Chương 140: Âm dương yêu sâm
- Đại chiến? Dương Khai giật mình,
- Kể ta nghe xem.
- Vâng.
Thông qua lời tự thuật của Địa Ma, Dương Khai cũng dần dần hiểu được một vài chuyện.
Địa Ma nhớ không được nhiều lắm, chỉ là kết hợp một vài ký ức vụn vặt
lại. Đại khái thì năm đó lão không rõ vì sao lại bị cuốn vào cuộc chiến. Hơn nữa đó lại là cuộc chiến có vô số người vây đánh hai kẻ địch, hai
kẻ đó một nam một nữ, đánh đến cuối cùng, hầu như toàn quân bị diệt, đôi nam nữ đó cũng tử chiến tại trận.
- Lão nô mang trọng thương bỏ chạy, cuối cùng thì chết ở đây. Lão nhớ... Giọng nói Địa Ma hơi ngập ngừng, có xen chút sợ hãi.
- Nhớ cái gì?
- Có rồng, có phụng, long phụng kết hợp, hủy thiên diệt địa... Lão nô bị trọng thương bởi chính chiêu đó.
Đôi mắt Dương Khai bỗng lóe sáng, hắn nhớ lại mấy ngày trước lúc Truyền Thừa Động Thiênkhởi động, có xuất hiện Long Hình Phụng Ấn xoay vần trên bầu trời.
Khi nói ra điều này, hình như Địa Ma có vẻ rất sợ hãi, không nhớ ra thêm bất cứ chuyện gì nữa.
- Theo như ngươi nói thì nơi này không phải là Truyền Thừa của ngươi? Dương Khai hỏi.
- Thiếu chủ bớt giận, lúc đó lão nô chỉ nói bừa thôi. Có điều Truyền
Thừa thì có, nếu thiếu chủ muốn có nó, lão nô xin dốc sức tương trợ.
- Khỏi cần, ta không có hứng với mấy thứ đó.
Dương Khai lắc đầu.
Địa Ma càng bị đả kích hơn, tuy lão không nhớ được thân phận của mình
là gì, nhưng nghĩ kỹ thì sinh tiền cũng là một cao nhân, vô số người còn tranh giành đòi làm đồ đệ lão, thế mà rơi vào tay Dương Khai thì bị xem thường hết chỗ nói.
Ôi, thật đúng là phụng hoàng rụng lông còn không bằng con gà con vịt! Địa Ma thổn thức.
Viên châu kia cũng thật vô dụng, lúc trước Địa Ma ký sinh trên đó,
không đụng vào thì thôi, chứ hễ đụng vào là nó liền hóa thành vụn vỡ.
Đi được một vòng, không có thu hoạch gì, Dương Khai mới bùi ngùi thở dài, quyết định rời khỏi đây.
Ở trong này phải được mấy ngày rồi, không rõ tình hình bên ngoài ra sao nữa. Dù gì nơi này cũng là Truyền Thừa Động Thiên, nên đi để thử vận
may.
Bước đến trước cửa đá bị đóng lại lúc mới đi vào, Dương
Khai mở cánh cửa ra dựa vào cách thức Địa Ma truyền thụ. Dương Khai còn
chưa bước ra, một vệt ánh sáng nửa trắng nửa đỏ bất ngờ ập đến trước
mặt.
Dương Khai biến sắc, cứ tưởng mình bị ai tập kích, vội vàng tung ra một quyền.
Nào ngờ ánh sáng này như có linh tính, tránh khỏi đòn đánh của Dương Khai, bay lượn vòng quanh cánh tay hắn.
Dương Khai vội lùi về sau, đồng thời đưa tay kia tóm lấy tia sáng đó.
Nắm một cái thật chắc chắn, thần sắc Dương Khai bất giác trở nên kỳ quái.
Hắn phát hiện hóa ra đó không phải đòn tấn công, mà thứ rơi vào tay
mình là một thực thể, đồng thời trên tay còn có một cảm giác giãy giụa.
Nghi ngờ, Dương Khai định nhãn lại nhìn qua, phát hiện thứ mình đang
cầm hóa ra là một củ nhân sâm đã thành hình người. Củ nhân sâm này trông cũng thật quái lạ, một bên thì đỏ ửng, một bên thì trắng như tuyết, mỗi màu một nửa. Dương Khai có thể cảm nhận được hai nguồn năng lượng khác
biệt ẩn chứa trong củ nhân sâm này.
Bên màu đỏ thì nóng bừng, bên màu trắng thì lạnh băng, hai thuộc tính tương khắc cùng dung hòa
một cách hoàn hảo trong cùng củ nhân sâm, tạo nên một thiên địa linh vật thật đặc biệt.
Lúc này nó đang bị Dương Khai nắm chặt trong
tay, ngũ quan đã thành hình cứ vặn vẹo liên tục, nhưng vẫn không thể
thoát khỏi lòng bàn tay Dương Khai.
- Âm Dương yêu sâm!
Địa Ma kinh ngạc kêu lên.
- Ngươi biết thứ này?
Dương Khai hỏi.
- Kỳ bảo đó, đây là kỳ bảo thuộc hàng Huyền cấp Thượng phẩm!
Địa Ma ngạc nhiên như vớ được vàng.
Dương Khai chưa kịp hỏi cho ra nhẽ thì phía bên kia sơn động đột ngột vọng đến tiếng bước chân.
- Có người đến! Dương Khai thất sắc, vội vàng giấu củ Âm Dương yêu sâm đó vào trong ngực áo.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, bị nhồi nhét bên trong, Âm Dương yêu sâm không giãy giụa nữa mà lại an phận, không động đậy gì.
Dương Khai đang cảnh giác xem xem ai đang bước đến thì từ phía bên đó, văng vẳng một giọng nói quen thuộc:
- Tỷ tỷ, nó chạy vào đây thật à?
Một giọng nói khác trả lời:
- Ừ, nó lẻn vào trong này. Sơn động này cũng thật là bí mật, nếu không
đuổi theo nó đến đây thì cũng chẳng tìm ra được nơi này.
Giọng nói của hai người không khác nhau là mấy, đều mang chất giọng mềm
mại, nhu mì, nghe như gió xuân thoảng qua tai, rất sảng khoái.
Dương Khai chợt nhíu mày, hắn đã biết hai người này là ai, nhưng không ngờ lại gặp họ ở đây.
- Nơi này có nhiều kỳ hoa dị thảo quá.
- Đúng thật, thu hoạch ngoài bất ngờ nhỉ. Khoan vội hái, chúng ta vào bên trong xem sao đã.
Vừa nói, hai người bước đến gần, Dương Khai cũng không trốn tránh nữa,
một vì đó là người quen, hai là ở đây chẳng còn chỗ nào trốn được.
Chốc sau, hai người đó đã bước đến vị trí cách Dương Khai mười mấy
trượng, một người trong đó chợt nhìn thấy có người chặn ngay trước mặt,
bèn dừng bước lại quát:
- Ai ở đóđó?
Dương Khai ho khan lên một tiếng, khẽ cười:
- Hai vị cô nương, lại gặp mặt rồi.
Nghe thấy giọng nói của hắn, một người trong đó ngạc nhiên kêu lên,
người còn lại thì nhảy từ sau ra, trợn tròn mắt nhìn hồi lâu rồi mừng rỡ thốt lên: -
- Dương Khai?
- Mị Nhi cô nương! Dương Khai khẽ gật đầu, rồi quay sang người bên cạnh: -
- Kiều Nhi cô nương, lâu ngày không gặp.
Hai người này, hiển nhiên là tỷ muội xinh đẹp quyến rũ của Huyết Chiến bang, Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi.
Thấy Dương Khai vừa nhìn đã phân biệt được ai là ai, Hồ Kiều Nhi không khỏi trừng mắt:
- Lại là tên tiểu tử thối nhà ngươi!
Lần gặp mặt trước, Dương Khai đã nói mông của cô nàng một bên to, một
bên nhỏ, đến tận bây giờ Hồ Kiều Nhi vẫn chưa quên được.
So với tỷ tỷ, Hồ Kiều Nhi tỏ vẻ vui mừng hơn:
- Sao huynh lại ở đây?
- Vô tình tìm được chỗ này thôi.
Dương Khai không nói rõ.
Vừa nói, hai tỷ muội đã bước lại gần.
Hồ Kiều Nhi lạnh lùng nhìn Dương Khai, ưỡn ngực hóp lưng, nângcao cặp mông căng phồng .
Tiếng của Địa Ma vọng lên trong nội thể Dương Khai:
- Trên đời này không ngờ lại có hai cô nương giống nhau như đúc thế
này, hiếm có hơn nữa là họ không phải song sinh, thiếu chủ à, nếu lợi
dụng thân thể của họ để luyện Hoa Lạc Hồng, nhất định sẽ thành công to,
không cần mấy ngày đã có thể đại thành rồi.
- Ngươi câm miệng!
Dương Khai truyền ý niệm phản lại.
Địa Ma lập tức im bặt.
- Huynh có nhìn thấy thứ gì đi đến đây không? Hồ Mị Nhi hỏi.
Vừa rồi nghe hai người họ nói chuyện, Dương Khai biết ngay họ đang đuổi theo Âm Dương Yêu Sâm đến đây. Chẳng giấu giếm làm gì, Dương Khai gật
đầu nói: - Có.
- Ở đâu?
Hồ Kiều Nhi vội vàng hỏi.
Dương Khai chỉ vào lồng ngực mình.
Hai tỷ muội đều chớp mắt, Hồ Kiều Nhi hỏi: -
- Ngươi thu phục nó rồi?
- Ừ, cũng chẳng biết tại sao, cứ cho vào ngực thì nó lại yên lặng lắm.
Hồ Kiều Nhi hít một hơi thật sâu, làm đôi gò bồng đào căng lên, cô nàng tức đến muốn chết rồi.
Cùng muội muội đuổi theo thứ thiên địa kỳ vật này qua mấy ngọn núi, khó khăn lắm mới đợi được nó đi vào trong sơn động này, đuổiđến đâyrồi, vậy mà lại bị Dương Khai cướp mất miếng ngon.
Sao cứ đụng phải
hắn là chẳng có gì suôn sẻ vậy? Hồ Kiều Nhi nghiến chặt răng, với công
lực của cô, nếu muốn cướp đoạt thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng
Hồ Kiều Nhi không muốn làm vậy, cô biết muội muội có ý gì đó với tên
tiểu tử thối này, tuy không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, nhưng nếu động thủ, tiểu muội chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
- Ngươi lấy nó cũng tốt.
Hồ Kiều Nhi quả nhiên không để bụng nữa, ngược lại như trút được gánh nặng.
Tiểu tử thối này có chỗ nào hay chứ? Hồ Kiều Nhi quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, rồi bỗng giật mình:
- Ngươi Khai Nguyên ảnh thất tầng rồi sao?
Hồ Kiều Nhi kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc. Lần gặp trước, Dương Khai mới chỉ là Thốii Thể cảnh thôi, mới chưa được bao lâu, sao đã Khai Nguyên
cảnh thất tầng rồi? Trừ phi hắn gặp được kỳ ngộ nào đó ở đây, nếu không
thì tốc độ tu luyện như vậy là quá nhanh.
Kể cả khi đó công
lực của tiểu muội cũng tương đương với hắn, nhưng hiện tại tiểu muổi chỉ mới ở Khai Nguyên cảnh lưỡng tầng mà thôi.
- So với Hồ Kiều Nhi cô nương thì Khai Nguyên cảnh có là cái gì đâu?
Dương Khai thấy ngạc nhiên trước sự rộng lượng của hai người này. Thiên địa kỳ vật không phải dễ gặp, Dương Khai cũng không ngờ họ chẳng hề đòi mình trả lại.
- Hừ.
Hồ Kiều Nhi hiển nhiên không chào đón Dương Khai cho lắm.
- Bên ngoài có ít kỳ hoa dị thảo, hai vị nếu không chê thì cứ hái.
Dương Khai cũng không muốn mắc nợ họ. Âm Dương Yêu Sâm này là thiên địa
kỳ vật, luận về giá trị thì hẳn là cao hơn những kỳ hoa dị thảo bên
ngoài. Dương Khai đã lấy mất Âm Dương Yêu Sâm họ phát hiện ra trước, nên dùng kỳ hoa dị thảo bên ngoài để bồi thường lại.
- Còn cần ngươi phải nói sao!
Hồ Kiều Nhi trừng mắt nhìn lại.
- Tỷ tỷ!
Hồ Mị Nhi nhận ra thái độ của tỷ tỷ với Dương Khai, bèn lay lay cánh tay cô nàng.
- Được rồi, được rồi.
Hồ Kiều Nhi đành chịu, quay qua nhìn sơn động phía sau Dương Khai: -
- Khoan vội hái mấy thứ đó, tỷ muội ta đã chạy mấy ngày rồi, kiếm một nơi để hồi phục đã, ngươi trông cửa hộ bọn ta một lát.
- Hai vị tự nhiên.
Dương Khai vừa nói, vừa nhường đường đi.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi dắt tay nhau đi vào, Hồ Mị Nhi khẽ mỉm cười với Dương Khai, trong nụ cười đó có chứa hàm ý xin lỗi.
Vào trong sơn động, hai tỷ muội đưa mắt lướt qua một lượt, bộ xương khô của Địa Ma khiến họ hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng, ánh mắt họ
đồng thời rơi xuống vách đá bên tay trái.
Hai cặp mắt cơ hồ dừng lại cùng một lúc, không chớp lấy một hồi.
Dương Khai hồ nghi, nhìn lên vách đá đó, nhưng chẳng thấy gì.
- Hai người đang nhìn gì vậy?
Quan sát cả một lúc, Dương Khai cũng thấy làm lạ, trên vách đá này
chẳng có chữ, cũng chẳng có hoa, sao bọn họ lại nhìn chăm chú đến thế?
Cả hai chẳng ai trả lời, dường như cả tâm trí đã chìm vào trong vách đá kia rồi.
Dương Khai chau màu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn ở đây bao nhiêu ngày rồi, vách đá đó đâu có gì lạ lùng đâu.
Một lúc lâu sau, hai tỷ muội đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, đồng thời nhắm nghiền mắt, cứ như vậy bắt đầu tĩnh tọa.
Mơ hồ, Dương Khai chợt cảm thấy hai người họ như hòa thành một thể, trở thành một người, nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn là hai người rõ ràng.
Phát hiện đột ngột này khiến Dương Khai không khỏi giật mình.
- Có lẽ nơi này có cơ duyên của bọn họ.
Tiếng của Địa Ma vọng về.
- Trên vách đá kia có gì à?
- Tất nhiên là có, chẳng qua thiếu chủ và lão nô đều không nhìn thấy. Chỉ người có cơ duyên mới nhìn thấy rõ ràng.
- Nói vậy, đó không phải là Truyền Thừa ngươi để lại?
Dương Khai chau mày.
- Tất nhiên không phải.
Việc này thật là kỳ lạ hiếm có, nhưng nếu hai người họ đã nhìn thấy,
Dương Khai tự khắc biết mình không thể rời đi, nói thế nào thì cũng có
ít qua lại, cứ đứng yên lặng ở cửa mà chờ đợi vậy.