Chương 1717: Thoát vây
Trước mắt mọi người, Dương Khai cũng không có quá nhiều động tác, chỉ là nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng tại chỗ. Nhưng là một cỗ lực lượng tinh thuần mà nồng đậm, từ trong cơ thể hắn tràn ngập ra. Cỗ lực lượng kia thần hồn mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.
Lực lượng thần hồn xuyên thấu hư không, kéo dài đến vị trí không muốn người khác biết. Dương Khai nắm giữu lực lượng không gian, xe rách không gian vĩnh viễn là phương pháp tốt nhất thoát khỏi lồng giam, nhưng phương pháp này cũng không thích hợp với U Hồn Đảo, nơi quỷ dị này tự thành một không gian, phong bế độc lập, nếu là không cách nào định vị được U Ám Tinh, Dương Khai liền thi triển xé rách không gian, cũng chỉ xuyên qua nội bộ U Hồn Đảo, căn bản không cách nào rời đi nơi này.
Nhưng là đang nắm giữu một phần bí ẩm của U Hồn Đảo, có thể vận dụng thánh nguyên, đồng lại là điều kiện tiên quyết của tinh chủ U Ám Tinh, Dương Khai muốn xác định vị trí của U Ám Tinh, cũng không phải là quá khó khăn. Thần niệm của hắn nhún nhảy xuyên qua hư không, chỉ trong chốc lát công phu liền cảm nhận đực hàng rào không gian giữa U Hồn Đảo và U Ám Tinh. Hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, lực lượng không gian toàn thân điên cuồng trầm bổng, dang hai tay ra, mạnh mẽ hướng phía trước tìm kiếm. Hai tay như giao long xuất hải, dưới sự chăm chú của mọi người, lại trực tiếp cắm vào hư không. Tiếng kinh hô đột nhiên truyền đến, mấy ngàn võ giả trợn tròn mắt, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi này, cảnh tượng mà bọn họ nhìn thấy, là hai cánh tay của Dương Khai quỷ dị biến mất không thấy. Một màn như vậy đã vượt quá phạm vi hiểu biết của họ. Ngay sau đó, Dương Khai bỗng nhiên quát một tiếng.
Hai cánh tay mạnh mẽ hướng hai bên xe rách, mà kèm theo động tác của hắn. Không gian phía trước hắn dường như là một bức màn gấm, bị xé thành hai mảnh, lộ ra một khe nứt đen như mực. Cái khe càng lúc càng lớn, từ trong khe kia truyền đến khí tức khiến người khác kinh sợ, giống như một con hung thú viễn cổ, há rộng cái miệng to như chậu máu, cần phải đem một mảnh thiên địa này cắn nuốt. Cho đến khi cái khe mở rộng hơn mười trượng, Dương Khai mới hít sâu một hơi, dừng động tác xé rách.
Nhưng lực lượng không gian nồng đậm kia vẫn thoải mái như cũ, từ trong cơ thể Dương Khai trào ra. Như một mũi tên nhọn, rót vào khe nứt trong không gian, cho đến khi trong khe nứt này hư vô hỗn độn, mở ra một cái thông đạo hư không, nối liền U Hồn Đảo và và một điểm nào đó trên U Ám Tinh. Sa Hỗ sớm đã nhìn ngây người.
Một tháng trước, Dương Khai nói hắn nắm giữ cách rời đi, Sa Hỗ mặc dù không có hoài nghi. Nhưng cũng không rõ lắm nội tình trong đó. Cho tới giờ khắc này, hắn mới thật sự hiểu rõ Dương Khai rốt cuộc dựa vào cái gì. Không ngờ hắn lại tu luyện bí thuật không gian cực kì hiếm thấy, hơn nữa tinh thông đến cảnh giới như vậy, chẳng những có thể một mình xé rách không gian, còn có thể tạo ra một thông đạo hư không an toàn! Phần bản lĩnh này, phóng mắt tìm cả Tinh Vực chỉ sợ cũng không ai có thể sánh bằng, Sa Hỗ tin cho dù là những cường giả Hư Vương Cảnh trong truyền thuyết, cũng tuyệt đối không làm được tới trình độ này như Dương Khai. -Lúc này không đi, còn đợi tới bao giờ? Trong lúc Sa Hỗ thất thần, Dương Khai bỗng nhiên quát khẽ truyền vào tai hắn, hắn vội hồi thần, vung tay lên miệng quát lớn: -Đi theo lão phu!
Nói xong, hắn là người đầu tiên vọt vào thông đạo trong hư không mà Dương Khai tạo ra, bị bóng tối cùng hư vô cắn nuốt thân hình. Các đệ tử Hải Điện theo sát phía sau, người này nối tiếp người kia biến mất không thấy. Đám người Hải tộc cũng vội vàng đi theo, Thiên Mạch trong lúc đi qua Dương Khai khẽ hướng hắn gật đầu hỏi hăm, con cá heo nhỏ quẫy động cái đuôi, hướng về phía Dương Khai phát ra một chuỗi âm điệu cổ quái, dường như là muốn hắn nhanh chóng đi theo. Chờ cho đến khi võ giả Hải Điện cùng Hải Thần Cung biến mất, những võ giả khác mới hướng về phía trước xông lên. Dương Khai xé rách ra khe nứt không gian dài khoảng mười trượng, chứa đủ rất nhiều người sánh vai mà đi, cho nên mặc dù có mầy ngàn võ giả đang chờ, tốc độ cũng cực nhanh, trước sau chỉ tốn thời gian không cạn nửa ấm trà, cả U Hồn Đảo chỉ còn lại một mình Dương Khai.
Quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác định chỗ này không còn người nào, lúc này Dương Khai mới là người cuối cùng vọt vào thông đạo trong hư không này. Đường thông đạo trong hư không này là do hắn tạo ra, cho nên Dương Khai đối với thông đạo này rõ ràng hơn so với bất kì kẻ nào, tùy ý mặc sức dạo chơi trong đó, dường như chỉ trong chớp mắt, dường như là qua rất lâu, Dương Khai thấy hoa mắt, đã đến bầu trời một hải vực. Mang theo mùi gió biển độc hữu nghênh diện lướt nhẹ, bên tau truyền đến vô số tiếng kêu khóc và hò hét của các võ giả, đó là các vĩ giả thoát khỏi U Hồn Đảo đang phát tiết tâm tình hưng phấn của mình. Từ một khắc gặp rủi ro đến U Hồn Đảo trở đi, bọn họ liền cho rằng cả đời mình mình không cách nào có thể đi ra, chỉ dưới sự hành hạ của Minh Nguyệt, cơ khổ sống hết cuộc đời, nhưng không nghĩ tới, không ngờ mình có lúc được quay trở về U Ám Tinh. Cho nên sau khi thân hình Dương Khai hiện ra, rất nhiều võ giả đều nhìn hắn với ánh mắt cảm kích. Bất kể Dương Khai có nhất định đòi bọn họ thù lao hay không, bọn họ rời khỏi cái lồng giam U Hồn Đảo kia là sự thật, mỗi người đều có một loại tâm tình kích động lại thấy ánh mặt trời. -Dương Khai! Sa Hỗ từ trên không bay tới, nhìn thấy Dương Khai bình an vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dương Khai khẽ gật đầu, quay đầu nhìn lại khe nứt không gian phía sau giơ tay vẫy một cái, khe nứt kia giống như khe miệng con mãnh thú, liền bắt đầu sụp đổ, rất nhanh biến mất không thấy. Không có cái khe không gian này, không có thông đạo hư không, liền không ai có thể mượn thành quả của Dương Khai quay trở về U Hồn Đảo. -Đây là nơi nào? Còn ở trên Vô Ưu Hải sao? Dương Khai hỏi.
- Bàng Chấn và người của Hải tộc đã đi trước dò xét, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến. Sa Hỗ đáp. Dương Khai gật gật đầu, lẳng lặng chờ đợi. Ước chừng một lúc lâu sau, Bàng Chấn và Thiên Mạch sắc mặt đầy vui mừng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. -Sư thúc, nơi đây chính là Vô Ưu Hải, chỗ này là hương tây mười ngàn dặm, liền là tổng đà của Hải Điện Hắc Tiều Đảo! Bàng Chấn hưng phấn bẩm báo. -Là tin tức tốt! Sa Hỗ trên mặt cũng lộ ra nụ cười, - Ba trăm năm, lãi phu cũng không ngờ có lúc được về nhà, Dương Khai, lão phu phải cảm ơn ngươi. Dương Khai hắc hắc cười:
- Sa lão khách khí, nếu quả thật muốn cảm tạ ta, không ngại đáp ứng ta một chuyện. -Ngươi nói, chỉ cần không bảo lão phu khi sư diệt tổ, bất kì chuyện gì lão phu đều có thể đáp ứng ngươi. Sa Hỗ cực kì hào sảng. Dương Khai hơi động dung, ung dung cười nói: -Cũng không phải là đại sự gì, chính là Lăng Tiêu Tông ta muốn cùng Hải Điện làm một chút giao dịch vật tư. Dù sao sinh vật nội lực và đáy biển sâu hoàn toàn bất đồng, chuyện này lần trước ta cũng đã nói với Bàng đảo chủ. Chỉ có điều Hải Điện bên kia dường như không hứng thú lắm, một mực không có đáp lại ta. Bàng Chấn sắc mặt không khỏi có chút lúng túng. -Lão phu cho rằng là chuyện gì chứ, chuyện nhỏ này, lão phu làm chủ đáp ứng, hơn nữa giao dịch như vậy đối với mọi người chúng ta đều có lợi, Hải Điện sẽ không sự tuyệt! Đợi lão phu quay về tổng đà sẽ đích thân chủ trì.
- Như thế, liền đa tạ Sa lão. Dương Khai mỉm cười. Sa Hỗ nhị điện chủ đời trước của Hải Điện. Mặc dù mất tích gần 300 năm, nhưng là uy vọng và bối phận ở nơi này, hắn mặc dù đáp ứng, vậy chuyện này sau này cũng không có vấn đề gì. -Dương tông chủ, không biết chuyện này Hải Thần Cung ta có được tham dự hay không? Thiên Mạch bỗng nhiên ở một bên mỉm cười hỏi. -Các ngươi muốn tham dự vào? Dương Khai ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Mạch. -Đương nhiên. Hải Thần Cung ta nắm trong tay vật tư dưới đáy biển sâu, so với Hải Điện còn mạnh hơn mấy phần, Dương tông chủ nguyện ý cùng Hải Diện làm những giao dịch này. Không có lý nào lịa cự tuyệt Hải Thần Cung ta đi? -Dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Thiên Mạch thống lĩnh có thể nói như vậy, là Lăng Tiêu Tông ta cầu còn không được. Dương Khai ha ha cười. -Cứ quyết định như vậy đi, chỉ có điều nội lục và đáy biển sâu đường xá xa vời, về phương diện vận chuyển giao dịch vật tư chỉ sợ phá phí trắc trở… Sa Hỗ ở một bên cũng khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của Thiên Mạch. Vật tư đáy biển sâu và nội lục sở dĩ không thể có phạm vi trao đổi lớn, cũng là bởi vì nguyên nhân khoảng cách, đây cũng là chuyện mà võ giả U Ám Tinh không thể giải quyết. -Cái này không cần lo lắng, ta sẽ bày ra pháp trận không gian, đem Lăng Tiêu Tông cùng hai nhà các ngươi liên thông lại. Đến lúc đó khoảng cách liền không thành vấn đề. Dương Khai đã sớm có biện pháp giải quyết. Thiên Mạch và Sa Hỗ đều là ánh mắt sáng ngời, nhưng nghĩ tới thủ đoạn có thể xé rách hư không của Dương Khai,đối với cách hắn bố trí trận pháp không gian cũng rất tin tưởng không nghi ngờ.
- Như vậy, bổn thống lĩnh liền im lặng chờ hồi âm của Dương tông chủ! Thiên Mạch hé miệng cười một tiếng. -Lão phu cũng chờ tin tức tốt của ngươi! Sa Hỗ nói. Lúc mọi người nói chuyện, đã có rất nhiều võ giả rời khỏi chỗ này, người của Hải Điện và Hải Thần Cung thương nghị đơn giản một phen, cũng từng người hướng về phía Dương Khai nói từ biệt, quay trở về tổng đà nhà mình. Cá heo nhỏ đối với Dương Khai lưu luyến không rời, một bộ dáng không muồn rời đi. Cuối cùng vẫn là Dương Khai tặng nó mấy lọ Hồn Thiên Đan, mới trấn an được tâm tình của nó. Một lúc lâu sau, trên biển chỉ còn lại bảy tám trăm võ giả làm nô mười năm kia, mắt chăm chú nhìn Dương Khai, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. -Các ngươi tự mình chạy tới Lăng Tiêu Tông đi, sau khi đến Lăng tiêu Tông, tự nhiên sẽ có người tiếp đón các ngươi, nếu cần liên lạc với thân nhân và tông môn, có thể tùy ý liên lạc, chỉ cần quyên góp đủ vật tư, bổn tông chủ liền trả lại tự do cho các ngươi. Dương Khai nói. -Đa tạ Dương tông chủ! Mấy trăm người vội vàng ôm quyền. Dương Khai gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, thân hình nhoáng một cái, liền trực tiếp biến mất tại chỗ không thấy. Trở về U Ám Tinh, hắn lại có thể lần nữa thống trị thiên địa này, đã có các loại tiện lợi của Tinh Chủ, mỗi một lần di chuyển, đều là khoảng cách vạn dặm thậm chí là mười vạn dặm Chỉ không tốn nửa canh giờ công phu, Dương Khai đã đi tới bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa. Nhìn cảnh tượng quen thuộc, Dương Khai hơi nở nụ cười, khổng quản thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi, ở nhà luôn là tốt nhất! Hắn lần nữa biến mất không thấy, đợi đến lúc xuất hiện lại, người đã đến trong Lăng Tiêu Tông. Không làm kinh động quá nhiều người, đầu tiên Dương Khai đi bái kiến cha mẹ, để cho bọn họ an tâm, lúc này trước tiên đi gặp mấy vị trưởng lão Lăng Tiêu Tông, hỏi thăm rõ ràng tình hình U Ám Tinh trong khoảng thời gian hơn một tháng mình mất tích này. Thi Linh Giáo trên cơ bản đã bị đuổi cùng giết tận, cả thế lực nội lúc U Ám Tinh, có hơn phân nửa ở trạng thái bách phế đợi hồi phục lại, mà Lăng Tiêu Tông trải qua trận này, đã chân chính trở thành tông môn có tiêu chí trên U Ám Tinh, là một trong những tông môn cường đại nhất, vô thượng uy vọng. Nếu không phải Tiền Thông của Ảnh Nguyệt Điện là cường giả Hư Vương Cảnh, một trong những cái này có thể diệt trừ.
Ảnh Nguyệt Điện có Hư Vương Cảnh tọa trấn, quả thật có thể ngồi ngang hàng với Lăng Tiêu Tông. Ngoài ra, trên U Ám Tinh đã có rất nhiều đại thế lực và gia tộc, có ý muốn kết làm đồng minh với Lăng Tiêu Tông, nguyện ý vì Lăng Tiêu Tông làm thiên lôi sai đâu đánh đó, Diệp Tích Quân làm chủ đáp ứng. Có thể nói, Lăng Tiêu Tông hiện tại, sớm đã vượt qua Tinh Đế Sơn lúc ban đầu, bất luận là thực lực hay là uy vọng.