Chương 1794: Đắc thủ, chạy trối chết
Chân trời, một mảnh hào quang bảy màu đang nhanh chóng đến gần bên này, trong quang hà, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh khổng lồ.
- Không xong! Quỷ Tổ quát to một tiếng, cũng bất chấp đi trêu đùa hai người Hứa Nguy và Khổng Pháp, toàn lực một chiêu đem hai Hưa Vương Cảnh này đồng loạt đánh lui, hướng về phía Dương Khai hét lớn một tiếng: -Chim thần về tổ, Dương Khai ngươi nhanh một chút!
Không cần lão nhắc nhở, trong nháy mắt nghe thấy tiếng kêu to rõ kia, Dương Khai liền ý thức được chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng.
Cũng không biết chim thần có năng lực gì, nhưng lại có thể cảm nhận được biến hóa của Bất Lão Thụ, ở bên này mình hơi có chút tiến triển liền đem nó kinh động, với tốc độc của nó muốn quay về chỗ này, chỉ sợ không cần thời gian quá dài, đến lúc đó bất kỳ kẻ nào cũng phải từ nơi này chạy đi.
Hắn khoanh chân ngồi tại chỗ, vừa khống chế pháp thân toàn lực xuất thủ, vừa không ngừng chỉ thị cho Tiểu Tiểu.
- G rừ! Tiểu Tiểu đã nhận ra Dương Khai lo lắng, thân mình đột nhiên trầm xuống, bạo rống lên một tiếng, mắt thường có thể thấy được sóng âm phun ra từ trong miệng nó, ngay sau đó, thân thể nho nhỏ kia chợt bành trướng, to lên!
Chớp mắt một cái, hình thể Tiểu Tiểu liền tăng vọt gấp ba bốn lần.
Mặc dù đây không phải là cực hạn của nó, cũng còn chưa tới mức cự nhân, nhưng cũng chỉ cùng với lực lượng tăng lên xuất ra lại không có chút mơ hồ nào.
Bất Lão Thụ lập tức bị nhổ lên với tốc độ vô cùng khả quan…
Dương Khai tranh thủ thời gian xem xét một chút phương hướng của chim thần, không khỏi biến sắc.
Hào quang bảy màu kia lập tức sắp bay tới gần, cách vị trí mình đứng không đủ trăm dặm, trăm dặm, nhìn như rất xa, nhưng là với tốc độ của chim thần, có lẽ chỉ là chuyện vẫy hai cái cánh mà thôi.
Giờ khắc này, chẳng những hắn kinh hoàng vạn phần, mọi người đều có vẻ mặt hoảng hốt thất thố.
Nghê Quảng và Tử Long đã dừng tay, rối rít bắn ra quay về, Nghê Quảng thúc giục thánh nguyên bao quanh Tuyết Nguyệt nhanh như điện chớp bay ra ngoài, Tuyết Nguyệt trước khi đi, lớn tiếng la lên tên Dương Khai, bảo hắn mắt trốn xa…
Mà Tử Long cũng mang theo Tử Đông Lai, không dám có chút dừng lại, vội vàng rút lui.
- Khổng huynh, đi a! Hứa Nguy da đầu tê dại. Vừa kêu to, vừa thủ kháp ấn quyết, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, thân hình hóa thánh một đạo ánh sáng cầu vồng, so với bất kì ai còn muốn chạy nhanh hơn.
Khổng Pháp theo sát phía sau.
Rất nhiều cường giả Hư Vương Cảnh, hoảng hốt tháo chạy như chó nhà có tang. Tràng diện tức cười vạn phần.
Chỉ một thoáng, mọi người vây quanh Bất Lão Thụ đều rút lui sạch sẽ, chỉ còn lại có Quỷ Tổ bảo vệ Dương Khai.
Mạnh như Quỷ Tổ, thời khắc này cũng đổ mồ hồi trán, đoàn hắc khí bao quanh người rung chuyển bất an, phù trầm không chừng.
- Thái thượng trưởng lão, ngươi đi trước! Dương Khai gấp giọng nói.
- Lão phu cùng đi chung với ngươi. Thời khắc mấu chốt. Quỷ Tổ trái lại rất đáng tin, cũng không có ý từ bỏ Dương Khai một mình chạy trối chết, điều này làm cho Dương Khai không khỏi cảm thấy, thu nạp lão vào Lăng Tiêu Tông đúng là quyết định không sai.
Phải biết, ở vào thời điểm này Quỷ Tổ lựa chọn lưu lạ chính là mạo hiểm nguy hiểm tính mạng.
Càng là vào lúc này, càng có thể nhìn thấu phẩm hạnh chân chính của một người là như thế nào, Quỷ Tổ không thể nghi ngờ đã khiến Dương Khai công nhận trong lòng.
- Ta nắm chắc có thể trốn. Ngươi không cần lo lắng cho ta. Dương Khai ngữ tốc cực nhanh trả lời một câu.
Quỷ Tổ giật mình, đến đây lập tức sáng tỏ, Dương Khai đại khái là muốn dựa vào lực lượng không gian của mình, lúc này mới trầm giọng dặn dò: -Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, lão phu đi trước một bước.
Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, Vận Hồn Phiên bảo phủ lấy lão biến thành một đoàn hắc khí, hướng phía xa mà chạy.
Công phu trong lúc đang nói chuyện, chim thần đã gần trong gang tác, chỉ sợ hơi thở tiếp theo sẽ phủ xuống trên đầu Dương Khai, mà khoảng cách gần như thế, Dương Khai cũng đã có thể thấy rõ chim thần rốt cuộc có bộ dáng gì.
Đó là một con Khổng Tước thân hình vô cùng to lơn, toàn thân lông chim màu sắc sặc sỡ, đuôi cánh quá dài, hùng vĩ tráng lệ.
Ngoại trừ Phượng Hoàng trong truyền thuyết kia, chỉ sợ thế gian này cũng không tìm thấy con chim thần nào đẹp hơn con này.
Nhưng là lúc này, dưới bề ngoài xinh đẹp, lại tích chứa sát khí ngập trời!
Lại một tiếng kêu to rõ ràng truyền ra, chim thần bên kia, phun ra nuốt vào Thất Diệu Bảo Quang, điên cuồng đánh úp tới, giống như bầu trời ngân hà vỡ vụn, tịch quyển xuống.
Dương Khai nhảy lên tại chỗ, hướng phía trước phóng đi.
Mà cùng lúc đó, Thạch Khôi Tiểu Tiểu và pháp thân đã có được Bất Lão Thụ.
Tại khoảnh khắc Bất Lão Thụ bị nhổ khỏi mặt đất, cả dược cốc đều rung chuyển một hồi, Tiểu Tiểu một phen kéo lại pháp thân đồng loại của mình, một bàn tay to lớn khác cầm Bất Lão Thụ, hai chân ở trên mặt đất hung hăng giậm một cái, hướng phía Dương Khai phóng đi.
Hai bên gặp nhau giữa đường.
Dương Khai trực tiếp đem hai con Thạch Khổi nhét vào nhẫn không gian, ngay sau đó đưa hai tay ra, quanh thân thoải mái toát ra lực lượng không gian nồng đậm, hung hăng cắm vào hư không, trái phải mỗi bên một phần!
Một khe nứt không gian lập tức xuất hiện.
Hắn chui đầu vào!
Thất Diệu Bảo Quang đánh úp tới bao phủ lấy vị trí trước đó hắn đứng, vì khe nứt không gian cản lại, mà đã không thấy bóng dáng Dương Khai.
Chim thần dường như phát giác ra điều gì đó, thân mình khổng lồ một hơi lao xuống, liền hướng khe nứt bị xé phóng tới.
Trong khe nứt hư không, Dương Khai chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt vẫn còn thần sắc sợ hãi.
Vừa rồi nếu là tốc độ hắn chậm một chút nữa, chỉ sợ thật sẽ gặp phải độc thủ của chim thần, may mà Tiểu Tiểu không phụ kỳ vọng của mình, thành công đem Bất Lão Thụ nhổ lên.
Nghĩ tới Bất Lão Thụ, Dương Khai trong lòng lại nóng như lửa.
Một chí bảo như vậy tồn tại, giờ này liền rơi vào tay mình?
Hắn chẳng thể nghĩ tới, lần này một nhóm đi tới Thất Lạc Chi Địa lại có thu hoạch kinh thiên động địa như vậy. Chủ ý của hắn chỉ là tới nơi này tìm Kinh Không thú, lấy được nội đan của nó mà thôi, nhưng sau đó đã xảy ra đủ loại chuyện, tất cả đều không ở trong dự liệu của hắn.
Bất luận là ở dược cốc đào được rất nhiều thiên tài địa bảo, còn là Bất Lão Thụ này, đều rất xa so với mong muốn của hắn.
Dương Khai cả người nhiệt huyết sôi trào…
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một cỗ lực lượng dao động ly kì.
Hắn nhướng mày, quay đầu lại nhìn, đợi đến lúc thấy rõ màn trước mắt, hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc, con ngươi trong khoảnh khắc trợn tròn.
Khe nứt không gian tự mình xé ra để chạy trốn, lại có một móng vuốt to lớn dò xét vào được, mà từ hình dáng móng vuốt kia, không thể nghi ngờ chính là chim thần Thất Diệu Khổng Tước.
Nó lại có thể đột phá phong tỏa lực lượng không gian, chính xác tìm được vị trí không gian của mình? Dương Khai sắc mặt chợt trầm xuống.
Ngay sau đó, móng vuốt thứ hai cũng từ trong khe kia đi vào dò xét, đầu móng vuốt phong duệ, hiện lên hàn quang như kiếm sắc bén vậy.
Phóng mắt nhìn tới, thì hai móng vuốt này dường như bắt được một cánh cửa, có cái gì đó khủng bố chính là từ trong cánh cửa đó mà ra, khiến người khác không rét mà run.
Ngay sau đó, hai móng vuốt này hung hăng hướng hai bên, mà đi, khe nứt không gian bị Dương Khai xé rách lập tức trở nên to hơn.
Xuyên thấu qua khe nứt không gian, Dương Khai mơ hồ có thể nhìn thấy tình huống bên kia, nhưng cũng chỉ nhìn mơ hồ.
Đầu chim thần chui vào trong khe, hai con ngươi đỏ thắm lập tức như ngừng lại trôi lơ lửng ở hư không trên người Dương Khai.
Trong ánh mắt kia, mang theo một cỗ cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Chim thần lên tiếng, trong miệng phát ra phẫn nộ, hào quang bảy màu chói mặt trong cổ họng nó nhanh chóng hình thành.
- Hỏng rồi! Dương Khai bị dọa đến vong hồn giai mạo, nào còn dám đứng lại ở đấy? Thất Diệu Bảo Quang, ngay cả Nghê Quảng và Tử Long cũng không dám dính đến, hắn tuy rằng thực lực không tầm thường, cũng không dám so sánh với Nghê Quảng và Tử Long, đương nhiên là chạy trối chết quan trọng hơn.
Hắn vừa mới rời khỏi chỗ, Thất Diệu Bảo Quang tựa như cột sáng từ trong miệng chim thần phun ra, tốc độ nhanh vô cùng, thẳng sâu vào hư không.
Dọc theo đường đi, hư không sợ run không nghỉ.
Dương Khai nhướng mày, tuy rằng hắn tránh được tập kích của Thất Diệu Bảo Quang, cũng không có bị tổn thương gì, nhưng vào giờ khắc này, hắn lại nhạy cảm nhận ra, khe nứt hư không này dưới ảnh hưởng của Thất Diệu Bảo Quang hình như có chút không ổn định, có một loại dấu hiệu sụp đổ bất cứ lúc nào.
Phát hiện này khiến hắn toàn thân đổ mồ hội lạnh.
Hắn không nghĩ tới, chim thần lại có thủ đoạn kinh thiên như vậy.
Lại là một đạo cột sáng bảy màu được phun ra, Dương Khai tuy rằng sớm đã kéo dài khoảng cách với chim thần, đối phương cũng không có ý truy kích sâu trong khe nứt hư không, nhưng khi đạo bảo quang thứ hai này rót vào trong khe, chỗ không gian này liền càng thêm không ổn định.
- Nó…cũng không phải là muốn hủy đi khe nứt không gian, ép ta đi ra. Dương Khai nghĩ tới một cái khả năng, tâm tình lập tức vô cùng ác liệt.
Nếu thật là nói như vậy, cục diện kia liền không xong rồi.
Hắn nghĩ chiếm được Bất Lão Thụ, trốn vào trong khe nứt hư không liền bình yên không lo, lại không nghĩ rằng ma cao một thước đạo cao một trượng, cho dù trốn vào trong khe nứt không gian cũng vẫn lo lắng hãi hùng.
Đạo Thất Diệu Bảo Quang thứ ba rót vào…
Đạo thứ tư…
Chim thần dường như không biết mệt mỏi, không ngừng hướng vào trong hư không mà phun bắn ra bảo quang, bảo quang theo đó không ngừng tăng lên, khe nứt không gian ngày càng trở nên không ổn định.
Cuối cùng, khi chim thần phun ra đạo bảo quang thứ chín, hư không bị bảo quang đánh trúng xuất hiện một lỗ thủng tối đen.
Tình cảnh kia, nhìn qua thật giống như khe nứt không gian bị chim thần đánh xuyên qua.
Lúc này, cả khe nứt không gian cũng bắt đầu sụp đổ, lực lượng không gian trở nên vô cùng hỗn loạn,khe Hư Vô hỗn độn hướng một điểm trung tâm co rút lại.
Có thể tưởng tượng, chờ đến sau khi cái khe này hoàn toàn co rút lại, khe nứt không gian này sẽ không tồn tại nữa, mà Dương Khai tất nhiên sẽ bị lực lượng không gian vô tình này đè áp tàn phá thành phấn vụn.
Dương Khai không nhịn được mắng to một tiếng, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hướng lỗ thủng mà chim thần đánh xuyên qua bay đi.
Giờ này hắn muốn thoát khỏi khe nứt không gian, ngoại trừ đi theo đường cũ ra ngoài, còn có thể thông qua những chỗ không gian bạc nhược khác về tới Thất Lạc Chi Địa, nhưng về tới Thất Lạc Chi Địa cũng không khẳng định an toàn, một khi bị chim thần ngửi được khí tức, vẫn như cũ không chạy khỏi vận mệnh bị đuổi giết.
Hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào cái lỗ thủng kia, cầu nguyện cái lỗ thủng kia liên thông đến một vị trí an toàn.
Có lực lượng không gian bên người, hắn cũng không lo lắng bị lạc phương hướng, cho nên không quan tâm lỗ thủng này nối liền với vị trí nào, vẫn tốt hơn quay về Thất Lạc Chi Địa.
Hắn quyết định thật nhanh, không có nửa điểm trì hoãn.
Chỉ có mất thời gian mười mấy hơi thở liền tới trước lỗ thủng kia, chui vào đó.
Đợi sau khi thân ảnh hắn biến mất, chim thần mới lạnh lùng nhìn phương hướng hắn rời đi, đem đầu và hai móng rụt trở về.