Chương 1194: Oan ức.
Trong ao nước vốn ánh sáng vàng nồng đậm quẩn quanh không tan, thời khắc này vô cùng mờ nhạt, mọi người cuống quít vận chuyển lực lượng thử hấp thu, phát hiện dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy chứa trong ao nước này đã giảm yếu không còn màu sắc.
Điều này làm cho mọi người đều vừa sợ vừa giận.
- Là hắn! Khúc Trường Phong nghiến răng căm tức nhìn nam nhân lạnh lùng kia, không nhịn được khẽ quát một tiếng.
Trong phút chốc, mấy chục ánh mắt nhìn lại hướng nam nhân kia, mặt đầy ý bất mãn. Dương Khai cũng làm ra dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, dường như chỗ tốt phải thuộc về mình bị người đoạt đi, đồng thời một lần nữa kiềm chế lại Ôn Thần Liên.
Dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, gần như có tới 90% bị hắn hút vào thức hải, tràn vào trong Lục Thải Ôn Thần Liên. Còn dư lại 10%, có một nửa bị mọi người hấp thu trước đó, trong ao này nhiều lắm vẫn còn dư lại phân nửa phần cuối cùng.
Ngược lại không phải Dương Khai không muốn tiếp tục hấp thu, mà vì hiện tại võ giả nơi này tâm tình rất không ổn định, cũng rất cảnh giác, nếu lại làm ra động tĩnh như vừa rồi, nói không chừng sẽ bị người nào đó phát hiện sơ hở... dĩ nhiên hắn sẽ không để cho mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Loại hấp dẫn cừu hận oan ức này cứ để cho nam nhân lạnh lùng kia gánh chịu thì tốt rồi, dù sao người ta chẳng những thực lực cá nhân mạnh mẽ, thế lực sau lưng đồng dạng vô cùng to lớn, nói vậy người ở chỗ này cho dù bất mãn nổi giận như thế nào đi nữa, cũng không dám tìm hắn gây phiền toái.
Quả nhiên, hơn 30 võ giả tại đây, tuy rằng dùng một bộ ánh mắt nhìn về hắn hận không thể giết hắn, nhưng lại không một người nào dám ra tay, ngay cả Khúc Trường Phong cũng không có ý định này.
Một lát sau, mọi người một lần nữa nhắm mắt lại, tranh thủ từng giây tranh đoạt dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy trong ao nước.
Giờ này Tẩy Hồn Thần Thủy chỉ còn lại có một chút xíu như vậy, nếu không tranh đoạt chỉ sẽ tiện nghi người khác.
Mà nam nhân lạnh lùng kia lĩnh ngộ dường như cũng đến thời điểm rất trọng yếu. Đối với hết thảy chuyện xảy ra chung quanh mình hắn cũng không biết gì, cũng không biết mình đã thay Dương Khai gánh chịu một mối oan ức to lớn... Hắn chỉ lo đắm chìm trong tìm hiểu thần hồn kỹ tinh diệu của cường giả Hư Vương Cảnh, thu hoạch to lớn quả thực khó có thể tưởng tượng... trong ao nước còn dư lại Tẩy Hồn Thần Thủy không nhiều lắm, lúc này còn điên cuồng hơn vọt tới hướng hắn bên kia.
Ước chừng một ngày sau, gần 30 võ giả khoanh chân ngồi ở trong ao, trước sau đều mở mắt, trong mắt người nào người nấy đều lóe sáng vẻ vui mừng, nhưng ở trong nỗi vui mừng kia lại xen lẫn rất nhiều tiếc nuối cùng oán hận.
Mỗi một người ngâm mình ở chỗ này, trên tu vi thần thức đều thu được tăng lên rất lớn, gần như trong một ngày này, lực lượng thần thức tăng trưởng tương đương với bọn họ tu luyện khổ sở rất nhiều năm.
Hơn nữa trải qua Tẩy Hồn Thần Thủy rửa hồn tẩy phách, một số võ giả trước kia thần thức bị thương lưu lại tai họa ngầm cũng trở thành hư không, trở nên rực rỡ như mới. Vận chuyển thần thức, mỗi người đều phát hiện thần thức của mình so với trước đều ngưng luyện rõ ràng bất cứ lúc nào.
Dường như còn chiếm được một chút chỗ tốt về cơ sở, điều này làm cho bọn họ rất cao hứng. Thần thức đổi thành cơ sở có nghĩa sau này bọn họ tu luyện lại lực lượng thần thức, sẽ trở nên dễ dàng hơn so với trước đây.
Chỉ trong thời gian một ngày đã có biến hóa lớn như vậy, nếu như lâu hơn một chút thì còn thế nào nữa?
Chỉ là quá đáng tiếc, nếu không phải có người chiếm hết chỗ tốt, bọn họ hoàn toàn có thể ngâm mình ở chỗ này tối thiểu mười mấy ngày, thời gian mười mấy ngày có thể để cho thần thức chiếm được tăng lên cùng biến hóa đến mức nào, không ai dám tưởng tượng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn nam nhân lạnh lùng kia một lần nữa trở nên vô cùng oán hận.
Thời khắc này nam nhân kia đã hoàn toàn lĩnh ngộ thần hồn kỹ thuộc về Hư Vương Cảnh, sắc mặt từ đầu đến giờ luôn lạnh lùng nguy hiểm nhưng lại nổi lên vẻ hài lòng. Tuy nhiên khi hắn phát hiện tất cả mọi người tại chỗ đều dùng một loại ánh mắt coi như kẻ thù nhìn hắn, hắn vẫn hơi có chút mờ mịt, không rõ lắm rốt cuộc mình đã làm chuyện gì khiến mọi người oán hận.
Bất quá rất nhanh, hắn đã quy tội cho những người này xem hắn như kẻ thù chỉ vì lòng ghen tỵ, dược hiệu của Tẩy Hồn Thần Thủy biến mất tuy rằng làm hắn kinh ngạc, nhưng nghĩ tới vừa rồi lĩnh ngộ thần hồn kỹ, thần thức mình hung mãnh tăng lên, dường như hắn lại tìm được lý do.
Chẳng lẽ mình thật sự hấp thu hơn phân nửa Tẩy Hồn Thần Thủy, cho nên mới làm cho bọn họ phẫn nộ như vậy?
Nam nhân kia cũng không hiểu rõ trạng huống, nhưng hắn không có ý muốn dây dưa với mọi người, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi từ trong ao nước đứng lên, bình thản chạy ra hướng phía ngoài. Thân đang ở giữa không trung, hắn vận chuyển thánh nguyên chưng khô nước trên người, sau đó hạ xuống đất, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài thạch thất.
Chỗ tốt lớn nhất ở nơi này đã không còn, đương nhiên hắn không muốn lưu lại để bị mọi người coi như kẻ thù.
Còn dư lại hơn 30 người đều hai mặt nhìn nhau, dường như không nghĩ tới người này lại dứt khoát tiêu sái rời đi như thế.
- Lần này cứ tiện nghi cho hắn! Khúc Trường Phong nghiến răng căm hận lẩm bẩm, tung một quyền đập vào bên cạnh ao, thần sắc dữ tợn.
Những người khác đều không dám tùy ý lên tiếng, một hồi lâu, mới than một tiếng rồi từ trong ao đứng lên, đi ra khỏi ao.
Nhìn một ao Linh dịch kia, vẻ mặt mọi người đều có chút mất hết hứng thú.
Nếu là ở thời điểm khác, ở địa phương khác, gặp được một ao Linh dịch như vậy, khẳng định mọi người sẽ mừng rỡ như điên. Dù sao những thứ Linh dịch này cũng là bảo vật khó gặp, nó đã trải qua vô số năm mới có thể sinh ra, so với thánh tinh thượng phẩm tăng lên cho võ giả còn lớn hơn, bất kể là dùng để tu luyện, hay dùng để khôi phục, đều rất tốt.
Nhưng sau khi thấy được hiệu quả thần kỳ của Tẩy Hồn Thần Thủy, đương nhiên Linh dịch lại không tính vào đâu, dù sao nó chỉ là vật còn thừa lại đã mất đi hiệu quả tẩy hồn.
Ngay cả như thế, bảo bối đặt ở trước mắt không thu lấy cũng không hợp lý, chỉ là tâm tình của mọi người có chút vi diệu khó có thể nói thành lời.
- Khúc thiếu, ngài nhìn xem linh dịch này nên phân phối như thế nào! Mỹ phụ thật dè chừng nhìn Khúc Trường Phong, trưng cầu ý kiến của hắn, trên gương mặt xinh đẹp mị hoặc còn treo một tia ý tự giễu:
- Gia tộc chúng ta nhỏ nghiệp nhỏ, cũng không giống vị kia, ngay cả một ao Linh dịch thế này cũng không coi vào đâu, những Linh dịch này đối với chúng ta, cũng là đồ tốt!
- Đúng vậy Khúc thiếu, cái này ngài nói sao, mọi người đều nghe vậy, người nào dám không nghe, chúng ta cùng nhau ra tay giết đi! Lúc này có võ giả thuộc thế lực có quan hệ không tệ với Chiến Thiên Minh phụ họa tỏ thái độ. Vừa rồi lúc phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, Khúc Trường Phong chiếu cố hắn một chút, tuy rằng phương án phân phối kia đã thành trò cười, nhưng lúc này cũng là thời khắc hắn biểu lộ lòng trung thành.
Nghe lời này, Khúc Trường Phong tức giận nói: - Nếu như vậy, linh dịch này, Chiến Thiên Minh ta lấy một nửa!
Lửa giận của hắn cũng không có vì mọi người coi trọng mà biến mất, chỉ vừa nghĩ tới chỗ tốt lớn lao của Tẩy Hồn Thần Thủy này mình không có thu được bao nhiêu, trong lòng Khúc Trường Phong liền oán hận khó tiêu.
Mọi người vừa nghe hắn nói, tất cả đều hơi biến sắc, có người nhanh mồm nhanh miệng, thấp giọng lẩm bẩm: - Trước không phải nói là một phần tư sao?
- Thế nào, ngươi có ý kiến à? Khúc Trường Phong mắt lạnh nhìn lại hướng người nói chuyện kia, sâu trong mắt hắn lấp lóe sát khí có thể thấy rõ ràng.
- Khúc thiếu hiểu lầm rồi, sư đệ này của tại hạ chỉ là không biết cách nói chuyện, sao dám có ý kiến gì? Khúc thiếu đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với người kém hiểu biết như hắn! Lập tức có một nam nhân ăn mặc kiểu nho sinh đứng ra, vẻ mặt dè chừng nhìn Khúc Trường Phong nói, lại quay nhìn người nói chuyện kia quát: - Không biết nói chuyện thì ngậm miệng, không ai nói ngươi là người câm đâu... còn không biết nói xin lỗi Khúc thiếu!
Ai cũng biết Khúc Trường Phong lúc này là không thể trêu chọc, hắn rõ ràng ôm một bụng tức giận, đang tìm cớ để phát tiết, chỉ có kẻ ngốc mới chạm vào hắn.
Nếu người mặc kiểu nho sinh kia không thay sư đệ mình giải vây một phen, Khúc Trường Phong nhất định sẽ đại khai sát giới, hiện tại đối phương có thể từ bỏ ý đồ hay không, hắn cũng không biết, chỉ cầu Khúc Trường Phong không cần phát tiết cơn tức giận đến trên đầu sư đệ của mình mới tốt.
Người nói chuyện trước đó hình như cũng thức thời, biết mình có chút miệng lưỡi nói không đúng lúc, vội vàng đứng ra, vô cùng cung kính nói lời xin lỗi.
Khúc Trường Phong hừ lạnh nói: - Chỉ một lần này thôi, lần sau còn dám nhiều lời, ta lập tức lấy tính mệnh của ngươi! Lấy một nửa Linh dịch thì thế nào? Bản thiếu cho dù độc chiếm nơi này, các ngươi lại dám có câu oán hận gì sao?
- Không dám không dám! Mọi người rối rít gật đầu, mặt đầy vẻ lúng túng.
Chỗ tốt lớn nhất đã bị nam nhân lạnh lùng kia lấy đi, nếu Khúc Trường Phong thật muốn độc chiếm chỗ này, thì lần này đúng là bọn họ không có thu hoạch bao nhiêu.
- Đi lấy đi! Khúc Trường Phong ra lệnh cho một tên đồng môn ở bên cạnh, người kia lập tức đi ra phía trước, lấy Linh dịch.
Mọi người đều đứng ở một bên lẳng lặng chờ, mong đợi Khúc Trường Phong nói lời giữ lời, chỉ lấy đi một nửa.
Mà Khúc Trường Phong bỗng nhiên dời ánh mắt nhìn về phía Dương Khai, trong mắt một mảnh lạnh giá.
Trong nháy mắt ánh mắt của hắn nhìn tới, Dương Khai đã biết ngay hắn muốn làm gì.
Người này đúng là muốn tìm cơ hội phát tiết lửa giận trong lòng đây! Người khác đều là đi chung nhóm mấy người, thế lực sau lưng không yếu, hắn không tiện ra tay, ngược lại để mắt tới mình một người cô độc, không có lai lịch.
Dương Khai nhìn hắn toét miệng cười, nhưng thân hình bật lui về phía sau, thoáng cái liền thoát ra ngoài thạch thất.
Dương Khai cũng không muốn dây dưa với người này, tuy rằng không sợ hắn, nhưng nếu lỡ tay đánh chết hắn, chỉ sẽ trêu chọc tới Chiến Thiên Minh. Mà chỗ này có mặt nhiều người như vậy, trừ phi giết hết toàn bộ, nếu không nhất định sẽ để lộ tin tức.
Hiện tại Dương Khai còn không muốn đối mặt với con quái vật khổng lồ Chiến Thiên Minh này.
Mà Khúc Trường Phong dù sao thực lực cũng không tệ, Dương Khai đoán chừng trong thời gian ngắn chỉ sợ mình không giết được hắn, chỉ riêng bí bảo Hư cấp thượng phẩm trước đó hắn dùng kia, uy năng đã không tầm thường.
Linh dịch không cần cũng không sao, vật này chỉ là tốt hơn một chút so với thánh tinh thượng phẩm, cũng không tính là thiên địa chí bảo, cho nên Dương Khai quyết định thật nhanh liền rời đi, một chút lưu luyến cũng không có.
- Coi như ngươi chạy nhanh! Khúc Trường Phong hơi lộ vẻ sửng sốt, dường như không nghĩ tới động tác của Dương Khai nhanh chóng như thế, hắn cũng không có đuổi theo ra ngoài, chỉ lộ vẻ tức giận quát to một tiếng.
Một ao Linh dịch thoạt nhìn rất nhiều, nhưng bị tám thế lực ở đây phân chia, rất nhanh đã nhìn thấy đáy.
Đáy ao tích góp một chút kết tinh màu trắng ngà, cũng bị bọn họ nạo vét sạch sẽ, tiếp đó lục tìm trong thạch thất này một phen, xác định không có bất kỳ chỗ tốt gì, lúc này mọi người mới lần lượt đi ra ngoài thạch thất, trên mặt mỗi nguời đều có chút lưu luyến.
Đến bên ngoài, mọi người rối rít cáo từ Khúc Trường Phong, rồi bay đi các phương hướng khác nhau.
Sau một nén nhang, cách động thạch nhũ chừng mười dặm, trong một khe núi, một nhóm ba người ngừng lại. Ba người này chính là một nhóm ít người nhất trong tám thế lực trước đó ở trong thạch thất.
Ba người có hai người là Thánh Vương tam tầng cảnh, một người Thánh Vương lưỡng tầng cảnh.
Thời khắc này, Thánh Vương lưỡng tầng cảnh kia đang hùng hùng hổ hổ mắng chửi Khúc Trường Phong kia mãnh liệt bá đạo, lúc trước khi phân phối Tẩy Hồn Thần Thủy, bọn họ bị chia số định mức là ít nhất, rồi khi phân phối Linh dịch, bọn họ chiếm được cũng là ít nhất... nguyên nhân không gì khác, bởi vì nhân số bọn họ ít nhất...