Ác Xà Phong, tên như ý nghĩa, chính là một giải đất núi non hoang vu, sơn thế hiểm trở. Bên trong đó có rất nhiều độc xà mãnh thú, nhưng nhiều nhất vẫn là các loại độc xà khác nhau, vì vậy mới có cái tên như vậy.
Nơi đây, chính là một địa phương hiểm ác đáng sợ.
Nơi này, xung quanh có rất nhiều ao đàm ẩm thấp, sương mù dày đặc vờn quanh, độc xà hoành hành, chính là một địa phương tử vong. Vân Thiên Hà vốn ban đầu khuôn muốn Đường Linh Toa đi cùng với hắn vào chỗ hiểm, để nàng chờ tại sơn cốc, thế nhưng Đường Linh Toa vô cùng kiên trì và chấp nhất, cuối cùng nàng vẫn đi theo cước bộ của Vân Thiên Hà, tiến vào trong địa phương hiểm ác đáng sợ này.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comĐộc xà bình thường đối với Vân Thiên Hà mà nói cũng không có uy hiếp gì, hắn tại sơn cốc bận bịu chuẩn bị một tháng, chế tác một vài thứ, chính là để đối phó với những mãnh thú loại rắn rết.
Khi hắn và Đường Linh Toa đi tới rìa ngoài Ác Xà Phong, quần áo trên người mặc đều được Vân Thiên Hà ngâm qua một loại nước thuốc đặc biệt, tỏa ra mùi vị khiến cho rắn rết không dám tới gần, vì vậy gặp phải độc xà bình thường, sau khi cảm nhận được mùi vị này, liền lập tức trốn tránh, không cần bọn họ phải để tâm đề phòng.
Mà lần này Vân Thiên Hà có chuẩn bị tiến đến, mục tiêu chủ yếu hắn muốn phòng bị chính là một loại tinh thú tên là song đầu xích quan xà.
Trước khi xuất phát, Vân Thiên Hà đã nghiên cứu qua hoàn cảnh cơ bản, còn có thuộc tính, tập tích của các loại rắn rết khác nhau.
Nếu như đầu linh thú này là xà vương của vùng Ác Xà Phong, như vậy nơi đây cũng sẽ không có xà vương nào khác, đây là pháp tắc rừng cây cơ bản nhất mà động vật thi hành theo tự nhiên, cũng giống như đạo lý một núi không thể nào dung nạp hai hổ, vì vậy Vân Thiên Hà cũng không lo lắng sẽ có hai loại song đầu xà linh thú cường đại.
Tuy rằng lần này tiêu tốn khá nhiều thời gian để tìm kiếm chế tạo các loại dược vật dung dịch khác nhau để đối phó với rắn rết, nhưng những loại mãnh thú khác cũng cần phải cẩn thận đề phòng.
Đường Linh Toa tuy rằng là một nữ tử dũng cảm, thế nhưng đối mặt với rắn, bản tính của nữ tử hầu hết đều mang theo ý e ngại. Khi bọn họ đi tại ngoại vi Ác Xà Phong, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rắn độc quấn quanh cây cối xung quanh, hoặc là nằm im trong bụi cỏ, hoặc trốn trong chỗ thũng sâu dưới đất. Nói xong, nơi nơi đều là rắn độc, nơi đây giống như một nơi vui chơi dành riêng cho các loại rắn khác nhau.
Trải qua thời gian, đám rắn độc này tiếp xúc phải mùi vị tỏa ra từ quần áo đã được ngâm nước thuốc, hầu hết đều tránh lui, nhưng sắc mặt của Đường Linh Toa cũng vì số lượng rắn độc vô cùng lớn xung quanh trở nên trắng bệch, Vân Thiên Hà phải ôm lấy bờ vai của nàng, cổ vũ và an ủi.
Hai người đi được một đoạn đường không gặp phải trở ngại, sự sợ hãi trong lòng Đường Linh Toa tới lúc này mới chậm rãi mất đi, cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ rắn độc trải rộng này.
Xì xì…
Nơi nơi đều vang lên âm thanh rắn độc phát ra, còn có một chút động tĩnh rắn đuôi chuông di động với tốc độ nhanh.
Vân Thiên Hà ngưng thần một mực cảm ứng trong hoàn cảnh đàn xà trải rộng này, xung quanh không thấy xuất hiện khí tức cường đại. Rắn bình thường đều sẽ sợ loại mùi tỏa ra từ quần áo đã được ngâm nước thuốc trên người bọn họ, thế nhưng tới cấp bậc tinh thú thì loại mùi này cũng chỉ làm cho chúng cảm thấy chán ghét, không tạo nên được tác dụng khiến cho chúng phải làm động tác tránh lui, huống chi là xà linh thú cường đại, vì vậy cần phải chú trọng đề phòng.
Dọc theo đường đi, Vân Thiên Hà phân tích giảng giải một số loại rắn khác nhau cho Đường Linh Toa, cùng với một ít phương pháp kỹ xảo đối phó với rắn độc. Vân Thiên Hà đưa một kiếm tới điểm bảy tấc liền có thể lấy đi tính mạng của chúng, mà Đường Linh Toa cùng Long Cân Tiên, chủ yếu tìm những bộ vị yếu hại, cho dù một tiên không thể lập tức giết chết mà nói, cũng có thể đẩy lùi.
Đi qua vùng đất ngoại vi dưới chân sơn lâm Ác Xà Phong, càng xâm nhập vào sâu trong rừng cây, càng tiếp cận tới sườn núi Ác Xà Phong, những loại rắn mà bọn họ gặp được thông thường đều lớn hơn một chút so với bên ngoài, mặc dù còn chưa tới mức trở thành tinh thú, thế nhưng đã có khí tức cơ bản của tinh thú.
Đối với những loại rắn còn chưa trở thành tinh thú này, Vân Thiên Hà không có hứng thú giết chết chúng, những con rắn này chưa tạo ra tinh nguyên đan, không có giá trị giết chết.
Chỉ có những con rắn chân chính tiến hóa trở thành tinh thú, giết chết lấy tinh nguyên đan mới có chút giá trị, mà một ít ngụy linh thú càng cường đại lại càng có tỉ lệ sản sinh huyền đan linh thú lớn hơn. Có ngụy linh thú cũng chỉ ngưng tụ thành tinh nguyên đan thượng phẩm, nhưng dù sao cũng phải xem vận khí.
- Thiên Hà, huynh xem nơi đó!
Khi Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa sắp đi tới giải đất rừng cây, tiến vào gần trung tâm Ác Xà Phong, Đường Linh Toa tựa hồ phát hiện được điều gì đó dị thường, liền hướng về một phía chỉ ngón tay.
Theo phương hướng Đường Linh Toa chỉ nhìn tới, Vân Thiên Hà phát hiện nơi đó có một xác rắn, mà từ thể nhìn ra, đây chính là một xà tinh thú đã tiến hóa qua hai lần, nó đã bị giết chết, mà mật rắn và tinh nguyên đan đã bị lấy đi, lúc này thi thể rắn đang bị một con rắn to chừng một ngón tay trỏ, trên người có đủ loại màu sắc khác nhau cắn xé.
- Thời điểm con rắn này bị giết cách đây không lâu, cũng không biết là do mãnh thú nào giết chết, chúng ta cẩn thận mới được!
Vân Thiên Hà dặn dò một câu, hai người tiếp tục tiến lên.
Bất quá khi hai người đi được nửa đoạn, Vân Thiên Hà bắt đầu phát hiện, dọc theo đường đi, thi thể rắn chết bị bọn họ phát hiện ra càng lúc càng nhiều, trong đó có một phần tương đối lớn là xà tinh thú, đều bị lấy đi tinh nguyên đan và mật rắn, nhưng không hề lưu lại đầu mối gì, rốt cuộc xà tinh thú này bị cái gì giết chết?
Cuối cùng khi hai người đi ra khỏi giải đất rừng cây, lúc này Đường Linh Toa đột nhiên kinh hô một tiếng, quay đầy ôm chặt chẽ ôm lấy Vân Thiên Hà, vùi đầu vào ngực hắn không dám nhìn, có vẻ rất sợ hãi.
Mà Vân Thiên Hà cau mày nhìn lại, rốt cuộc hắn đã phát hiện ra một ít mánh khóe, phía trước có một bụi cỏ khá cao, nơi này có rất nhiều rắn độc, mà chính giữa đàn rắn độc này có một thi thể con người, lúc này đã bị rắn độc cắn xé hoàn toàn thay đổi hình dạng, vô cùng thê thảm.
Bất quá từ cách ăn mặc của người này, chính là võ giả Vân Quốc, trên người hắn ngoại trừ một thanh kiếm đeo đằng sau ra, cũng không còn gì lưu lại. Hiển nhiên tới nơi này hẳn không phải chỉ một người, hắn hẳn còn có đồng bạn. Mà từ tình huống xem ra, có lẽ hắn bị rắn độc cắn trúng không còn cách cứu chữa, đồng bạn của hắn đã lấy đi thứ gì đó hắn tìm được, cuối cùng hắn chết ở đây.
Chỉ là nơi đây hoang tàn vắng vẻ, cách tòa thành biên giới Vân Quốc gần nhất cũng vô cùng xa xôi, cư nhiên cũng có người tới nơi này giết rắn lấy mật và tinh nguyên đan, mục tiêu của những người này có thể là xà tinh thú xong đầu xích quan xà kia hay không? Trong lòng Vân Thiên Hà nổi lên nghi vấn.
- Chúng ta theo sau xem bọn họ muốn làm cái gì, tận lực không để bọn họ phát hiện ra!
Vân Thiên Hà căn dặn một câu, liền tiếp tục tiến sâu vào trong.
Bất quá phía trước đã có người mở được, một ít xà tinh thú chỉ còn để lại xác, Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa bám theo không hề gặp phải hung xà nguy hiểm nào, bởi vậy tiến trình của bọn họ được đẩy tốc độ lên khá nhanh. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến vào trong lòng núi, phát hiện bên cạnh thủy đàm có một nhóm ba người săn giết rắn.
Ba người ngày đang nghỉ ngơi bên cạnh thủy đàm, là hai nam một nữ, một người là trung niên nhân có chòm râu thon dài, mặc đoạn sam cẩm vân, khuôn mặt có chút đỏ, đầu đội mũ. Nếu như không phải cách ăn mặc của người này, Vân Thiên Hà thực sự cảm giác phảng phất như thấy một phiên bản Quan Vũ.
Mà hai người còn lại là một đôi thanh niên nam nữ, nam có làn da ngăm đen, vóc người cường tráng, trông tương đối giống một kẻ ngốc quê mùa, nhưng nữ tử lại hoàn toàn tương phản đối lập, nàng vô cùng diễm lệ, vóc người no đủ thon dài, da trắng trẻo, yên mi mắt hạnh, mũi ngọc môi hồng, chỉ là giữa khuôn mặt luôn phóng ra một cỗ thái độ yêu mị, tạo cảm giác đầu tiên giống như là một nữ tử phóng đãng.
Lúc ba người ngồi bên cạnh thủy đàm nghỉ ngơi, nữ tử yêu mị kia uống một ngụm rượu, trong tay vẫn thưởng thức thanh chủy thủ tinh xảo, còn thanh niên thì thanh lý mật rắn và tinh nguyên đan bọn họ thu thập được, còn vị trung niên nhân phiên bản Quan Vũ ngồi một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, hơi thở mười phần chậm rãi, giống như đang ngủ đông.
Đây là một vị Tiên Thiên Võ Sư, còn có một vị Võ Sư cấp chín, một vị Võ Sư cấp tám đỉnh phong hợp lại thành đội ngũ ba người.
- Nhị Hắc, thu thập được bao nhiêu mật rắn và tinh nguyên đan?
Lúc này, nữ tử yêu mị thu hồi thanh trủy thủ thưởng thức trong tay, giương mắt ngắm nhìn thanh niên mặt đen hỏi.
Thanh niên mặt đen nói:
- Thu hoạch được hai mươi lăm khỏa xà tinh đan và ba mươi sáu khỏa mật rắn thượng đẳng, còn kém mười một khỏa xà tinh đan và mười ba mật rắn là có thể trở về!
- Đức Khoa thúc thúc, chúng ta còn muốn tiếp tục vào núi hay không, tiếp tục vào sâu có khả năng gặp phải song đầu xích quan vương xà kia, lấy thực lực đội ngũ chúng ta hiện tại, sợ rằng không đối phó được đầu linh xà cường đại này!
Nữ tử yêu mị nhìn về phía trung niên nhân mặt đỏ nói.
Vị trung niên nhân mặt đỏ tên gọi Đức Khoa lúc này rốt cuộc mở mắt ra, hiện lên một tia quang mang, liền lớn tiếng nói:
- Hai bị bằng hữu bên ngoài, các người vì sao lại tới đây? Cũng theo sau chúng ta? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Sao không hiện thân nói chuyện?
Nghe lời này, vị nữ tử yêu mị kia biến sắc. Thanh niên mặt đen cũng nhất thời đứng bật dậy đề phòng, mà trung niên nhân lại nói:
- Không cần khẩn trương, bọn họ chỉ là người đến sau, hẳn không phải cùng một mục đích với chúng ta!
- Cư nhiên bị vị trung niên nhân mặt đỏ này phát hiện ra rồi?
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc.
Đường Linh Toa cũng cảm giác mười phần kinh ngạc nói:
- Thiên Hà, nguyên lai chúng ta bị người này phát hiện rồi, làm sao bây giờ? Có muốn tới hay không?
- Mặc kệ những người này có mục đích gì, giống như chúng ta hay không, chúng ta cùng tới!
Nói xong, Vân Thiên Hà liền kéo theo Đường Linh Toa từ trong rừng cây đi ra, chậm rãi bước tới gần thủy đàm, thản nhiên nói:
- Nghĩ không ra tại nơi hoang sơn dã lĩnh như thế này còn gặp được các vị giết rắn lấy mật, cũng coi như một chuyện hiếm lạ!
Nữ tử yêu mị đảo sóng mắt, sau khi quan sát Vân Thiên Hà một hồi, nhất thời nhãn thần sáng lên, liền mang theo vẻ tươi cười phong tình vạn chủng, nói:
- Nói cũng đúng nha, chúng ta thực có duyên nhân, hi hi!
- Hừ, hồ ly tinh!
Đường Tinh Toa vừa thấy nữ tử nhìn Vân Thiên Hà với nhãn thần mê hoặc, trong lòng cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng.
Nhưng vị thanh niên nhân mặt đen nhìn Đường Linh Toa, mặt cư nhiên đỏ lên, sờ sờ đầu cười gượng hai tiếng. Liền lập tức vòng vo bước tới, chỉ có vị trung niên nhân mặt đỏ kia không hề thay đổi, bình tĩnh đáng giá Vân Thiên Hà, thần sắc dần dần chuyển biến thành hiếu kỳ đầy mê hoặc.
- Thú vị!
Vân Thiên Hà thu hết biểu tình của những người này vào trong mắt, sau khi đạm mặc quét mắt liếc nhìn nữ tử yêu mị, ánh mắt rất nhanh rơi vào người trung niên nhân mặt đỏ, liền thẳng thắn nói:
- Chúng ta đến Ác Xà Phong là muốn tìm một thứ, không biết ba vị tới đây vì sao?
- Các ngươi mặc dù mặc y phục Vân Quốc, thế nhưng không phải là người Xuất Vân Quốc!
Trung niên nhân mặt đen rốt cuộc mở miệng, nhưng không nói tới trọng điểm, ngược lại hỏi thân phận hai người.