Chương 1270: Xoa nắn.
Mị công! Mắt Dương Khai lóe lên một tia kinh hãi, hắn là lần đầu tiên biết được, cô nàng Doãn Tố Điệp này không ngờ lại luyện Mị công, hơn nữa trông bộ dạng xem chừng còn vô cùng thuần thục. Chả trách mỗi lần gặp nàng ta, nàng ta đều vung tay thi triển, khắp người tản mác ra một mị lực vô cùng vô tận. Thì ra, nữ nhân này đã tu luyện Mị công.
Mà khi nghe Doãn Tố Điệp nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đại Diên bỗng trầm xuống, thấp giọng nói:
- Ngươi cho người giám sát ta? Doãn Tố Điệp không để ý chút nào vuốt vuốt tóc, mỉm cười nói: - Sư tỷ, tỷ nói đi đâu vậy, tiểu muội chỉ là quan tâm sư tỷ mà thôi, lần trước tỷ không từ mà biệt, chẳng biết đã đi tới nơi nào, ngay cả sư tôn người cũng không hay biết, vậy nên tiểu muội mới cho người lưu ý tới tin tức của sư tỷ, không phải vì vậy, vừa rồi nhận được truyền tin của đệ tử, nói sư tỷ đã bình yên trở về, đây hẳn là một việc tốt, không những tiểu muội vui mừng, sư tôn cũng rất cao hứng, nói phải gặp tỷ nữa đấy. - Sư tôn... Trên mặt Đại Diên thoáng hiện một tia thần sắc phức tạp, dường như không còn tâm tình cùng Doãn Tố Điệp so đo những chuyện như thế này nữa, nàng mở miệng nói: - Ngươi không ngoan ngoãn ở Bách Điệp Phong, chạy tới chỗ ta làm gì, không lẽ chỉ để nói những lời này? - Vậy muội còn phải nói những điều gì nữa? Doãn Tố Điệp nói, trên mặt hàm ý sâu sắc, bỗng con ngươi xinh đẹp chợt lóe lên, giống như đã nghĩ ra điều gì, mở miệng nói: - Phải rồi, còn có một chuyện tốt muốn chia sẻ với sư tỷ, sư tôn đang mời Tiêu đại sư luyện chế Ngưng Hư Đan, tuy rằng đã bị hỏng mất hai lô, nhưng Tiêu đại sư nói, lô sau này nắm chắc tám thành có thể luyện chế thành công. Tới lúc đó tiểu muội có thể phải bế quan đánh sâu Phản Hư Cảnh, không có thời gian tới tìm sư tỷ nữa. Sư tỷ nếu cảm thấy cô đơn, tiểu muội sẽ cho mấy đứa thị nữ qua bầu bạn với tỷ, tỷ thấy sao? Nàng ta mặt cười ngây thơ, giống như thực sự là lo nghĩ cho Đại Diên vậy, tỷ muội tình thâm thể hiện vượt qua cả lời nói. Nhưng bất kể là ai cũng đều nghe ra sự vui mừng và đắc ý trong lời nói của nàng ta. - Ngưng Hư Đan ư... Đại Diên bình thản gật đầu: - Vậy thì phải chúc mừng sư muội rồi. - Đúng đó, đây còn không phải nhờ vào mấy nhánh Thúy La Thảo sư tỷ tìm từ Lưu Viêm Sa Địa về, nếu không cũng không có cách nào luyện chế Ngưng Hư Đan, tiểu muội thì không có được vận may như vậy. Ngay cả một nhánh Thúy La Thảo cũng không tìm thấy. Ôi!
Nàng ta lắc đầu than thở, trông bộ dạng có vẻ rất khổ não. Đại Diên nhếch khóe miệng, cười khẩy một tiếng, không hề để ý tới việc Thúy La Thảo mà mình vất vả mang về giờ lại được dùng trên người của Doãn Tố Diệp, ngược lại mở miệng nói: - Không còn việc gì nữa chứ? Nếu không có việc gì, mời sư muội về cho. Đã sắp sửa đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, vậy ắt phải làm tốt công việc chuẩn bị, nếu không lỡ như thất bại, lại phụ sự khổ tâm của sư tôn. Ý cười trên mặt Doãn Tố Điệp chợt thu lại, rồi trở nên âm lãnh hơn rất nhiều. Nàng ta còn chưa tấn công vào Phản Hư Cảnh, Đại Diên đã trù nàng ta thất bại rồi. Tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng cũng khiến trong lòng nàng ta không thoải mái. - Sư tỷ phải tiếp khách, vậy nên không nói nữa! Đại Diên phớt lờ sắc mặt khó coi của nàng ta, hạ lệnh đuổi khách. Nhưng Doãn Tố Điệp lại không hề có ý định rời đi, thấy việc kích bác Đại Diên không có hiệu quả gì, đôi mắt xinh đẹp lại chuyển động, chăm chú nhìn vào Dương Khai, miệng cười nói: - Vị tiểu ca này trông quen mặt quá. Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi phải không? Dương Khai ngẩn người, hắn không ngờ mình vừa mới tới Lưu Ly Môn, đã bị cuốn vào tranh chấp nội bộ giữa hai tỷ muội họ. Bất quá hắn cũng chả buồn để ý, tươi cười: - Đúng vậy, ta và Doãn cô nương đích thực có gặp qua vài lần, tuy nhiên tại hạ từ lâu đã đem lòng ngưỡng mộ Doãn cô nương, nhưng tại hạ vô danh, Doãn cô nương không để ý tới cũng đành chịu. Doãn Tố Điệp nghe hắn nói như vậy, trên mặt bỗng chốc rạng rỡ như hoa, không kìm được cất lên tiếng cười duyên dáng, vô cùng hài lòng với sự tâng bốc của Dương Khai. Còn Đại Diên thì chau mày lại, nhìn Dương Khai với ánh mắt có đôi chút kỳ quái. Còn về Dương Viêm, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lên tiếng, cũng không có hành động gì, giống như không hề tồn tại vậy. - Ừ, ta nhớ ra rồi, tiểu ca hẳn là người bên cạnh Ngụy Cổ Xương lúc đó, sao tiểu ca và sư tỷ cũng quen biết nhau à? Thanh âm của Doãn Tố Điệp bỗng trở nên dịu dàng, người bên cạnh nghe thấy cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng Dương Khai lại cảm thấy máu huyết toàn thân có phần chảy nhanh hơn. Hơn nữa âm thanh truyền tới bên tai dường như có một bàn tay vô hình đang vuốt lấy má mình, thư thái vạn phằn. - Quen, là quen trong Lưu Viêm Sa Địa. Dương Khai gật đầu, trả lời rất phối hợp. - Thì ra là vậy, tuy nhiên có thể để cho sư tỷ mời về làm khách, xem ra quan hệ của tiểu ca với sư tỷ cũng không bình thường. Doãn Tố Điệp bắt đầu cạnh khóe, không đợi cho Dương Khai kịp trả lời, đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, sóng nước trong con ngươi lưu chuyển, tản ra một loại mị lực quỷ dị, dẫn dắt tâm thần của Dương Khai, hơi thở như lan nói: - Nếu tiểu ca không chê, ngày khác có thời gian tới Bách Điệp Phong của ta ngồi chơi một chút, thế nào? Bách Điệp Phong của ta tuy cách nơi này không gần, nhưng cũng có vẻ trữ tình khác, nhất định sẽ không làm tiểu ca thất vọng. Hai con ngươi của Dương Khai bỗng dại ra, sắc mặt cũng đỏ bừng một cách bất thường, trong vô thức không ngừng gật đầu: - Được được, tại hạ cầu còn không được! Trong khi nói chuyện, khóe miệng trông như còn có nước miếng chảy ra, một bộ dạng ghê tởm, tràn đầy sắc tâm. - Doãn Tố Điệp! Đại Diên bỗng nhiên thấp giọng, biết là Dương Khai đã trúng phải Mi công của sư muội mình, thánh nguyên toàn thân nàng điên cuồng dâng động, mặt không thiện ý, kiểu như nếu Doãn Tố Điệp còn không thu hồi Mi công, thì nhất định phải ra tay can thiệp.
- Có chuyện gì vậy? Doãn Tố Điệp vẻ mặt vô tội nhìn về phía Đại Diên, vô hình trung tản ra vẻ phong tình càng thêm nồng đậm công kích về phía Dương Khai. Chính vào lúc này, từ lỗ mũi Dương Khai phun ra hai đạo sóng nhiệt, giống như không tự chủ vội vàng vọt về phía trước hai bước, không thể giải thích được vọt tới trước mặt Doãn Tố Điệp, chợt trong lúc Doãn Tố Điệp và Đại Diên hai người trợn mắt há mồm nhìn thì hắn đã nắm lấy hai bàn tay ngọc của Doãn Tố Điệp. Một hồi xoa nắn, hung hăng xoa nắn Tựa như bắt được thứ quan trọng nhất trong đời, không bao giờ muốn buông ra một lần nữa, mà trong hai mắtcủa hắn lại lộ ra thần sắc nóng bỏng tới mức khủng bố, nhiệt độ cơ thể rõ ràng là tăng lên không ít. Doãn Tố Điệp đứng chết trân tại chỗ, Đại Diên cũng trố mắt líu lưỡi! Trong tích tắc khi Dương Khai vọt tới, bất luận là Đại Diên hay Doãn Tố Điệp, cũng đều muốn ngăn cản. nhưng ai cũng không hiểu tại sao không thể ngăn cản được. Đợi tới khi hai nàng lấy lại tinh thần thì Dương Khai đã nắm lấy hai tay của Doãn Tố Điệp Cảm nhận được đau nhức kịch liệt từ nơi tay truyền tới, lại nhìn vẻ điên cuồng trong mắt tên nam nhân trước mặt này, Doãn Tố Điệp kinh ngạc và phẫn nộ đan xen, thánh nguyên ầm ầm vận chuyển, bất quá sau một khắc, nàng lại lặng lẽ lui xuống, trong tròng mắt nước mắt rưng rưng, hướng về phía Dương Khai đang gần trong gang tấc, nói: - Tiểu ca làm đau ta rồi.. - A? Dương Khai cả kinh, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, nhưng hai bàn tay to lớn vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay Doãn Tố Điệp, mặc cho nàng ta giãy gịụa thế nào, cũng không thểthoát khỏi... Dương Khai vừa xoa nắn cảm nhận làn da mịn màng trơn nhẵn và mềm mại của nàng ta, vừa nghiêm mặt nói: - Không đau, không đau, ta giờ chính là có thời gian, chi bằng chúng ta cùng tới Bách Điệp Phong, thế nào? Dù sao thì sư tỷ của nàng bên này cũng không có việc gì, không lưu lại cũng được!. - A a.. Doãn Tố Điệp cười khan, tuy rằng hận không thể một tay tát bay Dương Khai, nhưng không thể không nén sự phẫn nộ trong lòng, tia sáng kỳ lạ trong mắt nàng lưu chuyển càng thêm nhanh chóng, bức thẳng vào hai mắt của Dương Khai. - Ban nãy không phải nàng mời ta qua đó sao, vậy còn đợi gì nữa. Lúc này Dương Khai lại bắt đầu thúc giục, tựa như không thể chờ đợi muốn cùng nàng trở về Bách Điệp Phong vậy. Doãn Tố Điệp thấy vậy, sắc mặt thay đổi mấy lần, không muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, thánh nguyên trên tay chợt chấn động, văng ra khỏi bàn tay của Dương Khai. Nhân cơ hội đó, thân hình nàng vừa chuyển một cái, thân mình đã ra ngoài mấy trượng, hai bàn tay nhỏ giấu trong tay áo, người ta cũng không thấy rõ nó đã biến thành bộ dạng ra sao. Nhưng nghĩ tới một hồi xoa nắn của Dương Khai, khẳng định là nàng ta không dễ chịu gì. Nàng ta âm lãnh nhìm chăm chăm vào Dương Khai, dường như còn đang chìm vào Mị công của nàng, sắc mặt biến đổi không chừng. Bất quá, một bóng người nhoáng lên một cái, Đại Diên liền chắn ngay trước mặt Dương Khai, lạnh lùng nói: - Sư muội, mời trở về cho. Doãn Tố Điệp ngầm nghiến răng, hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng một hồi, tạo ra đường cong khiến người say mê, lúc này mới hừ nhẹ nói: - Sư tỷ, tỷ đừng quên tới thỉnh an sư tôn, bà vẫn luôn mong nhớ tỷ đấy, tiểu muội cáo từ.. Nói xong, đôi mắt phượng của nàng híp lại, trong mắt chợt lóe hàn quang, nhìn chòng chọc vào Dương Khai, dường như muốn khắc ghi bộ dạng của hắn vào sâu thẳm trong linh hồn. Lúc này nàng mới giậm chân một cái, điều khiển Tinh Toa nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi cách Thiên Huyễn Phong chừng mười dặm, nàng ta mới rút tay từ trong tay áo ra, đặt ở dưới mí mắt nhìn rồi lại nhìn, bất chợt, lại tức giận tới mức mặt hoa thất sắc. Hai bàn tay ngọc trắng ngần không tỳ vết gì của nàng, lúc này lại xuất hiện một dấu bầm lớn! Cũng không biết gã nam nhân thối đó lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, càng không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc, dùng sức lớn như thế xoa bóp, lần này trộm gà không được còn mất nắm gạo, thực khiến cho Doãn Tố Diệp tức bể phổi, trong lòng thầm ghi hận Dương Khai, chuẩn bị tìm cơ hội cho hắn biết mặt. Trên bệ đá ở Thiên Huyễn Phong, một hàng ba người đều đứng ở đó, Dương Viêm và Đại Diên hai người ngưng trọng nhìn bóng lưng của Dương Khai, mà Dương Khai lại nhìn chằm chằm về hướng Doãn Tố Điệp biến mất, trên mặt tỏ vẻ nuối tiếc. Một hồi lâu, Dương Khai mới bình thản thở dài, chậm rãi lắc đầu, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy hai nàng đang chăm chăm nhìn mình, ngạc nhiên nói:
- Sao vậy? Trên mặt ta có vết bẩn à? - Huynh không bị trúng Mị công của nàng ta chứ? Đại Diên nếu như không nhìn ra điều gì, vậy nàng ta coi như đã uổng phí bao nhiêu năm tu luyện rồi. Thời khắc này, thần thái của Dương Khai nào có vẻ không chịu nổi giống nhứ ban nãy, con ngươi trong mắt rõ ràng vô cùng trong suốt. - Mị công? Dương Khai nhếch khóe miệng cười lạnh: – Nàng ta thi triển nhầm đối tượng rồi. – Vậy huynh còn.. Đại Diên ánh mắt phức tạp, bật cười lắc đầu: – Lá gan của huynh cũng thực lớn, thừa cơ chiếm tiện nghi của nàng ta, nếu như lúc đó để nàng ta phát hiện tại trận, khẳng định sẽ không chịu ngậm bồ hòn làm ngọt với huynh đâu. – Nàng ta không phải là không nhìn ra sao?
Dương Khai khẽ cười một tiếng. – Cảm ơn! Đại Diên bỗng nhiên lộ ra vẻ cảm kích, thành khẩn nói lời cảm ơn, nàng biết rằng, nếu Dương Khai không phải nhận ra sự xem thường của Doãn Tố Điệp với nàng, thì cũng không làm ra chuyện như vậy. Dương Khai khoát tay một cái, hừ nhẹ đáp: – Không cần, là nàng ta động thủ với ta trước, ta chỉ là phản kích lại mà thôi!. Ân oán của sư tỷ muội người ta, Dương Khai cũng lười nhúng tay vào. Lần này tới đây một chuyến chủ yếu là vì Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, giúp Đại Diên một tay cũng chỉ là ngụy trang mà thôi. Nhưng Doãn Tố Điệp lại không biết sống chết thi triển Mị công với hắn, nếu nơi này không phải là Lưu Ly Môn, Dương Khai cũng sẽ không chỉ là xoa bóp cô ta vài cái rồi thả cho đi đơn giản như vậy.