Chương 150: Tôi luyện
- Hắn chính là đang đắc ý! Tiểu tử thối này, dám xem thường ta!
Cắn chặt răng, hắn cùng muội muội cùng vận chuyển công pháp, vừa hóa giải hàn khí trong cơ thể, vừa đuổi theo Dương Khai.
Một ngày sau, ba người đã đi được một ngàn bậc cầu thang.
Lúc lên tới bậc thứ một ngàn, Dương Khai thử bước một bước lên trước,
phát hiện quả nhiên như hắn dự đoán, bậc thang thứ một ngàn lẻ một có
chứa năng lượng, lại là dương tính!
Năm trăm tầng biến đổi,
nhiệt và hàn giao hòa, sự tấn công càng ngày càng mạnh này đủ khiến cho
đệ tử cửu thành của tam phái đều dừng lại dưới ngàn tầng.
Chỉ có những đệ tử có thể lực cao thâm mới có thể dựa vào một thân tu vi bước tới một ngàn tầng này.
Theo lý mà nói, Hồ Mị Nhi đúng là không thể nào đi tới được đây, nhưng
nàng lại làm được, hơn nữa cũng không có cảm giác quá mệt mỏi, nhưng Hồ
Kiều Nhi tu vi Chân Nguyên Cảnh lại tỏ ra có vẻ mỏi mệt.
Ba người chọn nghỉ tạm nửa ngày ở đây.
Cùng lúc đó, ở chỗ cao khoảng ba nghìn tầng, một bóng dáng trắng xóa
đang đi lên trên phía trước, từng bước đi đều lộ ra vẻ xuất trần thong
dong, dường như sức tấn công ẩn chứa trên những bậc thang này không có
chút trở ngại nào với nàng vậy.
Tay áo nàng bồng bềnh, thần
sắc thản nhiên, thi thoảng đưa tay lên gạt lại mái tóc vào vành tai, hơi thở bình thản, không thấy chút hổn hển hay hụt hơi nào.
Dưới chân có một cỗ lực đánh lại, nhưng vào thời điểm xâm nhập vào trong cơ
thể, dường như biến mất vô hình, tan như tuyết gặp nắng xuân.
Nàng có khuôn mặt tinh tế, băng thanh ngọc khiết, giống như một pho tượng không tỳ vết.
Nàng, chính là Tô Nhan!
Nàng tu luyện Băng Tâm quyết, cũng giống như Dương Khai, may mắn chiếm được ưu thế trong loại khảo nghiệm luân phiên này.
Bảy tám trăm người đệ tử ba phái, cũng có kẻ tu luyện công pháp võ kỹ
dương tính và hàn tính đó, cũng không chỉ hai người Dương Khai và Tô
Nhan. Giờ khắc này, những kẻ này đều cảm nhận được ưu thế của mình,
chẳng qua thực lực có cao có thấp, không pháp cũng có ưu khuyết, không
ai có thể giống như Tô Nhan, có thể đi tới chỗ cao tận hơn ba nghìn bậc
như vậy.
Chỗ còn chưa tới hai nghìn tầng cũng chẳng thấy bóng dáng ai.
Giải Hồng Trần vẻ mặt hung ác nham hiểm, thở phì phò từng ngụm, từng
ngụm một, khoang chân ngồi trên một tầng cầu thang, lợi dụng đan dược
khôi phục nguyên khí đã bị tiêu hao của bản thân.
- Người kế
thừa là ta, hết thảy nơi đây đều là của ta! Chỉ cần được kế thừa nơi
đây, Giải Hồng Trần ta chính là đệ tử đứng đầu trong đám đệ tử ba phái!
Ta có thể khiến cho Lăng Tiêu các đứng trên hai phái khác, thậm chí có
thể thu phục hết chúng!
Giải Hồng Trần dường như điên rồi.
Nguyên khí trong cơ thể hổn loạn, thực lực đạt tới trình độ như hắn,
bình thường sẽ khó xảy ra tình trạng như vậy, dáng vẻ này chỉ những kẻ ở Khí Động cảnh mới có.
Trận quy hình yêu thú đại chiến đệ tử ba phái luôn quanh quẩn trong đầu y.
Hắn thấy không phải là chuyện đệ tử ba phái liên hợp lại, làm việc
nghĩa không chùn bước. Điều hắn thấy chỉ là ánh mắt khinh miệt và sự phỉ nhổ của đám đệ tử, vì quy hình trận thủ chính là do y gây nên, nhưng
cuối cùng lại là Dương Khai làm cho nó trọng thương, rồi đệ tử tam phái
mới có cơ hội hợp lực chém giết nó.
Tuy rằng từ đầu tới cuối, không ai nói gi y, nhưng loại chỉ trích không tiếng động này lại làm
cho y uất ức khó tiêu, ánh mắt rất nhiều sư đệ sư muội ngày xưa luôn
sùng bái tôn kính mình cũng có chút không đúng.
Điều này làm cho Giải Hồng Trần không thể chịu đựng được! Không ai có thể dùng loại ánh mắt này nhìn y! Không ai được hết!
Giải Hồng Trần đang bước tới bậc thang thứ năm trăm, Phương Tử Kỳ đang
há miệng thở phì phò, từng bước từng bước một, cả người không kìm nổi
run run, để dung hóa cỗ hàn khí đang không ngừng vọt vào trong cơ thể
này, ngay cả đuôi lông mày đểu có vẻ kết trắng.
- Ai, nghỉ ngơi một chút đi.
Phương Tử Kỳ thật ra lại có vẻ mặt bình thản, hắn cũng biết truyền thừa phải tùy cơ duyên, thực lực cao thấp mặc dù cũng có liên quan, nhưng
cũng không phải mang tính quyết định.
Cho nên ngay cả hắn cũng muốn được kế thừa, nhưng cũng không chấp mê điên cuồng giống như Giải Hồng Trần.
- Nơi này dường như đặc biệt chuẩn bị khảo nghiệm những kẻ tu vi thuộc tính hà và thuộc tính dương.
Phương Tử Kỳ vừa moi đan dược từ trong ngực ra bỏ vào miệng, vừa tự thì thào nói;
- Con mẹ nó, vậy ta còn chen chân vào làm gì? Đây không phải là lãng
phí thời gian sao? Còn không bằng mang theo mấy sư muội tới Truyền Thừa
Động Thiên tìm xem còn có gì tốt hơn không.
Vừa nghĩ lại càng thấy có lý, một lát sau, Phương Tử Kỳ bỗng đứng dậy, nhưng lại không đi lên trên, ngược lại nhanh chóng phi thân xuống, không bao lâu liền rời
khỏi cây cầu thang vô tận này.
Lại trở lại trên mặt đất, y trông thấy Đỗ Ức Sương đang chán nả khoanh chân ngồi đó.
- A, Đỗ sư muội, sao ngươi cũng đi ra?
Phương Tử Kỳ vô cùng ngạc nhiên.
Đỗ Ức Sương lạnh lùng liếc hắn một cái, nhớ tới vị đại sư huynh này
trước kia khinh bạc mình, khuôn mặt lại có chút đỏ hồng, nghiêng đầu
sang một bên hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng.
- Nào nào, sư huynh ta đang nghĩ sao không thấy đám chúng ta đi cùng nhau, vừa hay lại thấy ngươi ở đây.
Phương Tử Kỳ đi tới, không nói câu nào kéo Đỗ tiểu muội lên, sau đó không hề kiêng dè gì mà ôm lây nàng.
- Ngươi làm cái gì?
Đỗ Ức Sương không ngừng giãy dụa, nhưng sao có thể thoát khỏi tay
Phương Tử Kỳ? Bàn tay hắn như chiếc kìm sắt kẹp vào hông nàng, hơi thở
cực nóng khiến Đỗ Ức Sương tim đập loạn nhịp.
- Ngươi buông ra, nếu không ta cắn ngươi!
Đỗ Ức Sương hung tợn nói, như một chú mèo đang giơ nanh múa vuốt.
- Chuyện nam nhân, nữ nhân im miệng, đi theo là được!
Phương Tử Kỳ dứt khoát nói.
Đỗ Ức Sương thất thần, cũng không dùng sức giãy dụa như trước nữa.
Chưa tới gần hai ngàn bậc cầu thang, Long Tuấn của Huyết Chiến bang
cũng đang khôi phục tự thân. Mấy tên đều là đệ tử thanh niên tài tuấn
trong ba phái, thực lực mỗi tên không chênh lệch nhau mấy, cho nên đoạn
đường đi được cũng chênh lệch không nhiều.
Giải Hồng Trần
điên cuồng, Phương Tử Kỳ lại thản nhiên, trên mặt Long Tuấn tuy khẩn
trương cũng có chút mong chờ, không biết mình có thể thuận lợi tới được
đỉnh phong truyền thừa kia không.
Nếu mình có thể tới được
thì tốt rồi, Long Tuấn đương nhiên là không có gì để tin tưởng, dù sao
tuy rằng hắn đứng trong tốp đệ tử hàng đầu của ba phái, nhưng lại nhiều
tuổi hơn đám người khác, thật ra mà nói cũng không phải là ưu tú gì.
Ngoại trừ mấy người ở phía trước, đám đệ tử còn lại của ba phái đều ở tầm khoảng một ngàn bậc.
Vị trí của Dương Khai cùng hai tỷ muội này có thể coi là ở khoảng giữa.
Vẫn có thật nhiều người như trước, còn lại đang giãy dụa ở dưới khoảng
một ngàn bậc, mỗi một bậc lên cao hơn đều phải hao tổn rất nhiều Nguyên
khí, phải nghỉ tạm thời gian dài mới có thể đi tiếp.
Nhưng,
chính là có đi lại chật vật gian khổ như vậy, đám người đó cũng có được
cái tốt. Trong bậc thang này có khảo nghiệm, không chỉ lựa chọn ứng viên kế thừa mà còn khảo nghiệm ý chí, những kẻ kiên trì không chùn bước,
nếu đi lên được tất nhiên cũng có được cái tốt.
Đây là một kiểu tôi luyện tâm cảnh.
Lam Sơ Điệp đang cố gắng gượng trên khoảng tám trăm bậc thang, nữ tử
với dáng người này, dung mạo tuyệt mỹ này, giờ phút ngày đầu tóc đen
dính đầy sương lạnh, cả người lạnh run, cắn chặt hàm răng, khòng chỉ có
nửa phần nổi giận.
Mỗi khi nàng nghĩ tới ánh mắt lạnh như
băng, không hề có chút tình cảm nào của Dương Khai, trong lòng nàng lại
có chút cảm giác chua xót.
Nàng nắm chặt hai tay, vừa thở hào hển, vừa đi từng bước lên cầu thang.
Nàng có dã tâm, cũng nguyện ỹ đi theo kẻ mạnh, điều này có gì là sai
chứ? Bản thân nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử! tư chất lại không được
coi là quá tốt, bái nhập vào Lăng Tiêu các, cực cực khổ khổ tu luyện
được tới như ngày nay cũng chỉ có Khí Động cảnh thất tầng, bực này trong mắt đám cường giả thì đáng gì chứ?
Nàng phải dựa vào kẻ mạnh, chỉ là muốn tìm một chỗ dựa, đây chính là một cách để nàng sống an toàn hơn thôi.
Nàng không phải là Tô Nhan, không phải Thiên chi kiêu nữ khiến cho vạn
chúng phải ngước nhìn, ngoại trừ đầu óc, nàng không còn gì có thể dựa
vào được.
Có lẽ dáng người làm cho đám nam nhân nhìn thèm
thuồng, đám nữ nhân ngưỡng mộ này cũng là một thé mạnh, nhưng Lam Sơ
Điệp chưa bao giờ coi nó thật sự là thế mạnh của bản thân. Nếu có thể,
nàng không muốn mình có dung mạo vào thân hình như vậy.
Làm cho nam nhân tưởng nhớ, lại làm cho nữ nhân ghen ghét!
Mười mấy ngày rước, tại đúng thời điểm đầy gian nguy, mình đã trầm mặc, không hề giúp hắn. Có lẽ, lúc ấy nếu mình nói đỡ cho hắn mấy câu, cũng
không khiến cho hắn nhìn mình với ánh mắt như thế.
Ha ha, tên sư đệ keo kiệt! Vì sao không chịu rộng lượng một chút chứ?
Người nào cũng đều không tin cậy được, chỉ có thể làm cho bản thân mình mạnh lên mới là hùng mạnh!
Một luồng khi đột nhiên chui ra khỏi thân thể Lam Sơ Điệp, lưu chuyển
quanh người nàng, Lam Sơ Điệp có chút sửng sốt, chợt cười tươi như hoa.
Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng thế nhưng lại đột phá được cảnh giới của mình, đạt tới được Khi Động cảnh bát tầng.
Hai mắt nhắm nghiền, cảm thụ sự thay đổi vừa đột phá, thần sắc Lam Sơ Điệp trở nên phấn chấn.
Thế để cho mình nhanh chóng mạnh hơn đi.
Lại bước tiếp, còn nhanh hơn lúc trước, tâm trạng Lam Sơ Điệp vui vẻ hơn rất nhiều.
Nghi ngơi tắm rửa hai ngày sau, Dương Khai cùng hai tỷ muội Hồ gia lại đi tiếp.
Sau một ngàn bậc, cảm áp lực rõ ràng không giống trước, năng lượng cất
chứa trong mỗi tầng cầu thang đều nhiều hơn, hai tỷ muội ban đầu còn
không cần nghỉ ngơi, nhưng càng đi về sau thì thời gian nghỉ lại càng
lâu.
Dương Khai cũng là như thế.
Hắn tuy rằng tu
luyện Chân Dương bí quyết, mà dù soa thực lực quá thấp, không có khả
năng mây trôi nước chảy qua thuận lợi như Tô Nhan.
Cho nên tốc độ của ba người cũng không phải là nhanh lắm, nhưng cũng không ai làm phiền tới ai.
Vẫn cắn răng kiên trì đi tới hai ngàn bậc, ba người mới dừng lại nghỉ tạm.
Cùng nhau đi lên, mỗi bước năm trăm bậc cầu thang trở lên đều ẩn chứa
năng lượng khác nhau, nóng lạnh luân phiên, làm cho người ta vừa mới
thích ứng được đã phải đối mặt với sự tấn công của một loại năng lượng
hoàn toàn trái ngược.
Điều này chẳng những tiêu hao rất nhiều Nguyên khí, cũng là một loại khảo nghiệm tinh thần.
Hai tủ muội Hồ gia đều thở hổn hển không ngừng, bộ ngực phập phồng, mà
Dương Khai thì ngược lại, vẻ mặt hoàn toàn bình thản, tuy rằng cũng bị
tiêu hao Nguyên khí, nhưng đám Dương dịch cất giữ trong đan điền hoàn
toàn có để chống đỡ được.
- Ngươi không mệt sao?
Hồ
Kiều Nhi không khỏi liếc mắt Dương Khai một cái, từ bước đầu tiên cho
tới bây giờ, Dương Khai vẫn luôn dường như không có chút mỏi mệt, điều
này làm cho nàng suy nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi.
Nếu không có được cơ duyên, Hồ Kiều Nhi tin rằng muội muội của mình căn bản là không có khả năng tới được nơi đây, sớm bị ngăn cản dưới ngàn bậc
rồi.
Nhưng mà Dương Khai cũng chi có Khai Nguyên cảnh thôi,
dọc đường cũng chẳng thấy hắn dùng đắn dược gì, trong cơ thể sao lại còn nhiều Nguyên khí như vậy để dùng chứ?
- Không tới nỗi nào.
Dương Khai ngồi trên càu thang khôi phục lại thể lực và tinh thần, nghe vậy đáp lại một câu.
- Quái vật!
Hồ Kiều Nhi cười gượng một tiếng.