Chương 192: Thạch môn
Mạnh Tinh Viễn và Du Ngạo Tình đi ra chưa được bao xa, bên ngoài đã vang lên tiếng giao chiến kịch liệt. Một lúc sau, hai tên đệ tử Vân Hà truy
theo Dương Khai bỗng chật vật quay về.
- Sao lại thế này?
Mạnh Tinh Viễn quát lên.
- Sư thúc, có nhiều dị trùng lắm!
Một tên trong đó sắc mặt khó coi, vội vàng trả lời.
Không cần hắn trả lời, bên tai Mạnh Tinh Viễn chợt ong lên âm thanh vù
vù, chính lúc này lão liền nhìn thấy thứ gì đó trông như sương mù, kết
thành đàn đen kịt đang xông đến.
Đám sương mù đen kịt này
được tạo thành từ những con dị trùng to bằng nắm tay đang vỗ cánh bay
đến, chúng chen chúc đầy trong thông đạo, nhiều vô cùng tận.
Du Ngạo Tình la lên thất thanh:
- Sư thúc, chúng con bị chính mấy con trùng này bắt đến đây đó.
Mạnh Tinh Viễn sa sầm nét mặt, quát lên:
- Lui về sau lưng ta!
Mạnh Tinh Viễn đan chéo chân, xông thẳng về phía bọn đệ tử đằng trước,
bàn tay khép mở liên hồi, rồi luồng chân nguyên hung mãnh bắn ra ào ào.
Bọn dị trùng đó bị chiêu thức của lão đánh trúng, liền rơi lộp độp
xuống đất, phía trước được khai thông ra một khoảng trống.
- Sư thúc lợi hại quá!
Một tên trong đó nhìn mà đến hoa mày chóng mặt, không kìm được một tiếng tán thưởng.
- Theo ta xông ra ngoài!
Mạnh Tinh Viễn dằn cơn nóng giận, lập tức thi triển thủ pháp xông đến
phía trước, hai tên đệ tử Vân Hà kẹp Du Ngạo Tình ở giữa, bám theo sát
Mạnh Tinh Viễn.
Tiến từng bước ra ngoài, Mạnh Tinh Viễn mỗi
lần xuất chiêu đều diệt gọn được mấy chục con dị trùng, nhưng khổ nỗi
bọn chúng quá đông, giết mãi không hết. Lão phải liên tục xuất thủ mấy
mươi lần, khó tránh mệt mỏi, bèn dừng bước lại hít một hơi thật sâu, áp
chế khí huyết đang sôi sục rồi lại tiếp tục thi triển chiêu thức.
Họ đi đến đâu, mặt đất phủ đầy xác dị trùng đến đó, chất cao cả một lớp dày.
Đi được khoảng năm mươi trượng thì Mạnh Tinh Viễn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi đột ngột.
Tận sâu trong địa động văng vẳng tiếng răng rắc. Vách động trên đỉnh
đầu cũng bắt đầu lộp độp rơi xuống từng mảng đất, ngay lập tức, âm thanh ầm ầm luồn vào tai, cả địa động rung lắc dữ dội.
- Không ổn!
Mạnh Tinh Viễn kinh hãi kêu lên:
- Nơi này sắp sập rồi, mau chạy đi!
Ba tên đệ tử Vân Hà sau lưng lão điếng cả người, vội vàng chạy theo.
Tuy nhiên, đằng trước có cơ số con dị trùng ngáng đường, họ có muốn
chạy cũng không chạy được, Mạnh Tinh Viễn vắt hết sức tung đòn nhưng
cũng không thể đuổi hết chúng đi. Trong chớp mắt, chúng quay lại tấn
công cả ba người đằng sau, khiến bọn họ hỗn loạn vô cùng.
Chạy tiếp theo ba mươi trượng nữa thì thông đạo đằng trước tự nhiên sập xuống, cắt đứt triệt để đường đi của họ.
Mạnh Tinh Viễn và ba tên đệ tử Vân Hà mặt tái mét như đám tro tàn, Du
Ngạo Tình sững sờ hơn cả, ả ta nào có ngờ vừa chớp được một tia hy vọng
thì lại phải lâm vào đường cùng.
Âm thanh ầm ầm vẫn rền vang
không dứt, Dương Khai lúc này đã chạy đến cửa động, đúng vào lúc hắn vừa nhảy ra khỏi trùng huyệt thì mặt đất dưới chân bỗng trùng xuống.
Không dám dừng lại, Dương Khai tiếp tục lao đi.
Lúc nãy khi bị hai tên đệ tử kia tập kích, Dương Khai đã ra lệnh cho
đám dị trùng phá hủy trùng huyệt rồi. Hắn biết nếu phải giao chiến với
cao thủ Chân Nguyên cảnh kia ắt sẽ không có kết quả tốt, hiện giờ hắn
đang nắm bọn dị trùng trong tay, lẽ dĩ nhiên phải lợi dụng chúng một
phen.
Bọn dị trùng này có sở trường đào hang, với chúng thì việc tự phá hủy sào huyệt của mình dễ như trở bàn tay.
Tiếng đất lở truyền ra, Dương Khai chạy liên hồi đến mấy dặm rồi mới
dừng bước. Quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy mặt đất trong phạm vi vài dặm
quanh trùng huyệt đã trũng xuống một mảng lớn.
Cả trùng huyệt đã sập đổ hoàn toàn.
Song Dương Khai vẫn chưa yên tâm, hắn không chắc vụ sập hang này có lấy được mạng của lão cao thủ Chân Nguyên cảnh hay không, hắn bèn ra lệnh
cho đám dị trùng truy tìm tung tích của bốn người đó dưới lòng đất,
quyết diệt trừ tận gốc!
Lẳng lặng chờ đợi khoảng thời gian
một chén trà, Dương Khai mới đột nhiên nghe thấy tiếng kêu vừa thê lương vừa không cam lòng truyền ra từ dưới đất.
Tiếng kêu của Mạnh Tinh Viễn, hẳn là bọn dị trùng đã tìm ra lão, lúc này đang chiến đấu.
Dần dần, tiếng kêu đó yếu đến mức không nghe được, sau cùng biến mất.
Cao thủ Chân Nguyên cảnh như Mạnh Tinh Viễn cũng đã chết, vậy thì mấy
tên đệ tử Vân Hà công lực kém xa hắn ắt không thể giữ mạng được, có lẽ
chúng đã bị chôn vui ngay thời điểm trùng huyệt sập xuống rồi.
- Tiếc thay cho một cô nương như hoa như ngọc.
Địa Ma than oán, Du Ngạo Tình đúng là một mỹ nhân hiếm thấy, nhưng ả ta tâm địa ác động, lòng dạ rắn rết, thật sự đáng chết.
Chẳng qua Địa Ma cũng chỉ có chút thương xót mà thôi.
Dương Khai trầm mặc không nói gì, thần sắc hờ hững, đứng yên tại chỗ cũ.
Một lúc sau, mặt đất trong phạm vi mấy dặm trở lại chợt nhu động, vô số dị trùng chui lên từ dưới đất, vây xung quanh hắn chờ mệnh lệnh.
Lũ dị trùng đó giờ là chỗ dựa để Dương Khai sinh tồn và thám hiểm trên Ẩn Đảo này.
Từ khi trà trộn vào Vân Hà, Dương Khai vẫn luôn cẩn thận từng chút một, đến tận bây giờ hắn mới được giải thoát khỏi bọn chúng, cảm giác thoải
mái và tự do lại trở về với hắn.
Đến lúc tung hoành một trận rồi.
Bọn dị trùng này đều biết bay, hơn nữa tốc độ không hề chậm, Dương Khai chẳng phải lo không mang chúng theo được.
Dẫn theo đám dị trùng tiến ra ngoài, bước đến bên vùng giáp của đám
sương mù phong tỏa đó, Dương Khai hạ lệnh cho chúng phá bỏ lớp sương.
Lập tức liền có mấy con to khỏe bay lên, gặm nhấm giữa làn sương mờ ảo.
Mắt thường có thể nhìn thấy, lớp sương phong tỏa cả khu vực mười mấy
dặm đã nhanh chóng bị khoét ra một lỗ hổng. Thần sắc Dương Khai khẽ
động, màn sương này có thể xem như là một sát chiêu, có vẻ nó được mấy
con đại trùng tạo thành, còn những con trùng nhỏ bằng bàn tay thì chẳng
có được bản lĩnh như vậy.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai chưa vội thám hiểm trong đảo mà đi tìm nơi ẩn náu trước, nhằm làm quen với Dương Viêm chi Dực.
Một ngày, Dương Khai bay lên giữa không trung, đưa mắt quan sát toàn bộ hòn đảo, ghi dấu mọi thứ của hòn đảo thần bí này vào trong tầm mắt.
So sánh với bản đồ lấy từ chỗ phu nhân Khương gia mấy tháng trước,
Dương Khai nhanh chóng tìm ra vị trí hiện tại của mình, và cũng lần ra
được đường đi chính xác.
Bay về phía trước một quãng, Dương Khai bèn đáp xuống đất, thi triển bộ pháp chạy vút đi.
Sử dụng Dương Viêm chi Dực mặc dù rất nhanh, nhưng phải tiêu hao quá
nhiều nguyên khí, ở trên cô đảo thần bí này, Dương Khai càng không dám
lãng phí Dương Dịch trong đan điền.
Với lại bay trên không rất dễ bị bại lộ, có khả năng bị yêu thú phi hành hoặc cao thủ của Vân Hà tông ngắm trúng.
Sử dụng bộ pháp tuy chậm hơn, nhưng lại là cách an toàn nhất.
Những ngày ròng rã sau đó, Dương Khai vẫn tiếp tục chạy, dọc đường gặp
phải địa bảo thiên tài gì cũng đều nuốt trọn, thối luyện thành năng
lượng cho Ngạo Cốt Kim Thân.
Ẩn Đảo này quả là nguy hiểm
trùng trùng, yêu thú mạnh đâu đâu cũng có, nếu Dương Khai không chú ý
thận trọng thì e đã liên tiếp lâm vào cảnh ẩu đả triền miên rồi.
Lạ kỳ là hành tẩu đã mấy ngày nhưng không hề phát hiện được chút hành
tung của bọn Vân Hà tông, Dương Khai hoài nghi liệu có phải chúng chết
cả rồi hay chăng.
Nhưng khi tiếp cận đích đến cuối cùng, Dương Khai cũng đã nhìn thấy dấu vết có người đi qua.
Hắn nâng độ cảnh giác lên cao.
Tọa lạc tại vị trí trung tâm của Ẩn Đảo là một đỉnh núi đơn độc, độ cao chỉ nằm ở khoảng trăm trượng, đất đá lởm chởm, quang cảnh siêu phàm.
Dựa vào bản đồ của phu nhân Khương gia, Dương Khai có thể chắc chắn đích đến cuối cùng của tấm bản đồ đó chính là ngọn cô phong này.
Nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, bọn Vân Hà tông hình như cũng đã nhắm nơi này làm mục tiêu. Chỉ có điều không biết chúng có bao nhiêu
người và công lực ra sao.
Bước đến dưới chân núi, Dương Khai chần chừ một hồi lâu rồi mới cắn răng leo lên.
Cố kiềm chế nhịp tim và nín thở, Dương Khai mới leo được một nửa chặng
đường thì từ phía trên có tiếng vang động dữ dội truyền đến, chấn động
cả đỉnh cô phong.
Khẽ rùng mình, hắn biết được ở trên kia chắc chắn đã xảy ra biến cố nào đó, bèn gia tốc bước chân.
Sau thời gian một nén hương, Dương Khai cũng đã đặt chân lên đỉnh núi,
hắn lặng lẽ nấp vào một bên, lén quan sát nơi phát ra tiếng động vừa
rồi.
Cách đó khoảng mấy mươi trượng, có vài tên Vân Hà Tông đang ra sức oanh kích một cánh cửa đá.
Quan sát sơ qua, Dương Khai như trút được gánh nặng trong lòng! Trong
mấy người này, không có thái thượng trưởng lão Hoắc Hương Lan của Vân
Hà, mà người cầm đầu đích thị là Du Tu Bình, những tên còn lại đa phần
là cao thủ Chân Nguyên cảnh.
Chỉ có điều lúc này, trông bộ
dạng bọn chúng hơi thê thảm, có lẽ dọc đường đến đây đã nếm qua không
biết bao gian nan, nhiều tên mang đầy thương tích, vết máu loang lổ toàn thân.
Cũng may là chúng đang lâm vào tình trạng oái oăm đó,
chứ nếu không, Dương Khai đã chẳng thể len lỏi đến gần thế này mà còn
chưa bị phát giác.
Bọn chúng tên nào tên nấy tay cũng cầm vũ
khí thi triển chiêu thức, oanh kích vào thạch môn chắn trước mặt hết lần này đến lần khác, khiến nó chấn động liên hồi. Trên thạch môn còn có
một quầng hào quang lay động vô hiệu hóa hết đòn tấn công của bọn chúng.
- Du sư huynh... Một tên trong bọn thở hồng hộc,
- Làm sao bây giờ?
Du Tu Bình sắc mặt u ám, giở giọng bực mình: -
- Còn làm sao được nữa? Đánh tiếp, nhất định phải phá được cái cánh cửa chết tiệt này! Vân Hà chúng ta lần này tổn thất quá nặng nề, mất đi cả
hai vị thái thượng trưởng lão, nếu như không thu hoạch được gì thì còn
mặt mũi nào quay về?
Nghe được câu này, Dương Khai không khỏi mừng rỡ.
Thì ra Hoắc Hương Lan cũng chết rồi! Chỉ có điều không rõ sao bà lão
Thần Du cảnh này lại chết thôi. Nhưng dẫu sao tin này cũng khiến Dương
Khai yên tâm vô cùng, không còn chút sợ hãi.
Du Tu Bình xông thẳng lên, liều mạng thôi động chân nguyên, hết cú này đến cú kia đánh vào thạch môn, gầm lên khản đặc:
- Hai vị thái thượng trưởng lão đã mất, các đệ tử thương vong nghiêm
trọng, con gái của Du mỗ cũng không rõ tung tích! Tất cả cũng chỉ để phá vỡ cánh cửa này, nếu không phá được nó, chúng ta phải tự tận ngay tại
đây, khỏi phải tiếp tục sống thẹn với đời nữa!
Cơn cuồng nộ
của Du Tu Bình khiến những người còn lại biến sắc, chuyến thám hiểm Ẩn
Đảo lần này căn bản là một quyết định sai lầm.
Nếu sớm biết
chuyến đi này nguy hiểm đến thế, bọn họ đời nào dám rời khỏi Vân Hà
tông? Với tình hình như vậy, rõ ràng Vân Hà tông không có đủ tư cách và
khả năng để thám hiểm Ẩn Đảo.
Song những lời của Du Tu Bình
đã khơi dậy lòng hăng hái của mấy người này, họ không màng đến chuyện
hồi phục công lực nữa mà lặng lẽ tung chiêu lên thạch môn.
Thạch môn này chắc hẳn là tấm bình phong do tiền nhân để lại, tuy nó rất kiên cố, nhưng không có nghĩa không gì phá được nó. Mấy cao thủ Chân
Nguyên cảnh công kích không ngừng, đỉnh cô phong nhốn nháo đầy tiếng
động, và chỉ chưa đến một canh giờ sau, thạch môn này đã bị đánh nứt
nhiều chỗ.
Tia hy vọng đã hiện ra trước mắt, bọn chúng càng thêm mạnh tay.