Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 1901: Xin cưới

Chương 1901: Xin cưới


- Ha ha, lão phu chỉ đùa một chút, Ngả Âu hội trưởng đừng cho là thật! Bỗng nhiên, Tả Đức lại cười lớn nói. Cũng không biết ông ta nói đùa thật hay là vốn định đi nghỉ ngơi, chờ sau khi phát hiện thần sắc của Ngả Âu không vui mới chữa lại. Tuy rằng thân phận của Tả Đức tôn quý, nhưng Ngả Âu có địa vị cũng không thấp, ông ta dĩ nhiên không thể không suy tính tới sự cảm thụ của đối phương. - Ha ha, đại sư nếu cảm giác mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày cũng không quan trọng. Dù sao ta đã đợi thời gian dài như vậy, không vội nhất thời.
Phản ứng của Ngả Âu đương nhiên không chậm, cũng không để cho đối phương kịp hạ đài, hơn nữa lời trong lời ngoài còn để lộ ra một tin tức rất rõ ràng: Lão tử chờ ngươi rất lâu rồi! - Cứu người vẫn quan trọng hơn! Tả Đức phất tay một cái, nói như đinh chém sắt. - Vậy đa tạ đại sư. Ngả Âu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, biểu lộ trên mặt trở nên thong thả. - Chiêm Nguyên đã gặp qua ân sư. Ân sư quả nhiên trạch tâm nhân hậu, một đường cực khổ lại lấy cứu người làm căn bản, là tấm gương cho tôi. Chiêm Nguyên kính nể không thôi Nam nhân mũi ưng vượt qua đám người, đi tới trước mặt Tả Đức cách đó không xa, lời nịnh bợ liên tiếp tuôn ra như không cần tốn tiền vậy. Tả Đức nhìn hắn một cái, dường như có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh, liền nở nụ cười: - Thì ra là ngươi! Ừ, không ngờ là một tên luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, tiến triển không tệ, cố gắng thật nhiều. Được sự khen ngợi này, gương mặt của Chiêm Nguyên tâm hoa nộ phóng, tựa như ăn cả một lon mật, trên miệng nói: - Nếu không có năm đó ân sư chỉ điểm, Chiêm Nguyên cuối cùng không có khả năng có thành tựu hôm nay, ân sư ở trên, xin nhận Chiêm Nguyên một lạy! Khi nói chuyện, vẻ mặt của hắn ngưng trọng vái chào, dáng vẻ vô cùng thành kính. Tả Đức gật đầu nói: - Ngươi rất khá, năm đó lão phu bất quá gặp ngươi buồn bực thất bại, thuận miệng chỉ nói mấy câu thôi, không nghĩ tới ngươi có thể nhớ đến hôm nay. Nếu là nguyện ý, ngày sau ở bên cạnh lão phu, lão phu bên này thiếu một người trợ thủ. - Nguyện ý! Nguyện ý! Đa tạ ân sư, đệ tử ngày sau nhất định theo sát ân sư không rời! Chiêm Nguyên vui mừng quá đỗi, trong miệng không ngừng nói. Tuy rằng hắn là luyện đan sư Hư cấp trung phẩm, nhưng làm trợ thủ cho Tả Đức cũng tuyệt đối không là chuyện mất mặt gì. Loại người này sống cầu xin còn không cầu được, không nghĩ tới chỉ bởi vì mình đứng ra nói mấy câu với Tả Đức đã được phần phục dịch ngon lành này. Hơn nữa, Tả Đức nói như vậy, chẳng khác nào nhận đồng thân phận tên đệ tử này của ông ta, đây có thể phải giàu nhân ái hơn so với bất kỳ chỗ tốt nào. Trong luyện đan sư Hư cấp, hắn chỉ có thể xem như bậc trung. Nhưng ngày sau với thân phận đại đệ tử của Tả Đức thì địa vị hoàn toàn bất đồng. Luyện đan sư cấp Hư Vương trở xuống, bất cứ người nào gặp được hắn cũng phải khách khí. Chỉ một thoáng, Chiêm Nguyên cao hứng sắp nhảy cỡn lên. Một vài luyện đan sư Hư cấp cũng ném ánh mắt hâm mộ về phía Chiêm Nguyên. Có thể đi theo bên cạnh Tả Đức, mặc dù là trợ thủ cũng cảm thấy có thể học tập được không ít thứ tốt, hoặc nếu cơ duyên, ngộ tính đủ thì có thể trở thành Tả Đức kế tiếp! Loại chuyện tốt này ai không hâm mộ chứ? Cao hứng một hồi, Chiêm Nguyên bỗng nhiên lại thần thần bí bí đi ra phía trước, thấp giọng nói gì đó với Tả Đức. Lời nói của hắn đè xuống cực thấp, gần như không thể tra xét. Trước mặt Tả Đức đại sư, lại không người dám vận dụng thần niệm nghe lén, cho nên không có người biết hắn rốt cuộc nói những thứ gì. Nhưng một lát sau, Tả Đức vô tình hay cố ý quét nhìn một cái tới vị trí của Dương Khai, mọi người nhất thời để ý tới, hiểu rõ Chiêm Nguyên vào lúc này tiểu nhân đắc chí, đang nói xấu Dương Khai. Lập tức mỗi một người đều quay đầu về phía Dương Khai với ánh mắt đồng tình! Mọi người biết, Dương Khai ngày sau chỉ sợ là thảm rồi. Đắc tội một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, trong thiên hạ này tuyệt đối không có người nào sẽ luyện đan cho hắn. Cường giả Hư Vương Cảnh tu luyện lại cực kỳ khó khăn, không có linh đan phụ trợ, thực lực tiến triển quá ít, có lẽ hắn cả đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Đáng tiếc a, một đại nhân kiệt, vốn là nhân vật có cơ hội đột phá đến Hư Vương tam tầng cảnh, đứng ở tột cùng nhất của Tinh Vực hiện giờ lại sắp nói trước phải ngưng hẳn rồi. Rất nhiều luyện đan sư đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận. Bên kia, ánh mắt của Tả Đức nửa hí, nhìn Dương Khai vài lần, liền thu hồi ánh mắt, dường như một chút cũng không có bộ dáng coi trọng hắn. Chiêm Nguyên thao thao bất tuyệt, hình như muốn nói không ngừng. Gương mặt của Ngả Âu không vui, nhưng lại không tiện thúc giục, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Giống như trước đó ông ta đã nói, cũng chờ thời gian dài như vậy, cần gì phải nóng lòng nhất thời. Huống chi, Chiêm Nguyên hiện tại miễn cưỡng xem như nửa đệ tử của Tả Đức đại sư, bay lên một cái biến thành Phượng Hoàng, ông ta cũng phải cho mấy phần mặt mỏng. Thật lâu, Chiêm Nguyên mới mang trên mặt nụ cười lấy lòng, ngừng nói chuyện.
Tả Đức hơi gật đầu, thần sắc hòa ái. Ngả Âu đúng lúc nói: - Đại sư, mời vào bên trong! - Ừ. Tả Đức lên tiếng, đỡ Tả Linh lên, từng bước một bước vào trong đại điện, đi tới bên cạnh Ngả Âu, đưa tay ra hiệu một chút. Ngả Âu tâm lĩnh thần hội, lập tức cùng Tả Đức sóng vai đi tới. Những người khác theo sau thưa thớt. - Ngả Âu hội trưởng, lão phu lần này tới Thủy Thiên Thành, thứ nhất là vì Cốc phu nhân luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan. Hai là, còn có một chuyện khác cần phải lấy được sự đồng ý của ngươi. Tả Đức vừa đi, vừa mở miệng nói.
- Đại sư có lời gì cần nói cứ trực tiếp lên tiếng là được. Hằng La Thương Hội ta có thể làm được tuyệt đối sẽ không từ chối. Ngả Âu nghiêm mặt nói. - Ha ha, ngươi chớ nói chắc quá như vậy, chỉ sợ ngươi đến lúc đó không bỏ được a. Tả Đức cười nhạt một cái. Ngả Âu ngạo nghễ nói: - Hằng La Thương Hội ta làm ăn trải rộng thiên hạ, mặc dù không dám nói có nhiều dồi dào, nhưng nếu không thể thỏa mãn đại sư yêu cầu, còn có tư cách gì cung phụng cho ngài. - Ngả Âu hội trưởng nếu đã nói như vậy, lão phu sẽ không quanh co lòng vòng.
Tả Đức dừng bước chân, trầm ngâm một trận, lúc này mới nói: - Lão phu lần này tới là muốn cho đứa cháu gái này của ta xin cưới. Cánh tay của ông ta đỡ dậy Tả Linh. - Xin cưới? Trong lòng của Ngả Âu chợt hồi hộp, bỗng nhiên cảm giác có chút không hay. Ánh mắt vô tình hay cố ý quét với Tuyết Nguyệt, cười khan a ha nói: - Tả Linh cô nương là cháu gái ruột của đại sư ngài, thân phận cao sùng, lại sanh được thiên hương quốc sắc như thế. Không biết tên tiểu tử nào của Hằng La Thương Hội ta phúc khí như vậy, lại khiến Tả Linh cô nương nhìn trúng? - Ngả Âu hội trưởng đây là hiểu rõ giả bộ hồ đồ a.
Tả Đức mỉm cười, ngạo nghễ nói: - Trong thiên hạ này người có thể xứng Linh Nhi không có mấy người, nhưng ở trong Hằng La Thương Hội lại có một người. Hơn nữa, Linh Nhi cùng hắn là thuở nhỏ quen biết, chung tình với hắn. Nghe nói lần này lão phu muốn tới Thủy Thiên Thành, liền mặt dày mày dạn cùng đến đây, không phải buộc lão phu nhắc xin cưới, nếu không đáp ứng lập tức sẽ đốt râu của lão phu... Ai, nha đầu đó, thật là làm cho ta chiều chuộng thành ra hỏng hết a. Gương mặt của Tả Đức bộ dáng khổ não. - Gia gia! Tả Linh đầy mặt đỏ bừng, vô cùng nhăn nhó lay động một cái cánh tay của Tả Đức, 2 con mắt đẹp lại lén lút quan sát một chút Tuyết Nguyệt phản ứng. Nàng tin nói đến phân thượng này, ngốc tử cũng hiểu rõ rốt cuộc là có ý gì. Nàng rất muốn biết Tuyết Nguyệt có phản ứng gì. Nhưng vừa nhìn một cái, trái tim của Tả Linh trầm xuống, bởi vì nàng phát hiện Tuyết Nguyệt lại là sắc mặt tái nhợt, có chút bộ dáng tay chân luống cuống. Tuyết Nguyệt ca ca chẳng lẽ không thích ta? Trong lòng của Tả Linh hồ nghi. - Đại sư nói... ai cũng không là ám chỉ Tuyết Nguyệt sao? Ngả Âu cũng không thể giả bộ nghe không hiểu, chỉ có thể nói tiếp lời. - Đúng vậy. Tả Đức mỉm cười, hài lòng nhìn Tuyết Nguyệt nói:
- Tam công tử thiên tư xuất chúng, "Rồng trong loài người", sinh cũng là phong thần tuấn lãng, lại là người nối nghiệp của Hằng La Thương Hội tương lai, đủ để xứng với Linh Nhi nhà ta. Nếu Ngả Âu hội trưởng có thể đồng ý hôn sự này, ha ha, lão phu cũng có người dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, ngày sau chỉ sợ là phải thường trú ở Thủy Thiên Thành rồi. Lời này để lộ ra một tin tức rất trọng yếu, đó chính là nếu như Tuyết Nguyệt có thể cùng Tả Linh trở thành vợ chồng, Tả Đức ngày sau thật xem như là người của Hằng La Thương Hội, thường trú Thủy Thiên Thành, vì Hằng La Thương Hội luyện đan. Nếu có việc gấp, cũng không cần thật xa đi mời ông ta tới đây. Đây đối với bất kỳ một thế lực nào, bất kỳ một võ giả nào mà nói, đều là sự dụ dỗ to lớn. Nếu Tuyết Nguyệt thật sự là thân nam nhi, Ngả Âu e rằng sẽ không suy tính, trực tiếp lên tiếng đáp ứng. Cùng hạnh phúc tương lai của con trai mình so sánh, một vị luyện đan sư cấp Hư Vương không thể nghi ngờ càng trọng yếu hơn. Nhưng ngặt một nỗi Tuyết Nguyệt là một cô gái! Chuyện này thế nào cũng không thể làm được. Mặc dù Ngả Âu hiện tại đáp ứng, chờ đến ngày động phòng bị phơi bày ra ánh sáng, chỉ sợ sẽ hoàn toàn đắc tội Tả Đức. Cho nên ông ta thời gian tiến thoái lưỡng nan, lần đầu sinh ra cảm giác vô lực từ trong lòng. - Thế nào? Ngả Âu hội trưởng chẳng lẽ có gì băn khoăn sao? Vốn cho rằng tự mình lên tiếng xin cưới, Ngả Âu bất kể như thế nào cũng sẽ bán mặt mũi mình một cái, huống chi hắn bây giờ còn cầu xin mình. Thế nhưng lời của mình sau khi nói ra cũng không được sự đáp lại nhiệt tình như trong tưởng tượng, gương mặt của Ngả Âu trái lại là bộ dáng làm khó. Điều này làm cho Tả Đức rất không thích, ngữ khí cũng trở nên lạnh lùng không ít. - Cũng không phải là như thế, không phải là như thế, đại sư hiểu lầm rồi. Ngả Âu vội vàng xua tay, ý thức được chuyện hôm nay nếu không xử lý thỏa đáng, chỉ sợ thật sẽ diễn sinh ra sự phiền toái rất lớn. Nhưng ông ta trong lúc nhất thời lại không nghĩ tới viện cớ thích hợp, lập tức sợ run ở tại chỗ.
Tả Đức hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: - Lão phu hôm nay tới đây xin cưới, Thái Sơ Chuyển Hồn đan là thành ý của lão phu. Nếu Ngả Âu hội trưởng có thể đáp ứng chuyện này, lão phu ngày sau hàng năm có thể luyện chế 10 bình linh đan cấp Hư Vương cho Hằng La Thương Hội! Một trận thanh âm ngược lại hút khí lạnh vang lên, mọi người đều khiếp sợ nhìn Tả Đức. 10 bình, đó chính là 100 viên linh đan. Nếu là linh đan bình thường còn chưa tính, đây chính là cả 100 viên linh đan cấp Hư Vương a! Bất kỳ một viên nào đều là bảo vật vô giá, cho dù Tả Đức luyện đan sư như vậy cũng không phải nói luyện là có thể luyện chế được.
Mọi người lập tức sáng tỏ, nha đầu gọi là Tả Linh này chiếm cứ phân lượng rất nặng trong lòng Tả Đức, bằng không ông ta hoàn toàn không có khả năng ra điều kiện phong phú như vậy. Trái tim của Ngả Âu cũng giật mình mãnh liệt một cái, sâu trong nội tâm phấn chấn đồng thời cũng là căm tức vạn phần. Năm ngoái mỗi lần thỉnh cầu Tả Đức luyện chế cấp Hư Vương luyện đan, chẳng những phải cung cấp đại lượng vật liệu thù lao, còn phải xem tâm tình của hắn tốt không, có thời gian hay không. Cho dù là như vậy, mỗi một năm chiếm được linh đan cấp Hư Vương từ trong chỗ của Tả Đức cũng chỉ chừng 20 viên. Thậm chí một năm ít nhất chỉ được 5 viên! Nhưng bây giờ lão gia hỏa này vừa mở miệng chính là hàng năm 100 viên, còn có vẻ bộ dáng thành thạo, Ngả Âu làm sao không biết người này trước kia giấu nghề. Điều này làm cho ông ta rất căm tức, cảm thấy thương hội hàng năm đưa qua nhiều cung phụng như vậy, đều là đút cho tên chó này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất