Chương 31: Hoàng Dung Oán Trách, Thúc Giục Cập Nhật
Dù sao là lần đầu tiên, nên lúc này Tiểu Chiêu vẫn còn đôi chút xấu hổ.
Nàng bần thần một lúc lâu mới bước vào ao suối nước nóng.
Chỉ là, ngay khi vừa nhúng thân mình vào ao suối nước nóng, toàn thân Tiểu Chiêu khẽ run lên vì quá đỗi thư thái. Đôi mắt nàng khẽ híp lại, ngập tràn vẻ hưởng thụ. Hai đóa hồng vân không tự chủ hiện lên trên gương mặt. Cảm giác ấy chân thật tựa gió xuân mơn man.
Về phần Hoàng Dung, khi phát hiện Tiểu Chiêu lại cũng là một đại mỹ nhân, sự kháng cự trong lòng nàng đối với Tiểu Chiêu cũng vơi đi đáng kể. Dù sao, nhan sắc vẫn là chân lý. Ai quy định mỹ nữ không thể thích ngắm mỹ nữ? Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Hoàng Dung và Yêu Nguyệt tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Có điều, ngâm trong suối nước nóng chưa được bao lâu, Tiểu Chiêu đã bắt đầu cảm nhận được vấn đề. Khi nhúng mình vào trong ôn tuyền này, dường như có thứ gì đó từ từ dung nhập vào cơ thể nàng từ làn nước ấm xung quanh. Dưới sự biến đổi này, Tiểu Chiêu phát hiện khắp cơ thể mình từ trong ra ngoài đều có cảm giác hơi tê dại.
Nhận thấy điều ấy, Tiểu Chiêu trong lòng cả kinh. Theo bản năng, nàng đã muốn đứng dậy rời xa khỏi ôn tuyền này. Thế nhưng, nhìn thấy Yêu Nguyệt và Hoàng Dung vẫn nhắm mắt với thần sắc bình thản, cùng với nhớ lại những gì Hoàng Dung đã nói trước đó, nàng đành cố kiềm chế ý định đứng dậy, thay vào đó khẽ hỏi: “Hoàng cô nương, ngươi có cảm thấy điều gì bất thường không?”
Mở mắt ra, nhìn Tiểu Chiêu với thần sắc mang vài phần không tự nhiên, Hoàng Dung đạm thanh nói: “Yên tâm đi! Đây là hiệu quả của loại rượu do tên kia pha vào, có tác dụng rèn luyện khí lực đấy.”
“Rèn luyện khí lực?”
Tiểu Chiêu kinh ngạc liếc nhìn ôn tuyền trước mặt, bỗng nhớ tới lời Hoàng Dung nói trước đó. Trong lòng nàng càng thêm kinh ngạc. Lúc này, nàng lập tức đứng dậy, hơi lộ ra vẻ kinh hoảng nói: “Vật trân quý như vậy, Tiểu Chiêu làm sao xứng dùng?”
Nghe được giọng nói của Tiểu Chiêu, Lý Trường An cất tiếng nói: “Rượu nhà ủ thôi, không quý giá như nàng nghĩ đâu.”
Nghe Lý Trường An nói vậy, Tiểu Chiêu nửa tin nửa ngờ quay trở lại trong ao.
Thấy được phản ứng của Tiểu Chiêu, Hoàng Dung đang ở bên cạnh không khỏi cổ quái liếc nhìn nàng.
“Cái này cũng tin ư?”
Nhìn phản ứng của Tiểu Chiêu, Hoàng Dung cảm thấy, một nha đầu ngốc nghếch như nàng, mình có thể dễ dàng lừa gạt được mười người. Ừm, vẫn là lừa gạt hết rồi thuận tiện khiến Tiểu Chiêu giúp mình đếm tiền thì hơn.
Nghĩ vậy, Hoàng Dung lại càng thấy Tiểu Chiêu thuận mắt hơn.
*
Cũng cùng lúc đó.
Tại Trường Sơn Thành, bên trong nơi đóng quân của Thanh Trúc Bang.
So với Lý Trường An đang thảnh thơi hưởng thụ trong nhà, thì lúc này, mùi máu tươi cũng nhanh chóng khuếch tán khắp nơi đóng quân của Thanh Trúc Bang. Hơn 10 đệ tử Di Hoa Cung di chuyển thoăn thoắt, trường kiếm trong tay họ vung vẩy, mang theo từng tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ.
Trong chốn giang hồ, một thế lực muốn trở thành Tam Lưu thì tiêu chuẩn phải là có hơn 100 đệ tử cùng 1 Võ Giả cảnh giới Nhất Lưu. Nhưng ở Thanh Trúc Bang này, đừng nói Nhất Lưu, đến 2 Võ Giả cảnh giới Nhị Lưu cũng không có. Trong khi đó, những đệ tử Di Hoa Cung này thì sao? Những đệ tử có thể đi theo bên người Yêu Nguyệt, chí ít đều có tu vi cảnh giới Nhất Lưu. Thậm chí trong số đó còn có cao thủ Tiên Thiên Cảnh. Thử hỏi Thanh Trúc Bang làm sao có thể chống đỡ nổi đây?
Bên trong nội đường Thanh Trúc Bang.
Nhìn những đệ tử Di Hoa Cung tay cầm trường kiếm chầm chậm tiến về phía mình, Thanh Trúc Bang bang chủ Vương Thanh Sơn đến cả một chút ý niệm động thủ cũng không dám nảy sinh.
Thân hình không ngừng lùi lại, Vương Thanh Sơn vừa ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta Thanh Trúc Bang là Nhật Nguyệt Thần Giáo dưới trướng, các ngươi nếu đối với chúng ta động thủ, sẽ không sợ Nhật Nguyệt Thần Giáo trách tội sao?”
Nhưng mà, nghe Vương Thanh Sơn nói, đám đệ tử Di Hoa Cung trước mặt lại như hoàn toàn không nghe thấy vậy. Họ vẫn không nói một lời, tiếp tục tàn sát những đệ tử Thanh Trúc Bang còn lại trong nội đường, đồng thời càng tiến gần về phía Vương Thanh Sơn.
Nhìn những thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, Vương Thanh Sơn trong lòng càng thêm hoảng sợ vài phần. Hắn cũng không nói thêm lời vô nghĩa, xoay người liền phóng về phía một bên cửa sổ trong nội đường.
Chỉ là, còn chưa đợi Vương Thanh Sơn kịp đụng vỡ cửa sổ, một đạo ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong nội đường. Một giây sau, đầu Vương Thanh Sơn liền bay lên không trung.
Trong khoảng thời gian chưa đầy nửa khắc đồng hồ, toàn bộ nơi đóng quân của Thanh Trúc Bang, không một ai còn sống sót. Khí tức máu tanh nhanh chóng khuếch tán, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách nơi Thanh Trúc Bang trú ngụ.
Đưa mắt nhìn khắp thi thể ngổn ngang tại nơi đóng quân của Thanh Trúc Bang, đám đệ tử Di Hoa Cung vẫn giữ nguyên bộ bạch y trắng như tuyết. Trên gương mặt xinh đẹp của họ tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
Giang hồ, từ trước đến nay chưa từng thiếu vắng những cuộc sát lục. Điều thiếu hụt, chỉ là một cơ hội hoặc một lý do để triển khai sát lục mà thôi.
Đắc tội Di Hoa Cung, đã định trước những kẻ trong Thanh Trúc Bang này khó có thể sống sót qua đêm nay.
*
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Trong phòng, Lý Trường An cầm cuốn sách Xuân Thu, ánh mắt đảo qua những dòng chữ nhỏ trên đó. Chỉ là, so với trước kia, hôm nay Lý Trường An lại có một cảm giác bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Hắn thả tay xuống, nhìn về phía Hoàng Dung đang ở một bên, thở dài nói: “Ta nói, nàng cứ như vậy không mệt mỏi sao? Có thời gian này, nàng có thể đi mua ít thức ăn để chuẩn bị cho bữa trưa mà!”
Từ sáng sớm hôm nay dùng cơm, Hoàng Dung cứ thế dính lấy hắn không rời. Cho tới tận bây giờ, đã gần nửa canh giờ mà nàng vẫn chưa thay đổi tư thế. Vẫn là thần sắc như khóc như kể cùng ánh mắt u oán ấy, hệt như Lý Trường An đã làm điều gì đó khiến nàng phải oán trách vậy.
Nhưng mà, trước lời nói của Lý Trường An, Hoàng Dung liếc nhìn cây bút hắn đặt bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Lý Trường An. Dù sao, những chuyện tình yêu đôi lứa trong thế giới này đều quá đỗi nhàm chán và chỉ toàn tình cảm trai gái thông thường. Nơi nào giống như chuyện xưa của Lý Trường An, được sắp xếp thú vị đến thế!
Không chút khách khí mà nói, tình tiết trong truyện hoàn toàn phù hợp với những mơ mộng về tình yêu của Hoàng Dung ở lứa tuổi này. Huống chi, nữ chính do Lý Trường An viết còn khiến người đọc dễ dàng nhập vai. Khiến Hoàng Dung không khỏi tự mình hóa thân vào nhân vật Cung chủ bá đạo. Hứng thú của nàng quả thực bùng nổ.
Ngày hôm nay Hoàng Dung lúc ra ngoài còn mua 2 cuốn truyện khác. Kết quả hoàn toàn không đọc nổi, chỉ muốn được đọc tiếp truyện Cung chủ bá đạo của Lý Trường An.
Nàng thở dài một tiếng, ánh mắt tràn đầy u oán.
Hoàng Dung u oán, không ngừng giục hắn viết tiếp.
Cuối cùng, thực sự không chống cự nổi, Lý Trường An chỉ có thể thở dài mở miệng nói: “Được, ta viết, ta viết còn không được sao?”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Hoàng Dung liền sáng lên. Nhưng giây tiếp theo, Hoàng Dung lại cảnh giác nhìn Lý Trường An nói: “Vậy ngươi phải viết cho xong đấy.”
“Được rồi! Biết rồi, ta lát nữa sẽ viết nhanh một chút, sáng nay sẽ viết xong, được chưa?” Lý Trường An bất đắc dĩ nói.
Viết tiểu thuyết vốn chỉ là điều Lý Trường An chợt nghĩ tới trong lúc rảnh rỗi. Nhưng Lý Trường An hiển nhiên đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của bộ truyện "Cung chủ bá đạo" mà hắn đã viết trước đó đối với người của thế giới này. Nếu là không biết tác giả là ai, Hoàng Dung có lẽ còn không có biện pháp. Nhưng hết lần này tới lần khác tác giả lại ngay bên cạnh, Hoàng Dung nếu không thúc giục Lý Trường An viết xong truyện thì quả thực có lỗi với thân phận người gần nước hưởng lợi trước của mình.
Vì vậy, bây giờ khiến Lý Trường An muốn không viết cũng không được.
Đợi Hoàng Dung rời đi, Lý Trường An mới lắc đầu.
“Đôi khi, ưu tú cũng là một chuyện khiến người ta đau đầu đấy chứ!”