng nhanh chóng chạy tới phía này.

Hai người trung niên tiến vào tùng lâm trước đó, khi nghe thấy phụ cận bên ngoài có tiếng binh lính gọi nhau ầm ĩ thì liền lập tức nhanh chóng lui ra bên ngoài.

Mà sau khi bọn hắn rời khỏi, nguyên bản là gần nơi bọn hắn tìm kiếm, Đường Linh Toa đang trốn ở trên cây tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rốt cục cũng đã khôi phục được một chút bình tĩnh, nếu hai người kia tìm kiếm thêm một chút nữa, tất nhiên sẽ phát hiện ra hành tung của nàng.

Tuy rằng trong nội tâm nàng vạn phần lo lắng an nguy của Vân Thiên Hà, nhưng nàng là một nữ tử thông minh, biết là càng vào lúc này, nàng lại càng không thể làm cho Vân Thiên Hà vì nàng phân tâm, nếu không sẽ hết sức bất lợi cho Vân Thiên Hà. Nàng cũng tin tưởng nam nhân của mình có năng lực đối phó với đám truy binh này.

Mà đối với Vân Thiên Hà, hắn tuy rằng tại trong rừng dẫn theo mấy con mãnh thú chơi đùa bịt mắt bắt dê, nhưng tinh thần cảm ứng của hắn luôn luôn chưa rời khỏi địa phương Đường Linh Toa ẩn nấp, vốn là khi hai người trung niên nhân kia sắp phát hiện ra nàng, Vân Thiên Hà nguyên bản là chuẩn bị tính toán trở về, nhưng tiếp theo sau nhìn thấy biểu hiện trấn định của Đường Linh Toa thì mới hơi an tâm một chút, nên mới quyết định đem những binh lính kia dụ hết vào trong rừng làm mồi ngon cho mãnh thú rồi nói sau.

Sau khi cố ý để cho một tên lính phát hiện ra hành tung của mình, Vân Thiên Hà cũng nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, sau đó hắn cảm ứng được mấy con mãnh thú vốn là theo dõi hắn sau khi phát hiện ra những con mồi khác thì lập tức có một con bị phân tán sự chú ý.

Rống!

Đúng lúc này, một tiếng thú hống trầm thấp truyền ra, ngay sau đó tại trong rừng, nương theo sau một tiếng kêu thảm thiết của một tên lính truyền đến, tức thì khiến cả tùng lâm sôi trào lên.

Còn lại hai mãnh thú luôn luôn theo dõi đuổi theo hành tung của Vân Thiên Hà, vào lúc cả tùng lâm nháo nhào lên thì Vân Thiên Hà lúc này dứt khoát hướng về nơi có nhiều binh lính chạy đến.

Ở tại một nơi bên ngoài, khi thân ảnh Vân Thiên Hà triệt để hiện ra trước mắt đám binh lính, thì lập tức mấy tên xung quanh cũng hét lớn:"Gian tế ở đây, bắt lấy hắn, a, có mãnh thú!"

Vân Thiên Hà khi chạy đến đây thì hai con mãnh thú phía sau đuổi theo Vân Thiên Hà cũng đuổi đến nơi này. Sau khi chứng kiến có binh lính vọt tới, mãnh thú kia như thế nào bỏ qua con mồi chứ, lập tức lại có một con mãnh thú bị những binh lính kia hấp dẫn sự chú ý.

Khi mà con mãnh thú kia thân ảnh như tia chớp hiện ra trước mắt bọn lính thì bọn lính cực kỳ hoảng sợ, mà Vân Thiên Hà cuối cùng đã thấy rõ được diện mạo của con mãnh thú luôn theo dõi hắn.

Đó là một con xích nham báo thân cao chừng một thước ba, hình thể so với một con gấu cũng phải lớn hơn gấp đôi, da lông toàn thân đều hiện lên màu vàng đỏ sáng bóng của kim chúc.

So với con lúc trước bị Vân Thiên Hà đánh chết thì bất đồng. Màu lông của con này càng gần giống với màu đỏ của nham thạch, nếu như là ẩn nấp, rất khó bị người ta phát hiện, hơn nữa từ hơi thở của con xích nham báo nào mà nhận biết so với con bị Vân Thiên Hà đánh chết thì mạnh mẽ hơn nhiều, điều này thuyết mình con ngụy linh thú xích nham báo này đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, nếu lại trải qua một lần thằng chức nữa, nó liền có thể tiến hóa thành linh thú chân chính.

Bất quá trước mắt mà nói, cho dù nó chỉ đạt tới ngụy linh thú trạng thái đỉnh phong thì những binh lính kia cũng đủ làm bữa ăn ngon cho nó, khi Vân Thiên Hà chứng kiến những binh lính kia náo loạn mà chạy, thì ngược lại càng khơi dậy tâm tính dã thú vờn mồi của con xích nham báo kia. Vân Thiên Hà cũng không có quan tâm đến mà là tiếp tục dẫn theo con mãnh thú còn lại chạy với địa phương hai trung niên nhân có khí tức cường đại nhất kia.

Thợ săn thường xuyên qua lại trong rừng, bọn họ hiểu được như phương thức nào hữu hiệu nhất để tránh sự tập kích của mãnh thú, nhất là gặp phải số lượng mãnh thú đông đảo thì hoặc là lợi dụng cạm bẫy cùng mồi phân tán lực chú ý của mãnh thú, từ đó hạ gục từng con một.

Vân Thiên Hà tuy rằng không phải là một thợ săn, nhưng hắn vẫn có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng.

Sau khi lợi dụng binh lính ở bên ngoài truy lùng hắn dẫn đi sự chú ý của hai con mãnh thú, còn lại một con, Vân Thiên Hà tính toán lợi dụng nó trở thành vũ khí bí mật của mình.

Khi dẫn theo con mãnh thú này đi được một lúc, rốt cục đã chạm trán với hai vị trung niên nhân kia.

Hai trung niên nhân kia khi nghe thấy binh lính trong rừng đã phát hiện ra mãnh thú cùng Vân Thiên Hà thì liền biết sự tình không có đơn giản như bọn hắn tưởng tượng, sau khi bọn hắn đụng phải Vân Thiên Hà, hai người cũng liền lập tức nâng cao cảnh giác. Bởi vì bọn hắn chẳng những phát hiện ra hành tung của Vân Thiên Hà mà còn chú ý tới phía sau Vân Thiên Hà còn đi theo một con mãnh thú có hơi thở cường đại. Một trung niên nhân râu dài trong liền nói với người kia:"Chấn Nam sư huynh, người này hết sức giảo hoạt cư nhiên dẫn mãnh thú tiến đến, e là khó đối phó, ta và huynh và hết sức cẩn thận."

" Cẩn thận!" Khi vị trung niên nhân tên Nhạc Chấn Nam kia định nói chuyện thì trung niên nhân râu dài kêu là Lưu Hải quát to một tiếng, chỉ thấy một thân ảnh như u lính hướng về phía bọn hắn đánh tới.

Được sự nhắc nhở của Lưu Hải, Nhạc Chấn Nam nhảy sang một bên, tránh thoát sự đánh lén của u linh kia, tiếp theo kình khí toàn thân phóng ra, một cỗ khí thế đè áp bốn phía, quát lên:"Sư đệ, ngươi chú ý cảnh giới con mãnh thú kia, chờ ta bắt được tên gian tế này rồi nói sau."

Nhạc Chấn Nam thế công như hổ, khí tức của tiên thiên vũ sư giống như thủy triều ào ào lên.

Vân Thiên Hà nếu đã lộ ra hành tung thì cũng không có trông cậy vào con mãnh thú hắn đưa tới có thể giết chết được hai người này, bất quá chỉ cần có một người bị chế trụ, như vậy hắn có thể đối phó với người còn lại. Cho nên tác dụng của mãnh thú kia chính là ở chỗ này.

Nhìn thấy trung niên nhân kia cũng là tiên thiên vũ sư, Vân Thiên Hà lúc này dứt khoát đem tinh linh khí trong thể nội toàn bộ thiêu đốt, sau khi một cỗ tinh linh khí tràn ra ngoài bao vây lấy cơ thể hắn thì đã hình thành nên một vòng bàng bạc, giống như là một vòng bảo hộ trong suốt, nhất là dưới đêm tối trông cực kỳ quỷ dị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất