Chương 1709: Công chúa điện hạ
Thiên Mạch hoàn toàn không để ý, chỉ cười lạnh: - Với thân phận, tu vi cùng tư sắc của ta, nếu như tự mình tới bên đảo chủ Minh Nguyệt, ngươi nói hắn sẽ không tiếp thu? Đến lúc đó, ta sẽ có thể dùng Hồn Thiên đan tôi luyện thân thể, khi đó ngươi sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi đoán đến lúc đó ta sẽ hành hạ ngươi thế nào?
Nam nhân mỏ nhọn bỗng nhiên trắng mặt, mồ hôi nhỏ giọt.
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh đó, cũng có thể tưởng tượng tới kết cục của mình, nhất định sẽ không được chết yên lành.
Thiên Mạch chính vì không muốn nghe theo U Hồn Đảo quản lý, cho nên mới bị phái ra tìm Hồn Thiên Liên, nhưng nàng nói không sai, với thân phận và nhan sắc của nàng, một khi chịu hiến thân, không có nam nhân nào từ chối được, dù cho đảo chủ Minh Nguyệt cũng vậy.
Đến lúc đó, Thiên Mạch sẽ nhảy vọt lên cao, trở thành phu nhân đảo chủ tôn quý!
Đây là cảnh tượng nam nhân mỏ nhọn tuyệt đối không muốn thấy, đắc tội phu nhân đảo chủ tương lai, hắn làm sao sẽ có kết cục tốt được.
Thần sắc biến ảo nam nhân mỏ nhọn thay đổi, ánh mắt lóe lên âm lãnh hung ác, cắn răng: - Tiện tỳ, là ngươi ép ta.
Vừa nói, hắn liền bước tới gần Thiên Mạch, thần sắc bất thiện.
Hắn rõ ràng không muốn để chuyện mình lo sợ xảy ra, mà phương pháp tránh né, chỉ có thể bỏ lại Thiên Mạch! Chỉ cần Thiên Mạch chết, hắn sẽ có thể vô tư, dù cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng so sánh với tính mạng của mình, vậy thì có là gì?
Thiên Mạch đã sớm liệu trước, không hề hoảng loạn, mà lại cười lạnh:
- Không cần ngươi ra tay!
Nói rồi, Thiên Mạch thả người nhảy khỏi thuyền, muốn đi cùng đám người Bàng Chấn.
Nàng tình nguyện chết, cũng sẽ không khuất phục, trước đó sở dĩ nói muốn dâng hiến bản thân, cũng là ôm hy vọng nhỏ nhoi, có thể uy hiếp nam nhân mỏ nhọn. Nếu tính toán của nàng không thành công, vậy chỉ có thể chủ động nhảy xuống biển.
Rơi vào trong nước biển lạnh băng, Thiên Mạch cùng Bàng Chấn nhìn nhau, gật đầu, sau đó chuẩn bị bỏ chạy theo những hướng khác nhau.
Chuyện này không thể xử lý ổn thỏa, hy vọng sinh tồn duy nhất là thoát khỏi chỗ này, cách xa đám người nam nhân mỏ nhọn cùng thú hải ly, hy vọng không cao, nhưng vẫn phải cố mà thử.
Ở trong biển, hải tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, dù sao chúng là chủng tộc trong biển.
Oành ầm ầm...
Tiếng trầm đục truyền từ xa đến gần, âm thanh như có người dùng lực vỗ mạnh lên mặt nước, chấn động có tiết tấu, thông qua mặt nước truyền đến.
Đồng thời, còn có những gợn sóng thấy được bằng mắt thường.
Âm thanh ngày càng gần, gợn sóng cũng rõ ràng hơn, đã hội tụ thành sóng to.
Mọi người sửng sốt, quay nhìn về phía phát ra âm thanh, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả thú hải ly hung dữ cũng nhận ra có nguy hiểm đang tới, dừng lại trên mặt biển.
Cột nước vọt lên ập về phía bên này rất nhanh, ở bên dưới cột nước có một bóng người, chắp tay sau lưng, đạp biển mà đi tới.
Tiếng ầm ầm đó, là hai chân của hắn đạp mặt biển thành tiếng.
Mỗi một chân đạp xuống, đều có một loại ý cảnh khó nói thành lời, khi hắn đi qua, sau lưng có cột nước vọt lên.
Tuổi người này đã không nhỏ, khoảng chừng 50-60 tuổi, tuổi thật khẳng định không chỉ thế.
Nam nhân mỏ nhọn cùng võ giả U Hồn Đảo đều ngây dại, tâm thần rung động tột đỉnh.
Bởi vì chỉ dựa vào lực lượng thân thể đạp sóng đi trên mặt biển, làm chuyện cực kỳ khó khăn, tuy rằng bọn họ cũng có thể làm được, nhưng tuyệt đối không có uy thế như người kia, cũng không thể kéo dài quá lâu.
Nhưng lão già đi tới, lại nhàn nhã như đi dạo, ngoài âm thanh hơi lớn ra, nhìn lão không có vẻ gì là mệt mỏi, cũng không có dấu hiệu kiệt sức.
Giống như chỉ cần lão muốn, có thể vẫn tiếp tục đi mãi.
Như vậy phải cần lực lượng thân thể mạnh mẽ cỡ nào, mới đi lâu dài như vậy?
Phóng mắt khắp U Hồn Đảo, có thể làm được, sẽ không quá một bàn tay.
Ở bên cạnh lão già này còn có một bóng người, nhìn tuổi nhỏ hơn, là người thanh niên. Thanh niên này ngồi xếp bằng, người nổi trên mặt biển, còn thoải mái hơn lão già, không thấy hắn có động tác gì, nhưng vẫn yên lặng đi sau lão già, không bị tụt lại.
Đợi cho gần hơn, nam nhân mỏ nhọn mới phát hiện, bên dưới thanh niên này là một con thú biển, chở hắn đi tới.
- Cái gì... Nam nhân mỏ nhọn ngây dại, võ giả U Hồn Đảo không phải chưa từng thử thuần phục thú biển, nhưng ngay cả đảo chủ tự ra trận, cũng không có tiền lệ thành công. Thú biển sinh sống gần U Hồn Đảo, mặc kệ thực lực mạnh yếu, mỗi một con đều kiêu ngạo khó phục, thà chết bất khuất, cho nên năm đó U Hồn Đảo thử rất nhiều lần, nhưng đành phải bỏ cuộc.
Còn bây giờ, lại có người ngồi trên lưng thú biển, nam nhân mỏ nhọn còn rung động hơn cả lão già vượt biển.
Một già một trẻ gây ra động tĩnh tự nhiên kinh động Bàng Chấn cùng Thiên Mạch.
- Hả, là hắn... Bàng Chấn nhìn kỹ Dương Khai hồi lâu, ánh mắt bỗng sáng lên.
Còn Thiên Mạch lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bên dưới Dương Khai, có chút chần chờ không tin nổi, nhưng nàng nhanh chóng mừng rỡ, nhảy khỏi mặt nước, đạp sóng chạy về phía Dương Khai.
Nàng không thể làm nhẹ nhàng như lão già kia, cũng không thể kéo dài quá lâu, chỉ dựa vào một hơi gắng sức, chờ khi hết lực, Thiên Mạch liền không thể tiếp tục.
Nhưng nàng vẫn hưng phấn điên cuống chạy tới gần Dương Khai, sắc mặt tràn đầy nụ cười mừng rỡ như xa cách gặp lại.
- Sa lão, ngài quen biết nữ nhân này ư? Ngồi trên cá heo, Dương Khai quay lại hỏi Sa Hỗ.
Sa Hỗ cười to: - Lão phu trăm năm không rời núi, nào có quen ai, không phải nữ nhân này tới tìm ngươi?
- Tìm ta? Dương Khai cười. - Không phải vậy chứ, nàng là thống lĩnh Hải Thần Cung, ta không có liên quan gì tới nàng, ặc... Nhìn sao cũng thật giống tới tìm ta?
Khoảng cách gần lại, Dương Khai cũng phát hiện không đúng.
Nữ nhân Thiên Mạch kia lại đang chạy về phía mình, vừa tới gần còn vẫy tay, như mình rất quen với nàng.
Dương Khai gãi đầu, không rõ là sao, cũng không thể tùy tiện đáp lại, chỉ có thể lặng lẽ mà xem.
Cá heo bỗng phát ra tiếng kêu vui vẻ mà ủy khuất, đột nhiên tăng tốc, chạy về phía Thiên Mạch.
Không bao lâu, Thiên Mạch đến trước mặt Dương Khai, nàng căn bản không để ý tới hắn, mà tới cạnh con cá heo, như trút được gánh nặng, giọng run run hô lên: - Công chúa!
- Công chúa? Dương Khai trợn mắt há mồm, ngây người tại chỗ.
Cá heo không ngừng kêu, âm thanh hưng phấn, vây quanh Thiên Mạch, cuối cùng dụi đầu vào lòng nàng, tựa như trẻ con tìm được mẹ, thỏa thích làm nũng.
Dương Khai ở trên nhìn xuống, thấy bộ ngực căng tròn của Thiên Mạch bị đầu cá heo dụi đến biến dạng, lộ ra khe sâu hút cùng mảng lớn làn da trắng nõn.
Sa Hỗ lẳng lặng đứng nhìn, chắp tay sau lưng, nhìn Thiên Mạch, lại nhìn cá heo, gật đầu nói: - Ra là vậy, thì ra là Đồn Giao nhất tộc, khó trách lão phu cảm thấy có chỗ là lạ.
Dương Khai như trong mộng mới tỉnh.
Thiên Mạch gọi cá heo nhỏ là công chúa, Sa Hỗ nói cá heo này là Đồn Giao nhất tộc, Dương Khai liền ý thức được, con cá heo mà mình vô tình gặ phải lại có lai lịch lớn. Nó là một thành viên trong Vương tộc Hải tộc, chính là công chúa Hải tộc mà Thiên Mạch cùng Thương Ngao muốn tìm trước đó, vì vậy hai vị thống lĩnh Hải tộc còn đi Hà Quang Đảo đại náo một phen.
Xem ra Thiên Mạch cùng Thương Ngao không nói bậy, công chúa Hải tộc quả thật mất tích gần Hà Quang Đảo, nhưng không phải bị người Hải Điện bắt cóc, mà là xông vào U Hồn Đảo.
Sau đó mới bị mình vô ý phát hiện...
Thiên Mạch tìm được công chúa Hải tộc, cả người thả lỏng, ngay cả an nguy của mình cũng không để ý, tùy ý cho cá heo thân thiết một hồi, thế mới ngẩng đầu, hung tợn trừng Dương Khai: - Tên Nhân tộc ti tiện nhà ngươi, đã làm gì công chúa tộc ta? Dám cưỡi lên người công chúa điện hạ, chết vạn lần không hết tội!
Dương Khai nhìn nàng, cười khẽ nói: - Ta có thể làm gì với nó chứ?
Hắn sẽ không tức giận vì thái độ của Thiên Mạch, thân phận địa vị của cá heo nhỏ là chí cao vô thượng trong Hải tộc, Thiên Mạch tức giận như thế cũng là đương nhiên.
- Còn không mau lăn xuống? Thiên Mạch vẫn còn giận dữ.
Dương Khai bĩu môi: - Nếu nó không chịu chở, ta sẽ xuống. Tiểu tử, ngươi nói coi, có muốn ta xuống không?
Câu sau cùng, là Dương Khai nhìn sang nói với cá heo, trong ánh mắt dọa người của Thiên Mạch, hắn còn vỗ đầu cá heo nhỏ.
Thiên Mạch tức muốn nổ phổi, tuy rằng công chúa điện hạ còn nhỏ tuổi, không thể hóa thành hình người, nhưng ở trong Hải tộc là thần thánh không thể xâm phạm, bất kỳ Hải tộc nào gặp nó đều phải cung kính hành lễ. Nhưng bây giờ, lại bị một Nhân tộc ti tiện cưỡi lên người công chúa, không chỉ vậy, còn vô sỉ vỗ đầu công chúa.
Làm cho Thiên Mạch tức giận nhất, là công chúa điện hạ giống như rất hưởng thụ, phun ra mấy bong bóng, vẫy đuôi vui vẻ.
- Thấy chưa... Dương Khai vỗ tay. - Ta không có ép nó!
Thiên Mạch hít sâu một hơi, bộ ngực ưỡn cao, có xung động muốn đấm chết Dương Khai.
Cá heo phát ra những âm điệu kỳ quái, Thiên Mạch tập trung lắng nghe, hồi lâu sau, sắc mặt mới thả lỏng, những vẫn căm ghét trừng Dương Khai: - Ta không biết ngươi dùng âm mưu quỷ kế gì, làm cho công chúa điện hạ ỷ lại vào ngươi, nhưng chuyện này chưa xong đâu, ngươi nhớ kỹ cho ta!
Dương Khai nhún vai, không để ý tới lời de dọa của nàng.
Lúc này Bàng Chấn cũng bơi tới cạnh Dương Khai, chắp tay nói: - Dương tông chủ!
- Bàng đảo chủ, thật là đi đâu cũng gặp được! Dương Khai cười đáp.
Bàng Chấn cúi đầu nhìn lại trạng thái của mình, lúng túng một hồi.
Cũng may Dương Khai hợp thời chuyển đề tài, hỏi: - Vì sao các ngươi chật vật như vậy? Người trên thuyền đó không phải của Hải Điện Hải Thần Cung hay sao?