Chương 1820: Phệ Linh Tông
Trấn định xong tâm thần, thanh niên cất giọng hỏi:
- Hai vị bằng hữu, xin hỏi cao tính đại danh? Sau khi biết Dương Khai cùng Quỷ Tổ không phải dễ trêu, người này lập tức thả thấp tư thái, không còn khí thế to lớn như vừa rồi nữa. Lời nói mới vừa xong, trước mặt chính là nhân ảnh lóe lên một cái, người rơi xuống từ không trung lúc nãy đột nhiên đi tới trước mặt mình. Một gương mặt hung ác nham hiểm sắp nhỏ cả nước ra, gần như muốn dán trên mặt hắn, đối mặt ánh mắt của hắn, thanh niên không khỏi có chút trong lòng hốt hoảng, sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.
- Các ngươi là ai, từ đâu tới? Dương Khai lạnh giọng hỏi.
Trong đám người áo đen tại chỗ, chỉ có hai tên Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, những người khác đều là Thánh Vương Cảnh tu vi, như vậy sự tồn tại này Dương Khai căn bản không coi vào đâu. Hiện hắn muốn nhất biết rõ lai lịch của đối phương, cộng thêm bọn họ làm sao đi tới Thông Huyền đại lục. Hai tên Phản Hư cảnh bảo vệ bên cạnh thanh niên cũng không thấy rõ Dương Khai làm sao đi tới trước mắt, lập tức biết người này so với mình phỏng đoán chỉ sợ còn phải kinh khủng rất nhiều, trong lòng đánh trống, một người trong đó lấy can đảm, cẩn thận từng chút một cười nói:
- Hồi vị công tử này, bọn ta là người của Phệ Linh Tông. Vị này chính là Phệ Linh Tông thiếu tông chủ Mộc Thừa Phong công tử chúng ta! Tên này vừa nói, vừa chỉ chỉ thanh niên nọ, giới thiệu cho Dương Khai. Mộc Thừa Phong ưỡn ngực, dường như ý thức được vừa rồi biểu hiện của mình có chút không chịu nổi, muốn ra vẻ trấn định vãn hồi chút mặt mũi.
- Phệ Linh Tông? Dương Khai nhíu mày, quay đầu nhìn Quỷ Tổ một cái.
- Lão phu cũng chưa nghe nói qua tông môn này, sợ là lên không được được mặt đài gì. Quỷ Tổ thản nhiên nói. Mộc Thừa Phong cùng hai tên võ giả Phản Hư Cảnh nghe Quỷ Tổ đánh giá tông môn của mình như vậy, lập tức có chút nổi dóa. Tuy nhiên quả đấm không thể lớn hơn so người ta, nên cũng không dám quá càn rỡ.
- Trận pháp quỷ này là của các ngươi bày sao? Dương Khai chỉ một ngón tay tới phía lục mang tinh đại trận sau lưng
- Phải... Phản Hư Cảnh lúc trước lên tiếng nói chuyện vội vàng đáp, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Chính là tế tông hao tốn không nhỏ tinh lực mới bố trí ra.
- Rất tốt! Dương Khai cười lạnh một tiếng:
- Nếu là các ngươi bày, thế thì...
- Tiểu huynh đệ! Phảng phất đã nhận ra Dương Khai sẽ nói gì tiếp, Phản Hư Cảnh nọ hoảng sợ cắt ngang lời của hắn:
- Để ta nói cho tiểu huynh đệ biết, trận pháp như vậy ở trên khối đại lục này cũng không chỉ một. Toàn tông đệ tử của Phệ Linh Tông ta giờ này đều ở trên khối đại lục này, do tông chủ lãnh đạo, trù tính đại sự. Vẫn xin tiểu huynh đệ dễ dàng cho.
- Không chỉ một? Sắc mặt của Dương Khai trầm xuống, cười một cách giận dữ ngược lại nói:
- Trách không được linh khí nơi đây so trước kia còn muốn có chỗ không bằng, thì ra là đám người các ngươi giở trò quỷ. Khá lắm, các ngươi khá lắm! Phản Hư Cảnh nọ ngượng ngùng cười:
- Tiểu huynh đệ, lời không thể nói như vậy. Tu vi của võ giả trên đại lục này quá thấp, cho dù giữ lại linh khí để cho bọn họ tu luyện, bọn họ cả đời này cũng sẽ không có thành tựu gì. Nhưng những linh khí này nếu là để cho Phệ Linh Tông ta lấy được thì không giống nhau lớn. Tông chủ của tông ta là Hư Vương Cảnh tu vi, nếu có thể cắn nuốt linh khí của khối đại lục này, nhất định thực lực tăng mạnh. Đến lúc đó luyện hóa căn nguyên tinh tú của khối đại lục này, cũng có thể mang đến một đường sinh cơ cho nơi đây. Đây cũng là dồn vào tử địa rồi sau đó sống lại. Tiểu huynh đệ có thực lực cao thâm, nghĩ rằng hẳn hiểu rõ đạo lý này. Hắn cố ý điểm danh Phệ Linh Tông tông chủ là cường giả Hư Vương Cảnh, là muốn cho Dương Khai biết khó mà lui. Nào biết Dương Khai sau khi nghe, lại giận tím mặt:
- Các ngươi còn muốn luyện hóa căn nguyên tinh tú hay sao?
- Đương nhiên! Mộc Thừa Phong ưỡn ngực thẳng lưng:
- Phụ thân đại nhân đã mang tông môn tinh nhuệ đi về phía chỗ tâm trái đất, chỉ sợ ít ngày nữa sắp luyện hóa căn nguyên. Nghĩ tới phụ thân của mình là cường giả Hư Vương Cảnh, sự khuyến khích của Mộc Thừa Phong trở nên mười phần. Y tin rằng hai tên đối diện khẳng định không dám hạ sát thủ với mình. Mặc dù Mộc Thừa Phong đến bây giờ cũng không biết lai lịch của bọn họ, càng không rõ lắm thực lực của bọn họ. Nhưng bất kỳ một người nào có đầu óc, cũng sẽ không nguyện ý cùng cường giả Hư Vương Cảnh là địch. Cho nên y lại lần nữa khôi phục thần thái tự tin thản nhiên trước đó. Sau khi nói xong, lại phát hiện Dương Khai dùng một loại ánh mắt càng khiếp người theo dõi y. Mộc Thừa Phong lập tức hoảng sợ, cả kinh kêu lên:
- Ngươi làm cái gì? Dương Khai toét miệng cười gằn:
- Còn có thể làm cái gì? Muốn mạng của các ngươi! Dứt lời, chỉ nghe được vài tiếng vang nhỏ xì xì, tất cả Phệ Linh Tông đệ tử mặc áo đen cùng thời khắc đó gặp phải bị thương nặng, rối rít ngã xuống, ngay cả hét thảm cũng không kịp phát ra một tiếng, tất cả đều bị mất mạng.
- A! Mộc Thừa Phong hoảng sợ quát to một tiếng, con ngươi run lẩy bẩy, tay run rẩy chỉ Dương Khai:
- Ngươi... ngươi lại dám cùng Phệ Linh Tông ta là địch!
- Là địch sao? Dương Khai cười lạnh:
- Không nên quá đánh giá cao mình. Các ngươi còn không có tư cách này, dám làm điều càn rỡ trên địa bàn của ta, ta bảo bọn ngươi có đến mà không có về.
Phệ Linh Tông chẳng những không chút kiêng kỵ rút lấy linh khí của Thông Huyền đại lục, nô dịch võ giả trên đại lục, càng đánh chủ ý trên căn nguyên, điều này khiến Dương Khai làm sao không tức giận được? Tuy rằng căn nguyên tinh tú đã bị tiểu sư tỷ thu lấy, không ngại lo lắng lại bị Phệ Linh Tông đắc thủ, nhưng bọn họ tùy ý làm xằng làm bậy như vậy, đối với tiểu sư tỷ cũng có chút tổn thương.
- Ngươi... ngươi... Phụ thân ta là cường giả Hư Vương Cảnh, ngươi dám giết ta sao? Mộc Thừa Phong sợ choáng váng, vốn tưởng rằng báo ra danh tiếng của phụ thân, đối phương khẳng định sợ ném chuột vỡ đồ. Tên này làm gì hiểu được thanh niên kia một chút cũng không cần thiết.
- Hư Vương Cảnh, lão tử giết không chỉ một người, đợi sẽ đi lấy cái đầu trên cổ của phụ thân ngươi! Dương Khai cười lạnh một tiếng, từng bước một ép chặc tới phía Mộc Thừa Phong. Mộc Thừa Phong sợ tới mức đặt mông ngồi ngã dưới đất, dưới thân chảy ra mùi vị hôi thúi mắc cỡ, khuôn mặt vặn vẹo, gần như sắp phát khóc lên. Điều này làm cho Dương Khai nhướng mày, không nghĩ tới tiểu tử này lại là kẻ yếu hèn như vậy. Dương Khai nghĩ nghĩ, phất tay đánh ra một đạo thánh nguyên, phong cấm lực lượng của tên này, quay đầu lại nhìn hơn một ngàn Thiên Mạc Phủ võ giả nói:
- Người nào muốn động thủ giết hắn, cứ trực tiếp lên đây đi. Hơn một ngàn võ giả đó vốn duy trì Phệ Linh Trận vận chuyển, từ sau khi Dương Khai cùng Quỷ Tổ hiện thân thì luôn luôn bàng quan nhìn. Sau khi thấy được Dương Khai trong lúc giở tay nhấc chân diệt sát mấy tên Phệ Linh Tông đệ tử làm cho bọn họ không có năng lực phản kháng chút nào, lập tức zem Dương Khai như người trời. Cũng có võ giả từng thấy bức họa của Dương Khai, lập tức sáng tỏ lai lịch cùng thân phận của hắn. Thời khắc này sau khi nghe được lời của Dương Khai, còn có gì do dự, hơn một ngàn người vô luận già trẻ, bất luận nam nữ, tất cả đều là gương mặt sát khí vọt tới phía Mộc Thừa Phong.
- Các ngươi... các ngươi đám con kiến này... Mộc Thừa Phong sợ hãi Dương Khai, nhưng đối với mấy võ giả của Thiên Mạc Phủ lại là sắc thái không hiền, dữ tợn nghiêm mặt rống giận:
- Các ngươi dám đả thương một cọng lông măng của ta, ta nhất định bảo các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Bước chân của hơn một ngàn người dừng một cái chớp mắt, bất quá ngay sau đó, bọn họ lại dùng tốc độ nhanh hơn vọt tới. Chớp mắt một cái, vị trí chỗ của Mộc Thừa Phong liền bị bao vây nước chảy không lọt. Hàng loạt thanh âm của quyền đấm cước đá truyền đến, các Thiên Mạc Phủ đệ tử vây quanh tụ ở chỗ vị trí trung tâm dường như rất có ăn ý vậy. Họ không dùng thánh nguyên mà chỉ lấy lực lượng của thân thể công kích tới Mộc Thừa Phong. Như thế, Mộc Thừa Phong có thể sống lâu hơn một chút, thưởng thức sự hành hạ đau đớn hơn.
- Khốn kiếp dám giết tông chủ, vì tông chủ báo thù!
- Vì thất trưởng lão báo thù!
- Vì Lưu sư tỷ báo thù... Ô ô, Lưu sư tỷ người ở trên trời có linh thiêng cũng nhìn một cái, ta báo thù cho tỷ.
- Tránh ra tránh ra, để cho ta tới đá bể trứng của tên khốn nạn này! Hơn một ngàn người cùng đánh một người, tràng diện đồ sộ biết bao. Chỉ một thoáng, bụi đất bay lên ở chỗ của Mộc Thừa Phong, không ngừng truyền đến tiếng vang bịch bịch, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hét thảm đau đớn của Mộc Thừa Phong. Tuy nhiên trong chốc lát, thanh âm của Mộc Thừa Phong yếu dần đi. Một hồi trôi qua, đã không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra.
- Ngài là... Dương thánh chủ? Ngài đúng thật là Dương thánh chủ sao?
Ngay vào Dương Khai thờ ơ lạnh nhạt, thanh âm của một cô gái vang lên bên tai. Dương Khai quay đầu nhìn nàng một cái, phát hiện nữ nhân này chính là cô gái trước đó đã bị Mộc Thừa Phong bắt được làm nhục. Trên mặt nàng mốc meo màu xám, nhìn cũng như con mèo hoa vậy. Trường bào bị xé ra rộng lớn vẫn như cũ khoác ở trên người, vóc người ngạo nhân, khiến nàng thoạt nhìn giống như một bụi cây cỏ nhỏ nhoi trong mưa gió, khiến người tiếc thương.
- Cô nhận biết ta sao? Dương Khai kinh ngạc hỏi.
- Ngài quả thật là Dương thánh chủ ư? Trên mặt của nữ tử đột nhiên nổi lên một tia vẻ ửng hồng, kinh ngạc nhìn Dương Khai. Trong ánh mắt dường như có thể nói lóe lên hào quang sáng. Nước mắt nhanh chóng tràn đầy trong hốc mắt, dường như thấy được cứu tinh vậy, phù phù một chút liền quỳ xuống trước mặt của Dương Khai:
- Xin Dương thánh chủ vì cả đại lục đồng đạo chủ trì công đạo!
- Đứng lên hãy nói! Dương Khai hoảng sợ, vội vàng đưa tay nhấc một cái, nữ tử lập tức cảm giác mình bị một cỗ lực đạo nhu hòa nâng lên, quỳ không được nữa.
- Đừng khóc a! Dương Khai một trận đau đầu. Hai mắt của cô gái này đẫm lệ đang nhìn mình, không ngừng khóc thút thít. Nước mắt lớn chừng hạt đậu không ngừng theo gò má chảy xuống, cũng giống như đoạn tuyến trân châu, lau xong một chuỗi lại tới một chuỗi nữa. Diện mạo tươi đẹp của nàng cũng từ từ hiển lộ ra. Quả nhiên là một cô gái tuyệt mỹ, Mộc Thừa Phong tuy rằng không chịu nổi một chút, nhưng ở phương diện duyệt nữ lại có mười phần kinh nghiệm.
- Có lời nói cứ nói. Dương Khai thở dài một tiếng, trấn an nói:
- Trước tiên nàng đừng khóc nữa.
- Dạ! Nữ tử lại dùng sức xoa xoa khóe mắt của mình, cố nén kích động trong lòng. Bộ ngực đầy đặn khoa trương phập phồng vài cái, cuối cùng cũng thoáng bình phục tâm tình:
- Dương thánh chủ là người bản lãnh thông thiên, giờ này kiếp nạn của đại lục cũng chỉ có ngài có thể giải trừ. Xin Dương thánh chủ thương xót người trong chúng tôi, cứu đại lục trong cơn dầu sôi lửa bỏng.
- Xin Dương thánh chủ xót thương, cứu đại lục trong cơn dầu sôi lửa bỏng! Bốn phía bỗng nhiên truyền đến tiêng hô vang lên như rung trời. Dương Khai quay đầu nhìn lại, bất ngờ phát hiện hơn một ngàn Thiên Mạc Phủ võ giả đã vây quanh tụ tới, rối rít dùng ánh mắt cầu khẩn đang nhìn mình. Mà bên kia, Mộc Thừa Phong sớm đã bị được đánh không còn hình người, biến thành một bãi thịt vụn.
Dương Khai sờ sờ lỗ mũi, ngượng ngùng nói:
- Đừng nói nghiêm trọng như vậy. Ừ, tình huống nơi này ta hơi biết một ít, nhưng ta mới vừa trở về, biết không nhiều lắm. Các ngươi nói lại tỉ mỉ cho ta nghe, đại lục hiện giờ rốt cuộc là bộ dạng ra sao? Những người này đến đây lúc nào?
- Hồi Dương thánh chủ, những người này là đã đi tới Thông Huyền đại lục vào năm trước... Nữ tử khẽ hé đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp lâm vào thần sắc nhớ lại. Theo lời nàng kể lại nàng, thần sắc trong mắt nàng cũng từ từ trở nên sợ hãi và phẫn nộ, hiển nhiên là bởi vì nhớ lại ngày tháng lo lắng hãi hùng cùng cảnh tượng giết chóc của đồng môn chịu khổ trong một năm này.