Chương 29: Áp đảo Kiều Phong
Bang chủ Cái bang Kiều Phong đối đầu Vạn Bảo thiếu trang chủ Tô Lâm!
Nếu là trước đây.
Mọi người hẳn chỉ thiện ý mỉm cười, cho rằng Kiều Phong muốn ra tay chỉ điểm Tô Lâm mà thôi.
Nhưng hiện tại thì khác.
Với màn Tô Lâm trước đó đã dễ dàng đánh bại Vân Trung Hạc, mọi người nhất thời mong đợi cuộc đối đầu này.
"Tê! Thiếu trang chủ đây là muốn chủ động khiêu chiến Kiều bang chủ!"
"Không nghe thấy sao? Hình như Cái Bang có liên hệ gì đó, gây phiền phức cho Vạn Bảo sơn trang, thiếu trang chủ muốn giải quyết vấn đề."
"Việc này thì liên quan gì đến thiếu trang chủ giải quyết vấn đề?"
"Ngươi ngốc thật hay sao? Nếu thiếu trang chủ có thể thắng Kiều bang chủ, hoặc chí ít là đánh ngang tay, đám người cậy già lên mặt của Cái Bang còn dám ho he gì nữa?"
Đây chính là mục đích của Tô Lâm.
Vốn dĩ, việc đến Lâm Giang này là để lập uy, tránh cho sau này những chuyện phiền toái cứ liên tiếp xảy ra, quấy rầy cuộc sống vui vẻ cưới vợ bé của hắn.
Và còn để tìm một gã gọi là Thập Tam Trưởng Lão để thị uy.
Nay có Kiều Phong, chẳng phải là càng tốt hơn sao?
Còn về việc bại lộ thực lực?
Tô Lâm chưa từng có ý định cố gắng che giấu thực lực, chỉ là thuận theo tự nhiên, vẫn chưa có cơ hội ra tay mà thôi.
"Ra là vậy, trong chuyện này còn có ngọn nguồn như thế, xin thụ giáo!"
"Chẳng biết thiếu trang chủ và Kiều bang chủ, ai sẽ là người cao tay hơn?"
"Ta đoán thiếu trang chủ dám chủ động khiêu chiến, tất nhiên phải có mấy phần tự tin, vả lại, vừa rồi hắn dùng hai chiếc đũa trong nháy mắt đánh bại Vân Trung Hạc, ta giờ vẫn còn thấy lạnh gáy! Ta ngược lại ủng hộ thiếu trang chủ."
"Ta lại có suy nghĩ khác, thiếu trang chủ tuy thực lực bất phàm, nhưng uy danh của Kiều bang chủ là do thật sự đánh ra, năm xưa Thái Hồ có mười ba tên giặc tác loạn, Kiều bang chủ một tay Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh cho bọn thủy phỉ Thái Hồ kêu cha gọi mẹ."
"Không sai, lúc đó ta cũng có mặt tại hiện trường, ký ức vẫn còn tươi rói!"
"Ôi chao, đoán tới đoán lui có ích gì, cứ xem rồi biết!"
Đám giang hồ khách xôn xao bàn tán, ai nấy đều rướn cổ lên nhìn về phía lầu hai.
Trong mắt tràn đầy hiếu kỳ và sự dò xét.
Dù có bình phong che chắn, nhưng vẫn có thể đại khái nhìn ra đường nét bóng người.
Chung Linh ở một bên đã sớm nín thở, căn bản không dám thở mạnh.
Đôi mắt đen láy mở to, nàng đã thấy.
Một bình rượu bằng đồng xanh đang từ từ hướng phía Kiều Phong mà tiến đến.
Tuy rằng tốc độ chậm rãi.
Nhưng lại ẩn chứa uy thế ngập trời, có cảm giác như mưa gió sắp đến, trời đất đảo điên!
Chiêu thức Hỏa Thần Nộ này vốn đã bạo liệt, lại thêm vào nội lực chí dương chuyển hóa từ Cửu Âm Cửu Dương Thần Công, thì càng thêm uy mãnh.
Nhưng chiêu thức hung mãnh bá đạo như vậy, lại được Tô Lâm hội tụ vào một ly rượu nhỏ, vững vàng tiến về phía Kiều Phong.
Có thể thấy được sự tinh diệu trong việc chưởng khống nội lực của Tô Lâm.
"Mời Kiều huynh nếm thử!"
Tô Lâm mặt mang nụ cười, từ xa điểm một chỉ, khí chất phong khinh vân đạm đột nhiên hiện ra, khiến Chung Linh nhìn đến ngây người.
"Tốt!"
"Vậy liền lĩnh giáo cao chiêu của Tô huynh!"
Kiều Phong cười lớn.
Không những không giận mà còn lấy làm mừng, hắn vốn tính cách hào sảng, thấy Tô Lâm quang minh lỗi lạc như vậy, không hề cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại còn thấy hợp ý.
Bất quá.
Khi cảm nhận được ly rượu kia ẩn chứa lực lượng đáng sợ, thần sắc của hắn cũng trở nên thận trọng hơn bao giờ hết, biết rằng không thể khinh thường.
Nếu không, không cẩn thận sẽ bị lật thuyền mất.
Hắn hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy hắc sam trên người Kiều Phong không gió mà bay, phấp phới tung bay.
Đó là ngoại tượng của việc nội lực vận chuyển đến mức tận cùng.
Xoẹt!
Bình phong trong nhã gian nhất thời bị nội lực cuồng bạo xé rách, cảnh tượng tao nhã bên trong gian phòng nhất thời lọt vào mắt của tất cả giang hồ khách, khiến ai nấy đều chấn động.
Ngang! !
Bỗng nhiên có tiếng rồng ngâm vang lên từ trên người Kiều Phong, vô cùng kinh người, kình khí hình rồng màu vàng kim bá đạo vô song.
"Là tuyệt học của Cái Bang, Hàng Long Thập Bát Chưởng!"
"Người ta nói Kiều bang chủ còn giỏi hơn cả thầy, thậm chí còn lợi hại hơn cả người khai sáng ra môn chưởng pháp tuyệt thế này!"
Đám đông bàn tán xôn xao, những người ủng hộ cuồng nhiệt Kiều Phong kinh hỉ lên tiếng.
Thế nhưng mọi người đều thấy rõ ràng.
So với vẻ thích ý của Tô Lâm, Kiều Phong rõ ràng không hề có chút cảm giác buông lỏng nào, trên khuôn mặt chữ quốc tràn đầy vẻ lo lắng.
Ly rượu kia càng đến gần.
Hắn càng cảm nhận được áp lực kinh khủng, mỗi một chút gần hơn, áp lực lại càng lớn hơn!
Phảng phất trời nghiêng đất lệch.
Như Thái Sơn áp đỉnh!
Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi:
"Đây...rốt cuộc là võ học gì?"
Kiều Phong càng thêm kinh sợ thực lực của Tô Lâm, lúc trước Tô Lâm ra tay chém giết Vân Trung Hạc, tuy là cũng dứt khoát, cho hắn biết Tô Lâm có võ công không tầm thường.
Nhưng vạn vạn không ngờ rằng lại cường hãn đến như vậy!
"Hồng lão cũng chưa từng cho ta áp lực lớn đến như vậy, vốn tưởng rằng với tu vi nửa bước Đại Tông Sư hiện tại, ta đã có thể ngạo thị cùng thế hệ, thật là khinh thường anh hùng thiên hạ!"
"Uống!"
"Tô huynh xem chiêu Song Long Nuốt Châu tự nghĩ ra này của ta như thế nào!"
Kiều Phong quát lớn, vận kình trong tay, kình khí hình rồng màu vàng kim ngưng tụ trong lòng bàn tay, hình thành tư thế song long nuốt châu.
Muốn đón lấy bình rượu đồng xanh đang chậm rãi tiến đến.
Chén rượu này, không dễ tiếp.
Nhưng hắn, Kiều Phong, nhất định phải tiếp!
Giữa ánh mắt mong chờ căng thẳng của mọi người, bình rượu đồng xanh cứ như vậy vững vàng rơi vào tay Kiều Phong.
Phảng phất tất cả những biểu hiện trước đó chỉ là giả dối.
"Tô huynh, hảo tửu!"
Kiều Phong cười lớn, uống cạn hết rượu trong bình đồng xanh.
Đám giang hồ khách vây xem dồn dập ngẩn người, không thể tin rằng mọi chuyện lại chỉ có thế.
"Thiếu trang chủ... đây là thua?"
Có người tự lẩm bẩm.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, họ trừng lớn hai mắt.
Đoàng đoàng đoàng đoàng! !
Chỉ nghe thấy tiếng nổ nhỏ liên tiếp vang lên, hắc sam trên nửa thân trên của Kiều Phong trong nháy mắt nổ tung ra vô số lỗ nhỏ, trở nên rách rưới tả tơi.
Nụ cười trên mặt Kiều Phong cứng lại, một dòng máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.
Rõ ràng.
Người bại là Kiều Phong.
Nếu không phải Tô Lâm thu bớt lực đạo, thì mọi chuyện đã không chỉ đơn giản như vậy.
"Tại hạ tài nghệ không bằng người, đa tạ Tô huynh đã nương tay."
Thanh âm chua xót của Kiều Phong vang lên, khiến đám người như từ trong mộng tỉnh lại.
Vừa rồi sự xoay chuyển diễn ra quá đột ngột, đến nỗi khiến rất nhiều người còn chìm đắm trong tiếng cười lớn uống rượu đầy dũng cảm của Kiều Phong.
Mà lúc này.
Kiều Phong tự mình thừa nhận không bằng Tô Lâm, nhất thời khiến khách sạn vốn đang yên tĩnh trở nên náo động.
"Kiều bang chủ... lại là Kiều bang chủ thất bại!"
"Tê! ! Tô thiếu trang chủ lại đáng sợ đến như vậy, ta từng nghe Hồng lão tiền bối của Cái Bang nói, Kiều bang chủ đã nửa chân bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, chỉ cần thêm chút thời gian nữa, Đại Tống ta sẽ có thêm một vị Đại Tông Sư!"
"Tô thiếu trang chủ có thể áp đảo Kiều bang chủ, chẳng lẽ..."
"Thiếu trang chủ đã là Đại Tông Sư?!!"
Giờ khắc này.
Biểu cảm của tất cả mọi người đều như gặp phải ma.
Tô Lâm mới bao nhiêu tuổi?
Thậm chí còn chưa đến hai mươi.
Chưa đến hai mươi tuổi mà đã là Đại Tông Sư?!
Mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ cần thêm thời gian, trở thành cường giả Thiên Nhân trong truyền thuyết cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra!
"Giang hồ Đại Tống ta, cuối cùng cũng sắp quật khởi!!"
Mọi người đều vô cùng hưng phấn.
Đại Tống suy yếu đã quá lâu, nay sức mạnh của Tô Lâm xuất hiện, nhất thời khiến mọi người đều nhìn thấy hy vọng.
Từng ánh mắt sùng bái và kính sợ dồn dập đổ dồn lên người Tô Lâm.
Chung Linh ngây người như phỗng, ở cự ly gần bên cạnh hai vị cường giả tuyệt đỉnh, cảm nhận của nàng mới là mãnh liệt nhất, lúc này sự ngây dại trong mắt dần chuyển thành sùng bái, vô cùng nồng đậm.
Ánh mắt nàng nhìn Tô Lâm ánh lên những tia sáng kỳ dị.
Kiều Phong cười khổ sở nói:
"Hôm nay có chén rượu này của thiếu trang chủ, chắc hẳn Thập Tam Trưởng Lão cũng không còn gì để nói."
Hắn ôm quyền thi lễ, lui lại một bước, vẻ mặt bái phục.