Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 190: Phệ thiên trùng

Chương 190: Phệ thiên trùng


Dương Khai có thể cảm nhận được, Địa Ma và Trùng vương đang đánh nhau kịch liệt trong tinh đồ trên mu bàn tay hắn, tuy ban đầu Địa Ma không phải là đối thủ của Trùng vương, nhưng vì Trùng vương đã nuốt quá nhiều năng lượng, chưa thể tiêu hóa hết, thân mình cồng kềnh, tốc độ giảm đi đáng kể, nên Địa Ma mới cân bằng được thế trận với nó.
Thời gian trôi qua, năng lượng dồn vào bụng Trùng vương càng lúc càng nhiều, Địa Ma cũng dần dần xoay chuyển cục diện, chiếm thế thượng phong, lão phát huy ra thần uy của Phá Hồn Chùy, đánh Trùng vương thua dồn dập, thương thế lả tả.
Mu bàn tay Dương Khai nóng hầm hập, phải chịu đựng màn công kích của năng lượng khổng lồ đó ít nhiều cũng gây thương tổn đến chính bản thân Dương Khai. Cúi xuống nhìn lại, tinh đồ vốn được ẩn giấu lúc này đang tỏa ánh hào quang, bầu trời sao vô tận thu cả vào tầm mắt, trong trời sao đó, Dương Khai cơ hồ có thể nhìn thấy hai vệt bóng một đen một vàng đan xen ngang dọc.
Một mùi cháy khét phả ra, do Chân Dương nguyên khí dồn vào quá nhiều dẫn đến thiêu bỏng bàn tay hắn.
Dương Khai cắn răng chịu đựng, vẫn tiếp tục đẩy Chân Dương nguyên khí vào đó. Luồng nguyên khí khổng lồ chẳng những khiến Trùng vương chịu không nổi, mà còn ảnh hưởng đến Địa Ma.
Thần hồn của Địa Ma cùng Phá Hồn Chùy là vật âm tà, Chân Dương nguyên khí chính là khắc tinh của chúng, nếu mà chưa nhận Dương Khai làm chủ, Địa Ma cũng vô phương ẩn náu trong cơ thể hắn cùng Phá Hồn Chùy.
Bình thường vốn không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, Địa Ma cứ mơ hồ cảm giác như lão sắp bị luồng nguyên khí nóng gắt này nung chảy.
Tâm trạng bất an bắt đầu âm ỉ trong tim Địa Ma, lão vội vã truyền ý nghĩ của mình đến Dương Khai nhưng mãi vẫn không nhận được câu trả lời.
Dường như đã trải qua trăm nghìn năm chờ đợi, Địa Ma mới lờ mờ nghe thấy tiếng hiệu triệu của hắn.
- Ngươi ra đi!
Gương mặt già nua của Địa Ma suýt nữa thì lã chã nước mắt, vừa rồi lão còn tưởng Dương Khai nhẫn tâm muốn tiêu diệt lão cùng Trùng vương luôn nên mới không thèm trả lời lão. Bây giờ đã nghe được lệnh triệu hồi của thiếu chủ, trong lòng lão bỗng dâng trào sự cảm động của kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ.
Không dám nán lại thêm, đúng vào lúc hé mở tinh đồ, Địa Ma bèn vọt ra ngay tức khắc.
Trùng vương cũng muốn bám theo, nhưng khe hở đó quá hẹp, căn bản không chừa lại cơ hội cho nó.
“Tinh ngân!” Dương Khai khẽ gầm, chậm rãi giơ tay phải lên, hình ảnh bầu trời sao vô cùng vấn vít quanh người hắn, khiến cả địa động âm u phủ đầy ánh sao chi chít.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cả trùng huyệt bị chấn động mấy hồi, còn Dương Khai thì phun ra một ngụm máu đỏ lòe.
Quanh hắn không còn chút vết tích của Tinh ngân, những gì vừa xảy ra Địa Ma đã chứng kiến toàn bộ, lão khiếp sợ la lên:
- Thiếu chủ!
- Không sao! Dương Khai liên tiếp phun ra mấy ngụm máu bầm, sắc mặt hắn tái nhợt, nặng nề dốc ra từng hơi thở. Hắn cúi xuống nhìn lên bàn tay phải.
Trên mu bàn tay phải, một mảng thịt cháy khét, thậm chí còn thấp thoáng gân mạch và xương cốt trắng hếu trong đó, quan sát kỹ càng một hồi, Dương Khai chợt bật cười.
Trùng vương đã chết, trong cơ thể hắn không còn tồn tại hơi thở của nó nữa.
Đầu tiên nó bị dồn ép bởi một nguồn năng lượng lớn, sau đó lại bị Địa Ma đánh trọng thương, tiếp đó còn bị Tinh Ngân áp chế, nếu nó mà còn sống thì quả đúng là kỳ tích.
Địa Ma phát run cầm cập, kìm nén một hồi lâu rồi mới thốt lên một cách chân thành:
- Thiếu chủ... lão nô xin bái phục!
Không thể không bái phục, đòn Tinh Ngân đó của Dương Khai vốn không có đối tượng tấn công, mà hắn trực tiếp cho nó phát nổ ngay trên bàn tay mình.
Nếu có một chút sai sót gì, Dương Khai chắc chắn sẽ mất mạng!
May thay Dương Khai đã khống chế rất tốt. Lực sát thương của chiêu này đã ập hết lên người con Trùng vương, bản thân hắn chỉ bị ảnh hưởng một chút từ dư uy thôi.
Tàn nhẫn với chính bản thân mình đến thế, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Địa Ma thực lòng tin phục rồi.
- Ngươi hãy coi chừng chung quanh cho ta, có thể ta phải mất mấy ngày mới khôi phục lại được! Dương Khai xé một lớp y phục băng quanh bàn tay bị thương, vội vàng căn dặn Địa Ma, rồi nhắm nghiền mắt lại.
Tinh Ngân có uy lực cực lớn, ngày trước Dương Khai từng dùng một quyền đánh úp con yêu thú lục giai ngã lăn ra đất, bây giờ mặc dầu chỉ bị ảnh hưởng một chút dư uy, nhưng muốn hóa giải nó thì một võ giả Khí Động cảnh ngũ tầng như hắn không thể làm được.
Bàn tay phải đau buốt, nguyên khí toàn thân hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh mẽ.
Điều duy nhất khiến Dương Khai vui mừng là không gian tinh đồ trên tay vẫn còn tồn tại mặc dù da thịt cháy đen, hắn không phải lo lắng việc sát chiêu Tinh Ngân bị vô hiệu hóa nữa.
Tốn không ít công sức, Dương Khai mới bình định lại được nguyên khí toàn thân, hắn không ngừng vận chuyển Chân Dương Quyết, điều khiển Chân Dương nguyên khí nội thể làm dịu những chỗ bị thương, tẩy trừ máu bầm trong cơ thể.
Trọn vẹn hai ngày sau, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt ra, lập tức lên tiếng hỏi:
- Đám dị trùng đó không đánh vào đây chứ?
Đây là vấn đề hắn lo lắng nhất, những tiểu trùng đó thì không cần băn khoăn, cấp bậc thấp, chỉ là số lượng đông, nhưng những đại trùng to bằng thân người kia, hiển nhiên là yêu thú cấp bậc không thấp, con nào con nấy e là cũng đều không kém gì mấy đệ tử Vân Hà kia.
“Không có ạ.” Địa Ma đáp: “Đây là nơi ở của Trùng vương nên chúng không dám xông vào.”
- Không có thì tốt rồi.
Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy vết thương đã hồi phục nhanh hơn trước rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp vải băng bàn tay ra, tuy ở đó vẫn còn một mảng thịt cháy, nhưng rõ ràng vết thương đã kín miệng khá nhanh, không còn nhìn thấy phần xương cốt và gân mạch đâu nữa.
Địa Ma có lẽ đoán được mối nghi hoặc của Dương Khai, bèn lên tiếng:
- Lần trước ở bán đảo bên phải của Vân Hà, thiếu chủ đã luyện hóa được mấy giọt Ngưng Huyết Châu, khí huyết toàn thân căng tràn nên hồi phục nhanh hơn lúc trước, khí huyết nhiều thì sức sống cũng dồi dào.
- Thì ra là vậy. Dương Khai thầm gật đầu.
- Thiếu chủ, Trùng vương tuy đã chết, nhưng thiếu chủ có cảm giác được nó đã để lại thứ gì cho ngài không?
Địa Ma đề ra một câu hỏi khiến Dương Khai nghi hoặc.
- Thứ gì vậy?
- Lão nô không biết, thiếu chủ hãy xem xét kỹ xem.
Nghe lão nói có vẻ nghiêm túc, Dương Khai cũng chợt nhíu mày, tập trung tư tưởng lục soát trong nội thể.
Hồi lâu sau, quả nhiên hắn đã phát hiện điều bất thường trong cơ thể mình. Có một luồng năng lượng kỳ lạ đang kết tủa trong đan điền, năng lượng này tuyệt nhiên không phải là Chân Dương nguyên khí hắn tu luyện được, cũng chưa bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thụ. Nó vẫn đọng lại trong đan điền, nếu không có Địa Ma nhắc nhở, Dương Khai cũng chẳng phát hiện ra.
- Cái gì thế này? Năng lượng sót lại của Trùng vương sao?
Dương Khai hồ nghi.
Nghe hắn nói thế, Địa Ma bất giác thở phào:
- Quả nhiên là vậy!
- Ngươi biết được những gì? Nói hết ra xem nào.
- Thiếu chủ còn nhớ, lần trước lão nô đã từng nói, con Trùng vương này rất giống một loại dị trùng mà lão nô biết không?
Dương Khai gật đầu.
- Lúc trước lão nô chỉ nghi ngờ chứ không dám khẳng đỉnh, dù gì lão nô cũng chỉ mới nghe qua về nó chứ chưa tận mắt thấy bao giờ. Sau khi giao thủ với nó, thì lão nô đã nắm chắc năm sáu phần rồi. Bây giờ thiếu chủ cảm thấy điều bất thường, lão nô đã có thể khẳng định nó đúng là loại thượng cổ dị trùng đó rồi.
- Là loại trùng gì vậy?
- Phệ Thiên Trùng!
Địa Ma thốt lên cái tên đó xong liền vội vã chúc mừng:
- Chúc mừng thiếu chủ lại có được một món dị bảo, thiếu chủ phúc trạch thâm hậu, thật khiến lão nô ngưỡng mộ.
- Nói rõ ràng ra xem.
Dương Khai ngồi xuống, chuẩn bị dỏng tai lên nghe những bí mật mà Địa Ma sắp sửa tiết lộ.
- Loại thượng cổ dị trùng này cái gì cũng ăn được, đặc biệt nó rất thích hút các loại năng lượng và máu thịt, hơn nữa trong nội thể Phệ Thiên Trùng này tồn tại một cơ duyên, nếu luyện hóa được nó, sẽ đạt được lợi ích lớn đến đâu rất khó nói. Không rõ cơ duyên này là gì, có thể là một bộ công pháp vô thượng, có thể là một võ kỹ tuyệt đỉnh, cũng có thể là một món bí bảo uy lực to lớn, và càng có khả năng đẩy mạnh công lực lên đến mức khó tưởng tượng được! Thiên biến vạn hóa trong đó không thể nói rõ ràng được, mà chỉ đành xem vận may của thiếu chủ đến đâu thôi.
- Nội thể của một con trùng thì có thể có thứ gì đây? Đẩy mạnh công lực thì ta còn hiểu được, nhưng nếu là cái gì mà công pháp vô thượng hay võ kỹ thì quá kỳ lạ rồi.
Dương Khai kinh ngạc không nguôi.
- Thiếu chủ không biết đó thôi, mỗi một con Phệ Thiên Trùng phải thuận thời mới sinh ra, vô cùng quý hiếm, nội thể nó tiềm ẩn thiên đạo, đủ mọi điều kỳ diệu mà lão nô tự thấy không sánh bằng. Hơn nữa, rất nhiều võ kỹ và công pháp vô thượng trên đời này vốn dĩ sinh ra từ thiên địa, chúng tồn tại ở trần gian và được người có duyên khám phá ra. Thế nên trong cơ thể một con trùng có chứa thứ gì đó cũng chẳng kỳ lạ, huống hồ, nó còn là Phệ Thiên Trùng danh tiếng lẫy lừng!
Giọng điệu của Địa Ma tuôn trào sự ngưỡng mộ, nói xong thấy Dương Khai mãi không có phản ứng, lão ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu chủ không tin sao?
- Ta không biết, nhưng nếu có thể luyện hóa, thì phải đợi luyện hóa xong mới biết được nó có thật sự thần kỳ đến thế không.
Dương Khai không nói là tin, nhưng cũng chẳng nói không tin.
Nhĩ thính vi hư, nhãn kiến vi thực, huống chi mọi điều liên quan đến con Phệ Thiên Trùng này cũng chỉ nghe từ mình Địa Ma, sự thật rốt cuộc thế nào lão cũng đâu có biết được.
Lại nhắm nghiền mắt, Dương Khai bắt đầu kết nối tâm tưởng với luồng năng lượng quái dị ở đan điền, khởi động Chân Dương Quyết, dùng thứ Chân Dương nguyên khí nóng rát để tôi luyện nó.
Tròn một ngày, tròn hai ngày... trải qua bao nhiêu ngày không ngừng tôi luyện, luồng năng lượng đó cũng dần dần biến hóa. Ban đầu nó có ý đối chọi với Dương Khai, bởi dẫu sao nó cũng từng là thứ thuộc về Trùng vương chứ không phải vật sở hữu của hắn.
Nhưng sau khi trải qua tôi luyện, nó đã dần thấm nhuần hơi thở của Dương Khai. Cuối cùng vào một ngày, nó đột nhiên phân ra làm hai, tự động nhập vào người Dương Khai. Cùng lúc đó, Dương Khai chợt cảm thấy xương bả vai hai bên bỗng đau nhói như bị que hàn ấn lên vậy.
Cơn đau đến nhanh và đi cũng nhanh, Dương Khai còn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã tan biến đâu mất.
Hắn cẩn thận kiểm tra lại công lực thì phát hiện vẫn là Khí Động cảnh ngũ tầng!
Cái tên Địa Ma hồ đồ này! Dương Khai tức giận vô cùng.
Tuy hắn không tin những lời Địa Ma nói trước đó cho lắm, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp hy vọng đẩy mạnh công lực lên.
Nhưng sau khi luyện hóa xong thứ đó rồi mà công lực cũng chẳng nhích lên được một chút, nói chi đến cái gì mà công pháp vô thượng, võ kỹ tuyệt đỉnh chứ, đến bóng dáng của bí báo còn chẳng thấy đâu!
Sắc mặt xanh mét, hai mắt mở trân tráo, Địa Ma vội vàng dò hỏi:
- Thiếu chủ có thu hoạch được gì không?
- Thu hoạch cái đầu ngươi. Thứ đấy bị luyện xong biến luôn rồi.
Dương Khai tức tối trả lời.
Địa Ma kinh ngạc: -
- Không thể nào, đó là thiên đạo năng lượng do Phệ Thiên Trùng trong truyền thuyết để lại mà!
- Truyền thuyết, đều là mấy thứ lừa bịp! Dương Khai đay nghiến.
- Không không không, thiếu chủ không biết rồi, lão nô nhớ trước đây có một kẻ địch của lão, nhờ luyện hóa được một con Phệ Thiên Trùng, lấy được bí bảo vô thượng mà công thành danh toại. Đây không phải là truyền thuyết mà là chuyện có thật, lão nô xin lấy tính mạng... xin lấy thần hồn của lão ra đảm bảo. Địa Ma thề thốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất