Chương 1567: Dám quỳ xuống không?
Trong lòng nghĩ như vậy, cổ tay của võ giả Yêu tộc đó hơi run lên, vốn dĩ trường tiên quăng về phía Dương Khai cũng đã lệch phương hướng, đánh vào chỗ hư không, truyền đến một tiếng vang giòn lên đất. Hắn tính không được sự sâu cạn của Dương Khai, không dám lỗ mãng, nhưng bên kia, mặt của Di Thiên công tử lại muốn hắn tới duy trì. Dù sao nhiều cường giả Yêu tộc đều hành lễ với Di Thiên như vậy, chỉ một tên loài người này lại đứng ở đây, đích thực có chút không thể tưởng tượng nổi. Đây là sự miệt thị đối với Di Thiên, là sự vũ nhục của toàn thể Yêu tộc. Cho nên trong lúc nhất thời, võ giả Yêu tộc kia trái lại có chút tay chân luống cuống, không biết phải làm gì cho đúng. Hắn nhìn về phía Di Thiên với ánh mắt nhờ giúp đỡ.
- Loài người nhà ngươi thật là to gan, gặp được bổn công tử không ngờ cũng dám không quỳ xuống?
Di Thiên cười một cái nhẹ nhàng, dường như cả người lẫn vật vô hại, nhưng mặc cho ai cũng có thể nghe ra vẻ khinh miệt trong giọng nói của y. Thân phận tôn quý cùng thực lực siêu tuyệt của Di Thiên khiến y có tư cách nói lời như vậy. Tên nhân loại này thảm rồi! Không ít võ giả trong lòng sinh ra ý niệm này, biểu lộ nhìn về Dương Khai tràn đầy ý đồng tình. Bất quá lại là nhìn có chút hả hê, có Dương Khai hấp dẫn lực chú ý của Di Thiên, như vậy tên Tà Nhãn Cuồng Thiếu phong cách cực kém đó chỉ sợ cũng không còn nhiều tinh lực dư thừa chú ý các cô gái đẹp của Huy Nguyệt Thành. Nghĩ như vậy, không ít người lại sinh ra lòng cảm kích với Dương Khai, lén lút ấn đầu của cô gái có sắc đẹp bên cạnh mình, không cho nàng ấy lộ ra diện mạo hoàn toàn.
- Quỳ xuống? Dương Khai cười ha hả, không sợ hãi chút nào va chạm cùng tầm mắt của Di Thiên:
- Dựa vào cái gì? Một tên Yêu tộc, không ngờ khoác lác muốn mình quỳ xuống ư? Dương Khai bị lời nói ngông cuồng của y làm cho tức giận đến buồn cười rồi. Nói thực ra, hắn không muốn gây chuyện thị phi trên Đế Thần Tinh này. Nếu là Di Thiên làm như không thấy mình, thế thì chuyện này cũng cho qua, người nào cũng sẽ không nói gì. Nhưng giờ đây, xung đột dường như có chút không thể tránh khỏi, Dương Khai đương nhiên phải lấy người đón đỡ.
- Chỉ dựa vào ngươi là loài người! Di Thiên cười lạnh một tiếng, khí thế vẫn mười phần như cũ:
- Loài người gặp được bổn công tử, nhất thiết phải quỳ xuống! Dường như là cảm nhận được sự phẫn nộ của y, hai con Lôi Viêm Phi Tích kéo xe cũng cuồng bạo lên, xoay đầu qua, đưa ánh mắt về phía vị trí chỗ Dương Khai, trong lỗ mũi phun khí nóng, tròng mắt thú tản ra hào quang khát máu tàn nhẫn.
Người bên cạnh Dương Khai sắc mặt đại biến, không chần chờ, rối rít tản ra, cũng không dám cùng hắn đợi chung một chỗ nữa. Bọn họ sợ cửa thành cháy, họa lây cá trong chậu. Trong khoảnh khắc, lấy Dương Khai làm trung tâm, trong phạm vi phương viên mười mấy trượng, chỉ còn lại có mình hắn. Dương Khai trở nên càng thêm chói mắt. - Loài người kia, trên Đế Thần Tinh ngươi tốt nhất chớ làm càn như vậy, bằng không, sẽ bỏ ra giá cao rất thảm trọng! Thần sắc của Di Thiên nhìn Dương Khai một cách lạnh lùng, liên đới hai cô gái tuyệt sắc bên cạnh y cũng mắt hạnh trừng trừng về phía Dương Khai, dường như hắn là một người cực kỳ vô lễ.
- Đế Thần Tinh là địa bàn của Yêu tộc ta, ngươi một con người... ừ, nên ngoan ngoãn cụp đuôi làm người cho tốt, bổn công tử cũng không phải người nhỏ mọn. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, có thể làm như không thấy, ngươi quỳ xuống, bổn công tử tha ngươi không chết! Di Thiên đưa ra một ngón tay, tiếp tục gật đầu, một bộ khí phái vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Nếu ta không làm. Trong mắt của Dương Khai lóe lên hàn quang, cười híp mắt nhìn Di Thiên.
- Đó cũng không phải do ngươi! Di Thiên hừ lạnh một tiếng. Tiếng nói vừa xong, Lôi Viêm Phi Tích bên trái bỗng nhiên hé miệng lớn, một đoàn ánh lửa lóe lên hồ quang chợt thành hình, trực tiếp đánh qua phía Dương Khai, khí thế cực kỳ kinh người. Cảm nhận được nhiệt ý bức người cùng sát thương kinh khủng tích chứa trong đoàn lửa, gương mặt của không ít võ giả đều lộ vẻ hoảng sợ. Đại đa số người trong bọn họ tuy rằng đã sớm nghe nói Lôi Viêm Phi Tích kinh khủng, nhưng cũng không tận mắt thấy qua, hôm nay mới xem như mở rộng tầm mắt.
Chẳng trách nói Phản Hư lưỡng tầng cảnh võ giả đụng phải Lôi Viêm Phi Tích cũng phải quá ư sợ hãi. Chỉ riêng là một đoàn lửa này, thì không phải Phản Hư Cảnh bình thường có thể ngăn cản. Đoàn lửa kinh khủng ập vào mặt, Dương Khai lại đứng ở nơi đó, dường như không ý thức được nguy hiểm. Mãi cho đến khi quả cầu lửa tới gần, hắn mới bỗng nhiên chợt mở ra bàn tay, chụp tới hướng đó.
- Muốn chết! Không ít võ giả thấy một màn như vậy, trong lòng nảy sinh ra ý nghĩ như thế. Sự công kích của Lôi Viêm Phi Tích há dễ dàng hóa giải thế sao? Tiểu tử này nhìn cũng có chút đầu óc không bình thường, không ngờ ý đồ lấy thân thể đối kháng, chẳng trách dám đụng phải Di Thiên. Thế nhưng một màn làm cho bọn họ giật mình xuất hiện. Ngay lúc bàn tay của Dương Khai bắt được đoàn lửa đó, hắn cũng không trực tiếp bị đốt thành tro bụi như mọi người dự liệu, trái lại thì đoàn lửa ở trên tay hắn truyền ra một tiếng vang nhỏ thổi phù. Một cỗ lực lượng dao động cực kỳ huyền diệu truyền ra, lóe lên một cái rồi biến mất. Đoàn lửa kinh khủng kia dường như quả bóng xì hơi, thu nhỏ với tốc độ cực nhanh, cuối cùng biến mất không thấy. Dương Khai không bị thương chút nào. Từng trận thanh âm hít hà khí lạnh vang lên liên tục. Di Thiên rốt cục chậm rãi ngồi thẳng người, đẩy ra cô gái nửa nằm ở trên đùi hắn, trong mắt truyền lại một loại tin tức không lẩn tránh.
- Được lắm, Phản Hư lưỡng tầng cảnh! Di Thiên toét miệng nở nụ cười, lộ ra một miệng răng trắng như tuyết:
- Chẳng trách dám càn rỡ như thế, thì ra là có chút bản lãnh! Vào nháy mắt Dương Khai xuất thủ, y đã nhìn ra tu vi cảnh giới của người này. Phản Hư lưỡng tầng cảnh, trên Đế Thần Tinh đã không tính là yếu rồi, đừng nói chi hắn còn là một loài người!
Đế Thần là Yêu tộc độc quyền, tuy rằng vật tư dư thừa, linh khí thiên địa nồng đậm, nhưng trong Nhân tộc hiếm thấy có thể hiện ra cường giả của Phản Hư Cảnh. Người có loại tư chất này sớm bị bóp chết trong nôi rồi. Yêu tộc không thể nào để cho Nhân tộc chiếm thế chủ đạo. Bọn họ giữ lại cho Nhân tộc kẽ hở sinh tồn, chẳng qua là nhìn trúng các loại độc đáo thiên phú của Nhân tộc mà thôi. Sao họ có thể có thể để cho Nhân tộc có cơ hội đảo khách thành chủ chứ? Cho nên sau khi Di Thiên đã nhận ra Dương Khai là Phản Hư lưỡng tầng cảnh võ giả, y lập tức thấy hứng thú, đứng ở trên xe thú, vung tay lên, hừ lạnh nói:
- Giết hắn! Hai yêu thú bậc chín lập tức cuồng bạo, rối rít đứng thẳng lên trên người, mở ra cái miệng rộng, trong miệng có giấu ngọn lửa cùng sấm sét đang phập phồng. Một trận rối loạn diễn ra nơi cửa thành, đại đa số võ giả đều nhanh chạy ào thoát đi tứ tán.
Dương Khai cười ha hả:
- Hai súc sinh cũng dám càn rỡ! Ánh sáng vàng lóe lên, hai đạo Kim Huyết Ti dưới Dương Khai khống chế, như mũi tên rời cung, bắn xuyên qua về phía Lôi Viêm Phi Tích. Hai đạo hỏa trụ rối rít phun ra từ trong miệng của Lôi Viêm Phi Tích, đón đỡ Kim Huyết Ti, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn trở tốc độ đột tiến của nó. Ngọn lửa ấy khiến cho bất kỳ kẻ nào khi nghe thấy đều biến sắc, căn bản không tạo thành bất kỳ thương tổn gì với Kim Huyết Ti. Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, Kim Huyết Ti bắn nhanh vào trong miệng của Lôi Viêm Phi Tích. Ngay sau đó, hai yêu thú bậc chín truyền ra tiếng gầm rú tương tự như rên rĩ vậy, thân thể cao lớn ngã trái ngã phải, đụng vào phòng ốc phụ cận sụp đổ gãy nát hết. Kim Huyết Ti vọt vào trong bụng bọn chúng đã do Dương Khai khống chế, có thể tùy ý cắt trong cơ thể bọn chúng, tạo thành thương tổn khó có thể tưởng tượng cho bọn chúng. Dương Khai cũng không nhàn rỗi, thân hình thoắt một cái, người đã vọt ra ngoài, rất nhanh tới đến trên đầu của Lôi Viêm Phi Tích, một quyền đập tới cái ót của nó. Một quyền đó dường như nhẹ nhõm, nhìn không ra tích chứa lực đạo dạng gì.
Nhưng khi quyền quẳng đập trúng đầu của Lôi Viêm Phi Tích, mọi người đều rõ ràng thấy được, thân thể yêu thú khổng lồ chợt ngừng lại, đầu dường như bị đại chuỳ vạn cân đập trúng. Đầu tiên là nó ngã ra sau một cái như phản xạ có điều kiện vậy, ngay sau đó như sao băng rơi xuống, đập ầm ầm về phía mặt đất. Đất rung núi chuyển! Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, hết cả cái đầu của Lôi Viêm Phi Tích lâm vào bên trong. Không hổ là yêu thú bậc chín, mặc dù có Kim Huyết Ti tác loạn trong cơ thể nó, lại bị Dương Khai đánh một cái trên ót như vậy, nhưng nó vẫn không bị mất mạng, ngược lại càng thêm kích phát hung tính, trong gầm thét, cái cánh thịt rộng lớn quạt động, muốn ném Dương Khai thoát khỏi từ trên người nó. Thân hình của Dương Khai xoay một cái, đi thẳng tới phía trước Lôi Viêm Phi Tích, hai chân đạp trên hàm dưới của nó, hai tay giơ lên trời, giơ lên cao hàm trên của Lôi Viêm Phi Tích muốn cắn xuống.
- Hắn muốn làm gì? Người vây xem đều ngây dại, khiếp sợ nhìn về Dương Khai thời khắc này. Hắn bày ra bộ giá thế kia, phảng phất là muốn xé rách yêu thú bậc chín sống sờ sờ đó vậy. Nhưng thân thể nhỏ nhoi của một con người, tạo thành sự tương phản mãnh liệt so với cái miệng to như chậu máu của Lôi Viêm Phi Tích. Dường như Lôi Viêm Phi Tích chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái, thì có thể nuốt trọn người kia vào trong bụng. Thân thể của Dương Khai cong thành hình dạng con tôm. Bắp thịt lồ lộ ra bên ngoài nổi lên cuồn cuộn, dường như tích chứa lực lượng khó có thể tưởng tượng. Hắn cùng với Lôi Viêm Phi Tích đang tiến hành sự va chạm cùng trận đấu trên lực lượng. Mọi người đều cảm thấy Dương Khai điên rồi. Mọi người đều biết, trên lực lượng, Yêu tộc trời sanh có ưu thế khó có thể tưởng tượng. Đừng nói chi là Lôi Viêm Phi Tích loại yêu thú bậc chín có hình thể khổng lồ này, nhất là giảo hợp lực của nó lại kinh người đến cực điểm. Dương Khai chủ động tiến tới bên miệng yêu thú, quả thực hắn đang khiêu chiến với vị trí thân thể cường đại cứng cỏi nhất của Lôi Viêm Phi Tích. Đầu óc của người này không bình thường chắc? Không ít người trong lòng toát ra cái ý nghĩ này. Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ trừng mắt nhìn rớt con ngươi đầy đất, hơn nữa kết quả chính là nhanh chóng như thế. Vào khoảnh khắc bọn họ hồ nghi Dương Khai có chút vấn đề về thần trí, thân thể của hắn vốn cong thành hình dạng con tôm đột nhiên duỗi thẳng ra.
Như có thể xuyên qua lực lượng cuồng bạo của cả Tinh Vực, cái miệng to như chậu máu của Lôi Viêm Phi Tích căn bản không thể ngăn trở thân thể của Dương Khai duỗi người ra. Khóe miệng to lớn đó bày biện ra độ cong nảy lên cực kỳ khoa trương, hàm trên chợt bay đi lên trên, hàm dưới tiếp tục rơi xuống. Xì xì... Máu tươi đầy trời, đầu của Lôi Viêm Phi Tích nứt ra, bắp thịt cùng gân kiện trên đầu bị lực lượng cường đại lôi kéo, toàn bộ vỡ ra, bại lộ trong tầm mắt của mọi người. Toàn sân ngây dại, đều dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn Dương Khai, dường như trong lúc nhất thời đầu có chút xoay không qua chỗ ngoặt. Nếu có người nói, Dương Khai là một cường giả Yêu tộc lấy lực lượng mà xưng, như vậy một màn trước mắt còn có giải thích hợp lý, nhưng... hắn chỉ là một con người a! Một loài người có thể có loại lực lượng kinh khủng đó sao?
Một tiếngầm, thân thể cao lớn của Lôi Viêm Phi Tích té xuống đất, bắn ra tung tóe nổi lên một mảnh bụi bậm. Cả người của Dương Khai tắm máu, đứng sừng sững giữa không trung, đằng đằng sát khí, như một tên Sát Thần đi ra từ thời kỳ thượng cổ, khiến cho người ta không rét mà run. Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn lại một con Lôi Viêm Phi Tích khác đang vọt tới phía mình, toét miệng cười gằn. Lôi Viêm Phi Tích mặc dù không hóa thân làm người, nhưng ít nhiều cũng sinh ra linh trí. Con này vừa thấy đồng bạn của mình không ngờ bị loài người kia dùng một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi đánh chết, nào còn dám gần thêm nữa? Cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi cánh kích động mãnh liệt, muốn dừng lại bước chân.