Chiếc hộp trên đài ngọc, tại lúc Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa đồng thời cùng nhau sờ vào, rốt cuộc đã xuất hiện một chút biến hóa.
Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà gỡ xuống, lần này chiếc hộp thần kỳ rời khỏi đài ngọc, cũng không lập tức trở lại chỗ cũ, chỉ là khi Vân Thiên Hà muốn mở chiếc hộp ra, chiếc hộp dĩ nhiên lại một lần nữa biến mất, trong nháy mắt đã trở về đài ngọc.
Một màn này, để Mộng Ly có chút phát điên rồi.
- Tổ tiên của ngươi rốt cuộc dùng đến phương pháp gì để trói buộc chiếc hộp này trên đài ngọc, vì sao ngay cả ngươi cũng không thể lấy được?
Tầm Nguyệt có chút chần chờ, nói:
- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cũng thêm vào, cùng nhau thử xem!
Khuộn mặt Mộng Ly nhất thời hiện lên đóa hoa hồng xinh đẹp, phun phì phì nói.
- Đi, muốn thử muội tự thử đi, ta vừa thử qua rồi!
Tầm Nguyệt biết Mộng Ly suy nghĩ cái gì, nàng bước tới, bàn tay nhỏ bé có chút run run nắm lấy bàn tay của Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa, ba người lại thử một lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như cũ, tuy rằng chiếc hộp có thể lấy ra được, thế nhưng căn bản không có cách nào mở.
Mộng Ly suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hỏi Vân Thiên Hà:
- Sau khi ngươi cầm hộp, đang suy nghĩ cái gì?
Vân Thiên Hà nói:
- Ta chỉ là hiếu kỳ, muốn biết thứ bên trong rốt cuộc là vật gì, có thể là hư huyễn tinh phách, làm sao vậy?
Mộng Ly lại hỏi Đường Linh Toa:
- Muội thì sao?
- Muội…
Đường Linh Toa cúi đầu, mặt đỏ hồng nói:
- Muội đang suy nghĩ… Giả như sau này chúng ta có bảo bảo…
- Được rồi, muội không cần phải nói nữa, muội muội thì sao?
Mộng Ly lại hỏi Tầm Nguyệt.
- Muội có chút khẩn trương, cái gì cũng không nghĩ tới!
Tầm Nguyệt như thực chất đáp.
- Xem ra vấn đề ở chỗ này rồi!
Mộng Ly bừng tỉnh thông suốt cái gì đó, nói:
- Rất có thể là các ngươi không nhất trí suy nghĩ, thứ bên trong đó không cảm nhận được sự đồng tâm hiệp lực của ngươi ngươi, do tâm hình thành, các ngươi có tâm tư riêng, tự nhiên không thể mở chiếc hộp ra!
- Đã như vậy, chúng ta cũng có thể bảo trì suy nghĩ một chuyện trong đầu, tiếp thử lại một lần xem sao?
Vân Thiên Hà nói.
Đường Linh Toa và Mộng Ly đều điều chỉnh tâm trạng của chính mình, sau khi hít sâu một hơi, lần này cả ba người đều lấy chiếc hộp ra, nhưng khi mở hộp, chiếc hộp chỉ mở phân nửa, bên trong có một cỗ quang mang thần kỳ bắn ra ngoài, sau đó liền tự động khép lại, nhanh chóng trở về đài ngọc.
Lại thất bại rồi!
- Tại sao lại có thể như vậy, vừa rồi ai động ý niệm trong đầu?
Vân Thiên Hà nhìn nhị nữ nói.
Đường Linh Toa ngơ ngác lắc đầu.
Tầm Nguyệt lại quay sang, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn Mộng Ly, nói:
- Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc đang làm cái gì, tỷ thế nào, thế nào lại nói đến những cái này?
Tầm Nguyệt có chút buồn bực, không nói được nữa.
Vân Thiên Hà không hiểu ra sao, thẳng thắn không để ý tới chiếc hộp, nói:
- Quên đi, nếu như không lấy được, vậy thì nói rõ chúng ta không có duyên phận với nó. Chúng ta tới địa phương khác tìm kiếm, không có phát hiện gì thì nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường!
Dứt lời, Vân Thiên Hà bắt đầu chuyển sang địa phương khác.
Mộng Ly cúi đầu, tựa như một tiểu cô nương phạm phải sai lầm, mềm mại đáng thương, kéo kéo tay, vành mắt có chút hồng, cắn môi đẹp, cuối cùng mở miệng xinh nói:
- Xin lỗi, là ta quá tham lam rồi!
Vân Thiên Hà nghe xong lời này, chỉ trầm mặc, cái gì cũng không nói, tiếp tục tìm kiếm bên trong huyệt động.
Đường Linh Toa đi tới an ủi.
- Tiểu tỷ tỷ, mặc kệ tỷ muốn cái gì, mọi người cũng sẽ không trách tỷ, tỷ đừng tự trách mình nữa!
- Linh Toa!
Vành mắt hồng hồng của Mộng Ly lúc này đã có chút ướt át, nàng kinh ngạc nhìn Đường Linh Toa, rốt cuộc cùng nàng ôm nhau một chỗ, thấp giọng khóc thầm.
Vân Thiên Hà nhìn xung quanh một chút, trong huyệt động này ngoại trừ chiếc hộp trên đài ngọc kia, không còn thứ gì khác hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comNhất là nghe được tiếng khóc của Mộng Ly, để hắn bỗng nhiên có chút tâm phiền ý loạn, muốn đi an ủi nàng, nhưng không biết nói cái gì, đi đi lại lại bồi hồi, vì vậy liền tung cước đá mạnh vào cây cột bên cạnh, muốn phát tiết tâm tư bực bội đột nhiên bộc phát trong lòng.
Chỉ là chỉ đá vào cây cột, cây cột đột nhiên lay động, Vân Thiên Hà cảm giác có vật gì đó rơi vào đầu chính mình, sau đó tiếp tục rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng đinh đinh vang vọng.
Cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một chiếc nhẫn hình dạng cổ phác.
Trong lòng hiếu kỳ, vì vậy liền cúi người nhặt chiếc nhẫn lên quan sát kỹ. Chiến nhẫn này không biết là loại vật liệu gì chế tạo thành, có một loại cảm giác rất tự nhiên, hơn nữa cầm trong tay, còn có một loại khí tức thanh lương thấm đậm vào tâm thần, tâm tình vốn vô cùng bực bội của hắn trong nháy mắt liền bình tĩnh trở lại.
- Thiên Hà, ngươi phát hiện ra vật gì vậy?
Tầm Nguyệt nhìn thấy Vân Thiên Hà khom người nhặt lên một thứ gì đó nghiên cứu, không khỏi hiếu kỳ đi tới hỏi, Vân Thiên Hà đưa tay trước mặt Tầm Nguyệt, nói:
- Là một chiếc nhẫn!
Nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Vân Thiên Hà, Tầm Nguyệt quan sát một phen, nhất thời nhãn thần sáng lên, nói:
- Là Càn Khôn Tạo Hóa Giới, không nghĩ tới nó lại ở chỗ này!
- Đây là Càn Khôn Tạo Hóa Giới? Thế nào lại không có một chút cảm giác tương tự như Càn Khôn Tạo Hóa Trạc?
Vân Thiên Hà nhìn ngang nhìn dọc chiến nhẫn, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lúc này Mộng Ly trải qua một hồi phát tiết, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, cũng bị chiếc nhẫn câu dẫn lòng hiếu kỳ, liền chạy tới xem xét, nói:
- Càn Khôn Giới do Vân Ly thị chuyên dụng, mà Càn Khôn Tạo Hóa Trạc là do Nhân Tộc, Cổ Vu tộc, Linh tộc và Man Tộc, bốn chủng tộc mỗi một chủng tộc giữ một chiếc, cũng phân biệt có những công hiệu khác nhau!
- Chỉ là nghe cái tên Càn Khôn Tạo Hóa này dã rất thần bí, không biết rốt cuộc chúng có tác dụng cụ thể gì, nếu như có thể thu thập đủ bốn chiếc vòng tay và hai chiếc nhẫn lại sẽ phát sinh tình huống gì?
Tầm Nguyệt nói:
- Theo như chúng ta biết, thế giới này trăm nghìn năm qua, còn chưa có người nào tề tập đủ sáu kiện Càn Khôn Tạo Hóa khí này lại, bởi vì mỗi một thứ đều dành riêng cho các chủng tộc khác nhau, hơn nữa trong các chủng tộc đó chỉ có một số rất ít người mở được thiên phú đặc biệt, có lực lượng mở ra khí linh mới có thể sử dụng, mà chiếc giới chỉ trong tay ngươi còn chưa thức tỉnh khí linh!
- Đây là một chiếc nhẫn bên trái, vậy ngươi thử đeo nó vào ngón trỏ bên trái xem có phản ứng gì không?
Mộng Ly nói.
Vân Thiên Hà theo lời, liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay trỏ bên trái.
Lúc vừa mới đeo vào, đột nhiên có cảm giác thanh lương truyền khắp toàn thân, Vân Thiên Hà thử phát ra thần hồn ý chí rót vào trong chiếc nhẫn này, nhưng rất nhanh phát hiện ra một cỗ ý chí thần bí cực mạnh đẩy bật hắn ra ngoài.
- Lấy máu nhỏ vào nhẫn thử lại!
Mộng Ly lại nói.
Vân Thiên Hà một lần nữa tích một giọt máu lên mặt chiếc nhẫn, chiếc nhẫn thần bí rốt cuộc đã xảy ra biến hóa, chỉ thấy một cỗ quang mang kỳ dị từ đồ họa khắc trên mặt nhẫn bắt đầu lan tỏa phát ra.
Lập Vân Thiên Hà cảm giác như cánh tay chính mình tựa hồ như không khống chế được, do một cỗ lực lượng thần bí trong nhẫn kéo mạnh, để thân thể hắn không tự chủ được di chuyển, mãi cho tới khi cánh tay ổn định, trên chiếc nhẫn phóng xuất một đạo quang mang, chiếu rọi vào mặt vách tường.
Chỉ thấy trên vách tường tại lúc bị đạo quang mang này chiếu rọi lên, liền hiển hiện ra một ít đồ án và ký hiệu nhưng Vân Thiên Hà xem không hiểu là cái gì.
Mộng Ly nhìn ký hiệu này, trong miệng lẩm bẩm:
- Càn khôn thất hành, trật tự băng loạn, tạo hóa di lạc, thiên địa hoang vu!
- Chiếc nhẫn này chỉ có mười sáu ký tự kỳ lạ này sao, rốt cuộc có ý tứ gì?
Vân Thiên Hà không giải thích được hỏi.
Tầm Nguyệt nói:
- Ta nghĩ, mười sáu chữ mà chiếc nhẫn này phát ra, đây chỉ là một nửa câu, nói vậy nửa câu còn lại phải tìm được chiếc nhẫn bên phải mới biết được!
- Vậy giới linh của chiếc nhẫn này đã mở ra rồi sao?
- Chúng ta cũng không biết khi giới linh mở ra sẽ có bộ dáng gì nữa, chỉ là nó không phản ánh, cũng không có nghĩa là không mở ra, nếu như chân chính mở ra mà nói, chắc hẳn ngươi phải có một ít thể hội kỳ diệu mới đúng, dù sao thì đây cũng là thứ từ thời đại thượng cổ lưu lại, khẳng định có điều thần kỳ đặc biệt!
Tầm Nguyệt không xác định nói.
Vân Thiên Hà nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay đã không còn phản ứng gì khác, cảm giác cẩn thận cũng không có biến hóa, vẫn như cũ bị hất văng trở lại, trong lòng hắn suy đoán, giới linh nhất định còn chưa mở ra, nếu như mở ra mà nói, tâm thần của hắn hẳn phải thuận lợi tiến vào bên trong tiến hành thăm dò một phen.
Lực chú ý của mọi người bị dời đi, thấy tâm tình của Mộng Ly đã tốt hơn nhiều, trong lúc vô ý tìm được chiếc nhẫn, tâm tình Vân Thiên Hà lúc này cũng rất thư sướng, thuận miệng nói:
- Mọi người nghỉ ngơi đi thôi, cái bụng cũng có chút đói rồi, Linh Toa, nàng đi lấy chút lương khô tới đây!
Đường Linh Toa không hề động, mà lúc này Mộng Ly cắn môi, sau khi liếc mắt với Tầm Nguyệt, nói:
- Chúng ta tiếp tục thử một lần nữa được không? Lần này nhất định có thể lấy được huyễn hư tinh phách tới tay!
Vân Thiên Hà nhìn thấy thần tình mong chờ của tam nữ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy thì thử lại một lần nữa!
Tam nữ vui vẻ, lúc này Tầm Nguyệt hướng về phía Đường Linh Toa gật đầu, lại nhìn hướng Mộng Ly, các nàng tựa hồ đạt thành điều gì đó, để Vân Thiên Hà cảm giác có chút kỳ quái, nói:
- Các nàng định dùng phương pháp gì để mở hộp?
Mộng Ly nói:
- Lần này chính ngươi động thủ, chúng ta từ bên cạnh phụ trợ sẽ thành!
Vân Thiên Hà cũng không hỏi lại, sau khi đi tới phía sau vách tường, chỉ thấy tam nữ hình thành một vòng vây, cúi đầu, hai tay chắp đằng trước, tạo thành động tác tín đồ cầu khẩn, Vân Thiên Hà nhất thời cảm thụ được một cỗ niệm lực kỳ quái.
Cỗ niệm lực này thực giống như là từ trong ý thức nhắn nhủ ra, Vân Thiên Hà thể hội một phen, bừng tỉnh hiểu ra dụng ý của các nàng.
Lần này khi hắn nắm vào chiếc hộp, không trực tiếp mở ra, mà thu thập niệm lực của tam nữ lại, bản thân cũng phóng ra một cỗ niệm lực, dùng bốn cỗ niệm lực này nỗ lực mở hộp ra.
Lần này, các nàng đã thành công rồi!
Chỉ thấy chiếc hộp chậm rãi mở ra, bên trong có một cỗ quang mang thần dị phóng ra ngoài, chỉ thấy trong hộp có một khối gì đó trong suốt như chân không, tựa như thực mà cũng tựa như huyễn ảo, bên trong khối trong suốt này ẩn chứa năng lượng thiên địa tinh thuần không gì sánh được, nhất thời lan tràn khắp huyệt động.
Trong hộp chính là huyễn hư tinh phách, tựa hồ là tinh hoa năng lượng dựng dục ra sinh mệnh, bất quá khi nó cảm thụ được mấy cỗ niệm lực tiếp xúc đột nhiên bắt đầu xao động, huyễn hư tinh phách sau khi gặp phải sinh linh, nếu như không ở trong trạng thái bị phong kín, như vậy phải lập tức hấp thu ngay, nếu không hấp thu sẽ bị tiêu tán.
Nói như vậy, chính là lãng phí vô cùng to lớn!