Chương 1420: Đế Ngọc.
- Mặt mày ủ rũ làm gì?
Dương Khai lớn tiếng. Biết đám người Thường Khởi đang buồn bực chuyện gì toét miệng cười nói:
- Một Long Huyệt Sơn bé nhỏ mất rồi thì thôi, không cần phải quá để ý.
- Nhưng đây là nhà chúng ta.
Vu Y thở dài thật sâu.
- Có câu cũ không đi mới không tới.
Dương Khai hướng về phía cô mỉm cười:
- Cho dù không có Long Huyệt Sơn chúng ta vẫn còn chỗ khác có thể đặt chân, hơn nữa chỗ kia so với Long Huyệt Sơn còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Vũ Y bọn họ nghi ngờ nhìn Dương Khai, trên mặt tỏ vẻ không tin. Long Huyệt Sơn dù vốn là một ngọn núi nhỏ, linh khí không nồng đậm, cũng không thích hợp để ở tu luyện, nhưng mấy năm này dưới sự chế tạo xây dựng tỉ mỉ của mọi người cũng biến thành chốn tu luyện xa gần nghe danh.
Rất nhiều võ giả không có môn phái lúc trước đều mong muốn có thể gia nhập Long Huyệt Sơn tìm kiếm một nơi tu luyện. Chỉ có điều Long Huyệt Sơn chưa bao giờ đón nhận người ngoài mà luôn khéo léo từ chối. Nếu không sẽ không chỉ có quy mô nhỏ như vậy mà e là sớm đã trở thành một tông môn nhỏ cả ngàn người. Dương Khai hiện giờ nói có chỗ đặt chân, hơn nữa so với Long Huyệt Sơn còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, khó trách đám người Vũ Y không tin.
- Cho dù là tổng đàn Ảnh Nguyệt Điện cũng không có thể tốt hơn Long Huyệt Sơn gấp trăm ngàn lần.
Vũ Y bĩu mội theo bản năng nghĩ rằng Dương Khai đang an ủi mấy người mình.
- Nếu như chỗ kia còn tốt hơn cả Ảnh Nguyệt Điện tổng đàn thì sao? Dương Khai cười híp mắt nhìn Vũ Y.
- Làm sao có thể? Nếu quả thực có nơi tốt như vậy thì những thế lực khác sao lại không chiếm cứ?
Trên U Ám Tinh phàm là chỗ nào linh khí nồng đậm thì đều đã có tông môn hoặc thế lực khác chiếm đoạt, đâu tới lượt chúng ta. Thường Khởi cũng có chút không dám tin.
- Thường lão nói không sai. Nhưng chỗ kia cũng không phải muốn chiếm cứ là có thể, ngoại trừ chúng ta ra những người khác chỉ sợ là đặt chân lên đó cũng không thể làm được. Dương Khai làm bộ thần bí:
- Vốn là nếu như không có lần chiến sự này, ta cùng Dương Viêm cũng chuẩn bị qua một thời gian ngắn sẽ đưa mọi người di chuyển qua đó, chuyện lần này coi như là cơ hội cho nên mọi người không cần quá để ý đến chuyện Long Huyệt Sơn.
- Dương Viêm tỷ tỷ, huynh ấy nói thật sao?
Vũ Y ngạc nhiên quay đầu hướng nhìn Dương Viêm. Dương Viêm nhẹ nhàng gật đầu biểu thị lời Dương Khai nói không sai. Thấy Dương Viêm gật đầu mọi người đều tỏ vẻ bất ngờ.
- Vậy rốt cuộc là chỗ nào,nếu môi trường tốt như vậy sao lại không có thế lực chiếm đoạt? Vũ Y càng nghĩ không thông.
- Ta nói rồi, bọn họ dù muốn chiếm đoạt cũng không có khả năng. Dương Khai mỉm cười.
- Bởi vì chỗ đó ở trong Lưu Viêm Sa Địa.
- Bên trong Lưu Viêm Sa Địa? Đám người Vũ Y đồng loạt kinh hô.
Nữ nhân họ Diệp kia trên mặt có vẻ hiện lên chút suy nghĩ kinh ngạc nói:
- Di chỉ Thái Huyền Tông?
- Ồ, tiền bối cũng biết sao?
Dương Khai hơi ngạc nhiên, bản thân mình biết di chỉ Thái Huyền Tông cũng là do Dương Viêm nói cho biết, nữ nhân họ Diệp này không ngờ cũng biết được điều đó, kể cũng kỳ lạ.
- Tất nhiên là biết, chỉ có điều là chỉ thấy qua trong điển tịch thôi, dù sao đó cũng là tông môn trước kia Đại Đế có từng nâng đỡ.
Trong con ngươi xinh đẹp của nữ nhân kia lóe lên một tia dị sắc như vô tình như cố ý thoáng nhìn qua Dương Viêm. - Thì ra là thế. Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu, mặc dù không có hỏi nhiều nữ tử này rốt cuộc có quan hệ gì với Dương Viêm,nhưng đối phương biết rõ thân phận Dương Viêm, bằng không bằng thực lực và tu vi của cô sẽ không thể nào cung kính với Dương Viêm như vậy.
Xem ra nữ nhân họ Diệp này quả nhiên có biết một chút bí mật. Nhưng bây giờ cũng không tiện tìm hiểu, đợi có cơ hội hỏi Dương Viêm một chút là được. Chỉ đám người Thường Khởi nghe cuộc đối thoại giữa nữ nhân họ Diệp cùng Dương Khai tỏ ra kinh nghi, dường như không nghĩ tới bên trong Lưu Viêm Sa Địa còn có một di chỉ tông môn, vẻ mặt mỗi người đầy kinh ngạc.
- Đợi tới nơi mọi người sẽ biết chỗ kia như thế nào, hiện tại đừng nói đến những chuyện này. Các ngươi đi trước để duy trì c hiến hạm di chuyển, lộ tuyến ta đã thiết định, chỉ cần giữ vững tốc độ bây giờ là được. Dương Viêm lạnh nhạt ra lệnh. Đám người Thường Khởi lên tiếng rối rít cáo lui. Rất nhanh, bên trong đại sảnh chỉ còn lại Dương Khai, Dương Viêm cùng nữ nhân họ Diệp, Cát Thất bốn người. Dương Viêm hướng ánh mắt về phía nữ nhân họ Diệp, người này hiểu ý phất tay với Cát Thất nói:
- Tiểu Thất ngươi lui đi.
- Vâng thưa sư tổ. Cát Thất hơi khom người, nhận lệnh lui xuống.
Đợi cho chỉ còn lại ba người,Dương Viêm vội hướng về phía Dương Khai giơ tay:
- Đưa cho ta xem thứ huynh vừa lấy được. Dương Khai ngẩn ra, rất nhanh liền kịp phản ứng, lấy từ nhẫn không gian ra một ngọc bài lớn chừng bàn tay ném qua cho Dương Viêm. Cô nhận lấy ngọc bài cẩn thận quan sát rồi ung dung nói:
- Quả nhiên là Đế Ngọc!
- Đế Ngọc?
Dương Khai nhướn mày?
- Vật này dùng để làm gì?
- Dùng để ngăn cản đế uy, cũng là giấy thông hành đi vào Đế Uyển, không có vật này bất kỳ ai cũng không thể đi vào trong Đế Uyển.
Dương Viêm nhanh chóng giải thích.
- Chờ ngày Đế Uyển mở ra, chỉ có người nắm giữ Đế Ngọc mới có thể bình yên tiến vào trong đó.
- Ồ vậy chẳng phải là sẽ có không ít Đế Ngọc xuất thế?
Dương Khai lập tức nắm được điểm mấu chốt. Đế Uyển nếu mở ra không thể chỉ có một người đi vào, mà Đế Ngọc chính là giấy thông hành thì có nghĩa sẽ có rất nhiều Đế Ngọc hiện thế. - Không sai, viên Đế Ngọc này rơi vào Long Huyệt Sơn có thể vì ta ở đó,rất nhanh sẽ có Đế Ngọc xuất hiện. Dương Viêm chau mày như đang suy tư điều gì.
Một lát sau cô ngẩng đầu liếc nhìn Dương Khai, cả hai đều nhìn thấu tính toán của nhau. Tranh cướp Đế Ngọc! Bất kể thế nào đều phải cướp về ít Đế Ngọc, nếu không chờ đến ngày Đế Uyển mở ra cũng không đủ giấy thông hành, căn bản không có cách nào để mình và Dương Khai cùng đồng thời đi vào trong Đế Uyển.
Hơn nữa giờ này trong Long Huyệt Sơn lại có thêm một nữ nhân họ Diệp, nếu có thể hẳn là cô ta chắc chắn cũng muốn đi vào Đế Uyển, nói cách khác bên này tối thiểu cũng cần ba viên Đế Ngọc mới có thể yên tâm. Mà đúng lúc này từ phía ngoài bỗng xuất hiện những tiếng ồn ào, liền ngay sau đó tiếng phì phì xé gió truyền vào trong tai. Dương Khai thả ra thần niệm tìm kiếm, đợi sau khi hắn điều tra rõ trắng đen nét mặt bỗng trầm xuống:
- Đế Ngọc quả nhiên đã hiện thế. Giờ khắc này, Đế Uyển treo cao phía trên Long Huyệt Sơn bỗng bắn ra hàng trăm luồng ánh sáng, từng luồng sáng trắng tinh không tì vết bay không mục đích hướng bốn phía với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bay tới phía chân trời. Mà những cường giả mới rời Long Huyệt Sơn cũng bị một màn này hấp dẫn, một lát sau bọn họ đều không chút nghĩ ngợi tế ra Tinh Toa như lưu tinh cản nguyệt vây đuổi theo tia sáng kia.
Không có ai biết đấy là Đế Ngọc, nhưng nếu là kích bắn ra từ trong Đế Uyển thì bọn họ đều không muốn bỏ lỡ. Có võ giả may mắn chỉ cần đứng tại chỗ liền đã có một viên Đế Ngọc rơi cách đó không xa. Mới chỉ mừng rỡ nhặt tới còn chưa biết rõ rốt cuộc là thứ già đã bị võ giả thực lực mạnh hơn tìm tới đại chiến không nói một lời. Cũng có võ giả khổ sở truy lùng nhưng rất nhanh đã mất dấu vết Đế Ngọc, dù sao tốc độ của vật này đích thực quá nhanh. Cũng có người liều mạng thi triển bí thuật đuổi theo sau Đế Ngọc, bộ dạng nhất định phải bắt được thứ này.
Cả U Ám Tinh trong phút chốc rối loạn, các cường giả thế lực lớn rối rít xuất động,tất cả chạy theo Đế Ngọc,cục diện trong nhất thời vô cùng hỗn loạn. Còn Dương Khai sau khi phát hiện Đế Ngọc hiện thế liền lập tức cùng Dương Viêm và nữ nhân họ Diệp ba người rời chiến hạm,vừa đứng vững Dương Khai liền vui mừng quá đỗi nhìn về một chỗ, bên đó, một tia sáng trắng nõn vừa bắn nhanh tới. Thật may mắn.
Chẳng những Dương Khai lộ vẻ mừng rỡ mà nữ nhân họ Diệp kia cũng hiện sắc mặt vui mừng, phất tay liền hiện ra một chiếc Cổ Đăng trôi lơ lửng bên trên, chiếc Cổ Đăng hiện sắc lam u diễm tỏa ra hàn ý làm lòng người kinh sợ. Bí bảo cấp Hư Vương, Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, đại danh lưu truyền trên U Ám Tinh. Trong giây lát, tia sáng trắng nõn bắn ra từ Đế Uyển kia chỉ còn cách ba người mấy trăm trượng.
Thấy nó muốn vọt đi, nữ nhân họ Diệp đưa ra một tay ưu nhã sờ trên Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, một đường cong bắn ra đón gió lớn lên biến thành một đường ánh sáng màu lam ngăn trở phương hướng Đế Ngọc đi tới. Quầng sáng vừa mới thành hình Đế Ngọc đã đụng phải nó, vô thanh vô tức, ánh sáng màu lam nhìn như chắc chắn vô cùng kia trực tiếp bị phá ra một lỗ thủng.
Nữ nhân họ Diệp hơi biến sắc mặt bắn ra từng đạo kình khí hướng về phía Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, kình khí đánh tới, ánh đèn lam mơ hồ bay ra đón đỡ Đế Ngọc, biến thành từng quầng sáng màu lam. Một tiếng nổ xùy xùy lớn vang lên, tia sáng trắng nõn kia uy năng chí cực, thủ đoạn phòng ngự của nữ nhân họ Diệp kia bày ra không ngờ không chịu nổi một kích, bị đối phương đánh tan thế như trẻ tre. Việc này làm cô ta biến đổi sắc mặt. Không đợi cô ta có thêm động tác gì Dương Khai đã ra tay,khí linh chim lửa phát ra tiếng kêu bén nhọn, vỗ cánh phi thân đón đỡ. Nhưng khí linh chim lửa cũng không thể cản trở Đế Ngọc đột tiến, thân thể nó tan rã trong nháy mắt tiếp xúc với Đế Ngọc.
Cũng may sau phen ngăn trở này tốc độ Đế Ngọc đã giảm rất nhiều. Con ngươi xinh đẹp của Dương Viêm lóe ra dị sắc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng run lên, vòng tay đỏ sẫm biến thành một vòng lửa lồng qua Đế Ngọc. Tam Viêm Hỏa Hoàn.
Bí bảo này thực ra là vật sở hữu của Tinh Không Đại Đế, cấp bậc cao không thể so sánh theo lẽ thường. Toàn bộ Lưu Viêm Sa Địa cũng vì Tam Viêm Hỏa Hoàn hàng năm bao phủ mà tạo thành cấm địa của U Ám Tinh. Dương Viêm chỉ lấy một đạo Hỏa Hoàn trong đó sẽ không thể phát huy ra uy năng của toàn bí bảo., nhưng thân là Đế Bảo thì tuyệt đối không thể khinh thường. Tới Thực Cốt Ly Hỏa Đăng cùng Khí linh chim lửa đều không thể ngăn trở Đế Ngọc.
Trong tích tắc Đế Ngọc tiếp xúc với Hỏa Hoàn liền giống như gặp phải khắc tinh, bỗng nhiên dừng giữa không trung, ngay sau đó Hỏa Hoàn kia nhanh chóng thu lại bao phủ lấy toàn bộ viên Đế Ngọc. Tiếng uâng uâng truyền ra, Đế Ngọc như muốn thoát khỏi Tam Viêm Hỏa Hoàn bao phủ, nhưng đã lọt vào rồi thì sao có thể thoát ra đơn giản như vậy? Từng đạo thánh nguyên bị Dương Viêm đánh ra, Tam Viên Hỏa Hoàn như quấn sắt trói lấy Đế Ngọc giam cầm nó hoàn toàn.