Võ Động Thiên Hà

Chương 430: Cái gọi là đại nghĩa


- Liên thủ chống lại!

Giữa hai người, có một lão giả cảm thấy thế tiến công cường đại như vậy đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, bọn họ cũng thầm khiếp sợ tiểu tử tuổi còn trẻ trước mắt lại sở hữu thực lực cường hãn tới như vậy.

Tại lúc cỗ lực lượng giống như lực lượng cả thiên địa ngưng tụ lại mang tới ám bách khôn hàn, để bọn họ như bị tiến vào thế giới đóng băng, bắt buộc phải liên thủ chống đối.

Ầm…

Tại lúc lực lượng thủy và hỏa mới ngưng kết thành một đạo phòng tuyến, cỗ lực lượng không tức tinh hàn kia liền giống như đạn pháo bắn ra khỏi nòng như thiểm điện nặng nề oanh kích vào lực phòng ngự của hai người, phát sinh thanh âm chấn động vang vọng thiên địa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vân Thiên Hà thấy hai người liên thủ để chặn lại sáu đạo khôn ấn hắn cấp tốc ngưng tụ vừa rồi, trong lòng cười nhạt, thế tiến công vẫn như cũ không giảm, cấp tốc lần thứ hai ngưng kết ra mười đạo khôn ấn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, mang theo ý chí đóng băng thôn phệ tất cả, lại một lần nữa oanh kích về phía hai người.

Ầm ầm…

Lúc này đây, dưới thế công kích cường đại, phòng tuyến ngưng tụ từ thủy và hỏa rốt cuộc đã xuất hiện vết rách, hai người phun ra một ngụm máu tươi.

Vị lão giả tu vi thâm hậu hơn một chút mười phần giảo hoạt, hắn thấy cỗ lực lượng cường đại phóng tới đã không thể chống lại, lúc này thân thể đột nhiên co rút, cấp tốc trốn ra phía sau người đồng bọn, để vị đồng bọn này thay hắn chống đỡ trùng kích mạnh mẽ của cỗ lực lượng kia.

- Ngươi, đê tiện…

Vị đồng bạn này đột nhiên ý thức được lão giả giảo hoạt đã dùng hắn như khiên chắn đỡ đòn, hắn theo bản năng giận dữ quay đầu trừng mắt nhìn lão giả.

Thế nhưng thân thể của Vân Thiên Hà đã giống như quỷ mị tới gần, hắn còn không kịp chống đối lực lượng cường đại mang tính hủy diệt trực tiếp đánh trúng ngực, thân thể giống như diều đứt dây, nặng nề bay ra ngoài, va sập một khu nhà dân bên cạnh, liền không còn tiếng động nào phát ra.

Vị lão giả trốn phía sau cũng không may mắn thoát khỏi toàn bộ ảnh hưởng, chịu thế trùng kích của người đồng bọn phía trước, thân thể cũng lảo đảo lui lại mấy trượng mới quỳ xuống đất dừng lại, nhưng mặt đất trước mặt hắn đã bị kéo dài thành một khe rãnh thật sâu.

Lão giả tuy rằng đê tiện giảo hoạt, thế nhưng phần lớn lực công kích đã do tên quỷ không may kia chống đối hộ hắn, hắn mặc dù bị trọng thương, thế nhưng coi như giữ lại được tính mệnh.

- Bắn tên, bắn chết hắn cho ta!

Lúc này, tại phụ cận đột nhiên tiếng rống to hơn, nhưng ngữ khí lại có chút lo nghĩ và sợ hãi.

Vèo vèo vèo…

Mũi tên giống như thiểm điện bắn về phía Vân Thiên Hà, sát khí trong lòng Vân Thiên Hà đã bùng phát, hắn cảm ứng phương vị thanh âm phát ra, thân thể lại một lần nữa giống như làn gió thổi, cấp tốc biến mất tại chỗ.

Khi những mũi tên vèo vèo bắt qua đi, chỉ là bắt tới một chỗ đất trong, cắm cùng một chỗ, chụm lại thành một đống.

Vân Thiên Hà hướng về phía thanh âm phát ra, người nọ cảm giác được chính mình bị một cỗ ý chí băng hàn đóng băng tập trung lại, thân thể như hãm sâu vào hầm băng, theo bản năng kêu to:

- Đại bá phụ, cứu ta…

Thế nhưng hô lớn, công kích sợ hãi trong lòng hắn hồi lâu vẫn chưa thấy tới.

Vị lão giả kia thụ thương không nhẹ, hắn biết không kịp khôi phục lại thương thế, chỉ nuốt vào một viên dược hoàn, nhưng chợt nghe được tiếng kêu cứu, trong lòng quýnh lên, liền lập tức hướng về phía phát ra âm thanh đánh móc gáy.

Thế nhưng tại lúc lão giả chuẩn bị đánh móc gáy, hắn bỗng nhiên cảm giác được cỗ sát khí băng lãnh đằng trước, trong nháy mắt quay lại tập trung vào chính mình, lúc này trợn tròn mắt:

- Không tốt, trúng kế rồi!

Điều này giống như một pháo hôi chuẩn bị nhảy vào bẫy, nguyên bản Vân Thiên Hà muốn nhanh chóng giải quyết cao thủ cấp Tông Sư có điểm uy hiếp này trước, chỉ cần giải quyết được người này, những kẻ còn lại bất quá là chút gà đất chó sớm, không đủ nhét kẽ răng cho hắn.

Lợi dụng sự an nguy của kẻ phát ra thanh âm thành công thu hút sự chú ý của lão đầu này, Vân Thiên Hà quay ngược lại, trực tiếp dẫm nát một mặt tường, khiến cho bức tường sụp đổ hàng loạt.

Nương theo cỗ phản lực này, thân thể giống như đạn pháo, ý cảnh của Vân Thiên Hà tập trung vào lão giả, phóng xuất ra thần hồn ý chí tập kích.

Lão giả cảm thụ được cỗ ý cảnh tinh hàn kia, để thân thể hắn như bị ràng buộc, có cảm giác không lựa lượng giãy thoát, nhưng thời điểm còn sống, thân thể hắn theo bản năng hành động, cấp tốc làm ra phòng bị.

Nhưng thân thể hắn đã bị cỗ ý chí tinh hàn đông cứng, quyền ý của Vân Thiên Hà cũng ngay theo sau áp tới, song quyền lão giả nắm lại, muốn ngăn cản.

Phá Thiên quyền thức vốn bá đạo, cộng thêm cảnh giới võ đạo của Vân Thiên Hà hiện tại, người có cảnh giới thấp hơn hắn làm sao có thể chống đối lại!

Phá Thiên Nhất Quyền giống như một cự chùy kinh thiên, mang theo một cỗ trùng kích hồn hậu, nặng nề kích vào ngực lão giả, lão giả cảm giác toàn thân cứng ngắc, giống như bị đóng băng, kình lực hộ thể của hắn chỉ nổi lên được một chút tác dụng phòng vệ vô cùng nhỏ bé, Vân Thiên Hà đánh một quyền trực tiếp nghiền nát hộ thể của hắn, lại tiếp tục đánh thêm một quyền như thiểm điện, không cần nghi ngờ chính là tiếng chuông đòi mạng, ầm ầm vang vọng trong lòng ngực.

Ầm…

Cảm giác nội tạng trong cơ thể đã hoàn toàn bị chấn nát, huyết quản bị một cỗ khôn tức đóng băng lại, cũng bị cỗ khôn tức cuồng bạo này tàn phá khắp nơi, muốn bạo tạc xông ra ngoài cơ thể, trong miệng lão giả điên cuồng phun ra máu tươi, tại lúc bị đánh bay đi, tính mệnh đã kết thúc.

Giải quyết xong hai cao thủ Tông Sư, ánh mắt Vân Thiên Hà lạnh lẽo đảo qua, trong lòng đám cung tiễn thủ xung quanh lúc này sợ hãi tới cực điểm, lập tức ném vũ khí lại tranh nhau chạy trốn.

Mà trong đại quân đang chạy trốn, Vân Thiên Hà đã phát hiện ra người vừa mới ra lệnh trước đó, thấy người này tựa như chó nhà có tang, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh không rõ hàm nghĩa, thân thể như chim yến, nhẹ nhàng nhảy tới.

- Anh hùng, không nên…

Người này tại lúc Vân Thiên Hà nhảy tới, khí cơ tập trung, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã gạo.

Vân Thiên Hà nắm tóc người này, kéo mặt lên nhìn, chỉ thấy đây là một khuôn mặt rất xa lạ, tuổi tác tương đối trẻ, coi như một khuôn mặt anh tuấn. Vân Thiên Hà hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì với hắn.

Nhưng nếu như người này đã muốn ám sát hắn, không phải là bị người sai phái, vậy thì chắc chắn có động cơ khác, vì vậy lạnh lùng hỏi:

- Ai sai phái ngươi?

Thùng thùng…

Ngay lúc Vân Thiên Hà hỏi người thanh niên này, đột nhiên trong thành vang lên tiếng động rất ầm ĩ, Vân Thiên Hà rất nhanh cảm ứng được không ít vệ binh đều cấp tốc chạy về phía mình, khóe miệng nở một nụ cười nhạt:

- Xem ra không cần ngươi cung khai rồi, ta đã biết là người nào!

- Anh hùng, ngươi buông tha ta đi, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự!

Người thanh niên tiếp tục cầu xin.

- Không hỏi ai sai sử ngươi, cũng không có nghĩa là không hỏi mục đích cuối cùng của ngươi là gì, muốn sống, thành thật trả lời!

Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói một câu, quay đầu nhìn sang những đóm lửa sáng cấp tốc tới gần, dần dần hình thành thế bao vây xung quanh.

- Bọn họ muốn giết hoàng thượng, giá họa cho ngươi, để thiên…

Người thanh niên chỉ nói nửa câu, đột nhiên trong miệng phun máu đen, tiếp sau đó là sắc mặt tím tái, chớp mắt đã khí tuyệt nhân vong, xem ra đã sớm ăn độc dược, nhưng chính bản thân hắn lại không biết.

- Thủ đoạn thực đủ độc!

Vân Thiên Hà ném thi thể người nọ, nhìn về phía những đoàn ánh sáng xa xa, tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần, xung quanh đã có những vệ binh mặc áo giáp vây quanh, tình thế này rất nhanh đã chấn kinh bình dân bách tính, tất cả đều nhanh chóng sơ tán khỏi nơi này, theo sát đó là một đội nhân mã đã xuất hiện đầu đường.

Chỉ thấy dẫn đầu là một ngươi thanh niên mặc đồ tang màu trắng, con mắt sưng đỏ, trong ánh mắt mang theo một cỗ cừu hận ngập tời, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà, nói với một lão giả tinh khí thần nội liễm, thần tình lặng lẽ, con mắt khép hờ bên cạnh.

- Chủ mưu chính là hắn, phụ hoàng chính là những người này giết chết, thỉnh thiên sứ chủ trì công đạo cho ta!

Vị lão giả nghe xong, con mắt bỗng nhiên mở to, tinh quang trong mắt bắn ra, chỉ nhàn nhạt liếc mắt quét qua Vân Thiên Hà, nói:

- Ngươi chính là người đã giết chết hoàng đế La La quốc?

Vân Thiên Hà nhìn ra thực lực của lão giả này, tĩnh như nước mùa thu, nhưng động như núi lửa, chính là một cao thủ thực lực đạt tới Võ Thánh thánh cảnh, ý cảnh của hắn giống như vô số đạo liệt hỏa, trong lúc nói chuyện, để Vân Thiên Hà có cảm giác như bản thân chìm trong biển lửa thiêu đốt.

Bất quá những người này cũng không hành động biểu diễn một cách chuyên nghiệp, lưu ý tới mấy người mặc hắc bào ẩn nấp tại bóng tối phía sau, hắn không nhìn ra thực lực của bất cứ người nào, Vân Thiên Hà cười lạnh, nói:

- Hí kịch vụng về như vậy, phối hợp biểu diễn một cách nát vụn như vậy, thông qua một cái cớ vớ vẩn để đường hoàng tới đối phó ta, các ngươi muốn chủ trì công đạo cho một tên súc sinh giết cha soán vị?

Dứt lời, Vân Thiên Hà nghiêm nghị không sợ hãi lão đầu đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, lại nói:

- Không cần ở trước mặt ta che giấu diện mục và sắc mặt chân thực, chỉ là một La Lan hoàng đế nho nhỏ, chỉ sợ các ngươi còn chưa để vào mắt. Tìm một cái nhớ tới vậy tới đối phó ta, cái gì là đại nghĩa, các ngươi căn bản không cần thiết tốn công, muốn giết ta, cần gì phải diễn một màn hí kịch nhàm chán như vậy?

- Câm miệng!

Tựa hồ bị nói trúng yếu hại, thái tử La Lan có điểm chột dạ, trầm giọng hét lớn một câu, quay sang biện hộ:

- Thiên sứ các hạ, thỉnh không nên tin tưởng lời nói của tên cẩu tặc này, người này phải giết, thỉnh thiên sứ chủ trì công đạo cho ta!

- Ha ha…

Vân Thiên Hà cười nhạt, nhìn khuôn mặt quen thuộc này, lãnh đạm nói:

- Hô Duyên Trường Không, nghĩ không ra ngươi cư nhiên trở nên ngu xuẩn như vậy, thành một quân cờ phế vật, phần quyết đoán và cơ trí năm xưa của ngươi chạy đi đâu rồi, phần anh khí bừng bừng năm xưa đi đâu rồi, bất quá ngươi không đáng để ta thương hại, đến lúc này, ngươi chỉ là một quân cờ phế vật đáng vị vứt đi mà thôi!

Lão giả nghe xong lời này, đột nhiên ha ha cười nói:

- Tiểu tử, ngươi quả nhiên giảo hoạt như trong báo cáo lại, tâm tư tinh tế đáng sợ, ngươi nói không sai, cái vớ nát vụn như vậy, lão phu tự nhiên coi thường dùng đến, bất quá quân cờ này đã cho chúng ta một lý do thoái thác đại nghĩa, biết thời biết thế, ai cũng không chê ít, mà ngươi, cũng bất quá cùng với hắn làm quân cờ mà thôi, người trong thiên hạ rất dễ lừa dối, ngươi cho rằng người trong thiên hạ sẽ tin tưởng ngươi hay là tin tưởng chúng ta, chờ sau này bọn chúng trở thành anh linh có lẽ sẽ tin tưởng ngươi đúng!

- Thiên sứ các hạ, ngươi…

Hô Duyên Trường Không nghe xong lời này, đột nhiên không thể tin tưởng được quay sang nhìn lão giả bên cạnh:

- Nguyên lai các ngươi hợp tác cùng với hắn rồi?

Lão giả quay sang nói:

- Đúng vậy, tiểu tử, ngươi đã vô dụng rồi, sau này trở thành một hoàng tử thanh nhàn, có thể sống lâu hơn một vài ngày, ha ha…

- Không có khả năng, điều này không có khả năng…

Hô Diên Trường Không bị đả kích nặng nề, thất thanh rống to hơn:

- Điều này không có khả năng, hắn hiện tại đã thất thế, trong tay không có binh quyền, các ngươi vì sao lại hợp tác với hắn, vì sao?

- Bởi vì ngươi quá non, thiếu mạnh mẽ, một điểm vấp váp nho nhỏ đã bị kích động, loại sắt rỉ như ngươi, chúng ta còn có thể dùng làm gì?

Lão giả không chút lưu tình, mạnh mẽ đả kích Hô Duyên Trường Không, nói:

- Ngươi hỏi thủ hạ của ngươi một chút, còn có ai thuần phục ngươi?

Hô Duyên Trường Không quay sang trừng mắt nhìn những thuộc hạ vốn giúp đỡ chính mình, chỉ thấy nhãn thần những người này nhìn hắn vô cùng đạm mạc, không còn vẻ kính nể trước kia.

Điều này không cần nghi ngờ chính là một kích nặng nề vào linh hồn hắn, để tim gan Hô Duyên Trường Không triệt để lạnh lẽo.

Nghĩ không ra kết quả cuối cùng, chính mình giết chết phụ hoàng lại làm áo mới cho người khác, hắn hận, hình như không người nào đáng trách, chính là do hắn dã dẫn sói vào nhà, hắn đau, lúc này hắn nghĩ chính mình giống như một tên ngốc, bị đùa bỡn thương tích đầy mình.

Cuối cùng, Hô Duyên Trường Không đã không thể nào tiếp thu được loại sự tình này, hắn rốt cuộc đã tan vỡ, đôi mắt của hắn huyết hồng, muốn bóp chết lão đầu trước mắt này, thế nhưng tay hắn còn chưa tới trước mặt đối phương, hắn mới phát hiện, môt thanh lợi kiếm đã đâm xuyên qua lồng ngực hắn…

Người xuống tay kia chính là một tên thủ hạ mà thường ngày hắn tín nhiệm nhất, Hô Duyên Trường Không không cam lòng ngã xuống, trong tay vẫn gắt gao nắm chặt một mảnh góc áo của lão giả trước mặt…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất