Chương 211: Cuộc đối đầu của huyền cấp võ
Ly Hợp cảnh, Chân Nguyên cảnh, giữa hai bên tuy chỉ cách nhau một cấp, nhưng lại khác hẳn về bản chất.
Nội thể của võ giả Ly Hợp cảnh là nguyên khí, còn Chân Nguyên cảnh là chân nguyên.
Mười võ giả Ly Hợp cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đánh lại một võ giả
Chân Nguyên cảnh nhất tầng. Nguyên khí chuyển hóa thành chân nguyên sẽ
khiến công lực của võ giả tăng vọt.
Nếu trước đây, có người
nói với đám cao thủ Thần Du cảnh này rằng, Ly Hợp cảnh đỉnh phong có thể đánh ngang sức với Chân Nguyên cảnh nhất tầng, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo. Nhưng tình cảnh hiện tại lại hiện ra mồn một trước mắt họ, họ
không thể không sinh nghi.
Song, hẳn là cũng chỉ đến đấy là
cùng thôi. Ánh mắt tinh tường của những cao thủ Thần Du đương nhiên nhìn ra Dương Khai đã xuất hết toàn lực rồi. Nhưng Bạch Vân Phong vẫn còn
giữ lại đôi chút . Giữa hai người rốt cuộc vẫn còn chút chênh lệch.
Giữa đám đông, Bạch Vân Phong thần sắc dữ tợn, cười gằn không ngớt:
- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là kẻ cuồng vọng, bổn công tử thích những
thiếu niên tuấn kiệt như ngươi đây. Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa,
quy thuận Bạch gia, nhận ta làm chủ, tất cả những chuyện không vui trước đó bổn công tử có thể bỏ qua!
Dương Khai trầm mặc, điềm đạm nói:
- Ta không có hứng!
- Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Là tiểu tử ngươi tự hại mình, chớ có oán trách người khác!
Bạch Vân Phong cũng mất hết kiên nhẫn rồi. Bản thân là cao thủ Chân
Nguyên cảnh, y vốn định giải quyết Dương Khai một cách nhanh chóng, ép
hắn giao ra phương pháp tu luyện bộ võ kỹ đó, nhưng nào ngờ giao chiến
với hắn lại khó khăn đến thế, bày trò cười cho người khác xem. Việc đã
đến nước này, Bạch Vân Phong cũng không muốn dây dưa thêm nữa.
Nguyên khí lay động, quanh thân mình y toát lên một tầng hào quang
trắng xóa, lại một lần nữa bổ nhào về phía Dương Khai, tốc độ nhanh như
cắt, không để lại dấu vết gì.
Vừa chạy, vừa tung ra Thiên La Võng, vô số những sợi tơ chân nguyên kết thành tấm lưới khổng lồ chực nuốt trọn Dương Khai.
Cách biệt cảnh giới giữa hai bên quá lớn, hơn nữa thân pháp của Bạch
Vân Phong cũng rất xuất chúng, bộ pháp Dương Khai tự nghĩ ra không thể
giúp ích gì cho hắn trong trận chiến này.
Hắn biết, dưới tình hình đó, trốn tránh không phải là lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể kiên cường đối chọi!
Đơn thủ thành đao, điên cuồng áp chế năng lượng trong cơ thể, nguyên
khí cuồn cuộn sôi trào. Chưởng đao áp sát Thiên La Võng của đối phương
rồi cắt xuyên qua.
Từng sợi tơ chân nguyên bị chặt đứt, Thiên La Võng còn chưa đến gần Dương Khai đã bị phá giải.
- Thiên La Ấn!
Bạch Vân Phong không để tâm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản
nhiên và cao ngạo, hai tay y thôi động, một chưởng ấn khổng lồ chụp
xuống ngực Dương Khai.
Chiêu thức biến hóa quá nhanh, Dương Khai chưa kịp biến chiêu liền bị đối phương đánh vào lồng ngực.
Thân mình bay thẳng, giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đáp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Song, những người xung quanh vẫn không kềm được thốt lên một tiếng,
kinh hãi nhìn Dương Khai. Họ hoàn toàn không ngờ hắn lại cứng rắn đến
mức đó. Thiên La Ấn của Bạch gia chính là một võ kỹ Thiên cấp, sức tấn
công vô cùng lớn. Tên thiếu niên này nhìn tướng tá thì gầy gò, vậy mà
chịu một đòn này vẫn không gục ngã, ngược lại vẫn còn sức chiến đấu
tiếp, làm sao không khiến họ kinh ngạc cho được.
Bạch Vân
Phong đã không đánh thì thôi, đã đánh thì phải đánh cho tới cùng, không
cho Dương Khai một cơ hội thở lấy hơi, thân hình nhào đến như gió lốc.
Dương Khai ra sức chống cự, lại trúng thêm một đòn Thiên La Ấn, bị đánh văng ra đến mười mấy trượng.
Thật bất ngờ, Bạch Vân Phong há hốc mồm kinh ngạc, vội vã lùi về sau.
Từ trong lồng ngực y vọng lại tiếng nổ kịch liệt, một vệt máu đỏ chảy
dài trên khóe miệng, chân nguyên màu trắng ngà bên ngoài cơ thể cứ mờ
ảo, suýt nữa thì tiêu tán.
Vẻ mặt Bạch Vân Phong đột nhiên dữ tợn, giọng y âm u:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!
Võ kỹ Huyền cấp đã không còn là gì nữa, Bạch Vân Phong bị hạ nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng không khỏi sôi sục sát cơ. Y
chỉ muốn cho Dương Khai chết dưới tay mình để nguôi cơn giận trong lòng.
- Bạch huynh, đừng có gây án mạng đấy!
Đổng Khinh Hàn chau mày hét lên,
- Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác.
- Ha ha!
Bạch Vân Phong cười nham hiểm, căn bản không thèm để ý đến Đổng Khinh
Hàn. Y mở lòng bàn tay ra, trong nháy mắt trên tay y chợt xuất hiện một
đám năng lượng bất ổn, chứa đầy sát khí. Bạch Vân Phong ra sức rót chân
nguyên lên tay, đám năng lượng đó mỗi lúc một sôi sục dâng trào.
- Thiên La Cương!
Đổng Khinh Hàn không khỏi biến sắc, y không ngờ đến Thiên La Cương của
Bạch gia mà Bạch Vân Phong cũng đã luyện thành. Chiêu này uy lực phải
nói là vượt trội Thiên La Võng và Thiên La Ấn lúc nãy, chắc chắn chính
là bí mật bất truyền của Bạch gia.
Đổng Khinh Hàn định bảo
Dương Khai cẩn thận thì chợt thấy phía hắn ngập tràn từng đốm tinh
quang, một không khí điên cuồng khiến lòng người bất an toát ra từ trên
người Dương Khai.
Tay phải của hắn run rẩy, cứ như có thứ sức mạnh không thể khống chế nào đó sắp bộc phát trở ra. Một bầu trời sao
mơ màng rực rỡ bỗng hiện lên giữa thanh thiên bạch nhật.
Tinh đồ!
Tất cả mọi người đều trố mắt chú mục vào Dương Khai, cảm nhận được uy lực của võ kỹ trên tay hắn, nhất tề kinh hãi.
Họ đã sớm nghe nói Dương Khai từng dùng một võ kỹ thần bí đả thương con yêu thú lục giai trong Truyền Thừa Động Thiên, bây giờ chứng kiến cảnh
tượng này, sao lại không hiểu tên tiểu tử này lại định thi triển nó lần
nữa?
- Công tử cẩn thận!
Hai võ giả Thần Du cảnh của
Bạch gia kia kêu lên, lo sợ Bạch Vân Phong sẽ là người chịu thiệt trong
màn đối đầu lần này, vội vàng lao về phía Dương Khai, định giải quyết
tên tiểu tử này trước.
Nào ngờ họ vừa mới nhúc nhích, có hai cánh tay to một trái một phải phủ lên bả vai của họ.
Thân hình khựng lại, hai cao thủ Thần Du cảnh này đứng ngay tại chỗ,
không thể nào điều động được chân nguyên toàn thân, bờ vai như bị một
ngọn núi khổng lồ đè lên, ngay cả sức lực để động đậy một ngón tay cũng
chẳng có.
Cả hai mặt mày trắng bệch, trên trán ròng ròng mồ hôi lạnh, sợ đến kinh hồn bạt vía, nứt gan nứt mật.
Hai người này tuy chỉ có thực lực của Thần Du cảnh tứ tầng, ngũ tầng,
nhưng nói thế nào thì cũng là một lớp cao thủ, vậy mà bây giờ lại bị chế trụ, có thể thấy người này công lực vô cùng cao cường!
Một xó xỉnh như Lăng Tiêu Các sao lại có nhân vật khủng khiếp như vậy?
- Bọn tiểu bối đánh nhau chơi thôi, những lão già như chúng ta đứng một bên quan sát là được rồi, hà tất phải nhúng tay vào.
Ở bên cạnh, một giọng nói điềm đạm truyền đến.
Lúc này cả hai phát hiện mình đã có thể động đậy tiếp, hoảng sợ quay
lại thì chỉ thấy bên cạnh mình có một lão giả mặt đầy nếp nhăn, đang
cười tít mắt nhìn mình.
Người này... Bọn họ có biết! Chính là Chưởng quầy của Cống Hiến Đường, Lăng Tiêu Các.
Mặc dù lúc đến Lăng Tiêu Các đã cảm giác được lão Chưởng quầy này có
phần kỳ quái, nhưng cả hai đều không ngờ được thực lực của lão lại mạnh
đến mức này!
- Ý hai vị thế nào?
Mộng Vô Nhai vẫn cười híp mắt hỏi.
- Các hạ nói... có lý!
Hai cao thủ Bạch gia nào dám phản bác? Đối phương mạnh đến thế, nháy mắt là có thể lấy mạng họ ngay, phản bác tức là chết!
Cảnh tượng rùng rợn này đã lọt vào mắt các cao thủ Thần Du cảnh của
Đổng gia và Tử Vi Cốc. Bốn cao thủ này đều không hề biết Mộng Vô Nhai
đến đây từ lúc nào, lại càng không biết lão đến bên cạnh hai cao thủ của Bạch gia từ lúc nào, tất cả diễn ra vô cùng đột ngột.
Song
vệ Đổng gia của Phong Vân tuy kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn bình thường,
bọn họ biết công tử nhà mình có quan hệ họ hàng với Dương Khai, dĩ nhiên là không có gì đáng sợ.
Nhưng còn hai cao thủ của Tử Vi Cốc
thì lại cảnh giác nhìn Mộng Vô Nhai, trong đầu khẽ lùng sục danh tính
của các cao thủ thành danh trong thiên hạ, nhưng vẫn không tìm ra ứng
viên thích hợp với Mộng Vô Nhai.
- Ừm, trận này cũng khá đáng xem!
Trong lúc cả hai người của Tử Vi Cốc đang nghi ngờ thì ở bên cạnh đột nhiên vọng lại một giọng nói xa lạ.
Cả hai biến sắc, nhất tề quay lại thì thấy một lão giả không rõ đã đứng đấy từ lúc nào.
Lão giả này cốt cách phi phàm, râu dài, trên người khoác một bộ áo dài mộc mạc, cứ thế, lặng lẽ đứng giữa hai người bọn họ.
Lại thêm một cao thủ!
Tuy ông chỉ đứng đó, đưa tay vuốt ve chòm râu, trên gương mặt nở một nụ cười hòa nhã, dõi theo luồng nguyên khí điên cuồng của hai tên tiểu bối trong cuộc chiến, nhưng hai người của Tử Vi Cốc có thể phát giác được,
một thân khí cơ của người này đang khóa chặt cơ thể mình.
Họ mà dám có động thái gì, e là sẽ bị giết không nương tay!
Chỉ là một Lăng Tiêu Các nhỏ bé, sao lại liên tiếp xuất hiện những nhân vật tầm cỡ như vậy? Được hai đại cao thủ này trấn thủ, có thể nói sức
mạnh của Lăng Tiêu Các không hề thua kém một thế lực nhất đẳng thông
thường.
Hai Thần Du cảnh của Tử Vi Cốc và hai Thần Du cảnh
của Bạch gia đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều đọc được tia kinh hãi và bất
lực trong mắt đôi bên, chợt nôn nao một cảm giác thê lương đồng cảnh
ngộ.
Soạt soạt soạt...
Tiếp tục có năm thân ảnh
đáp xuống, lần này là Ngũ đại trưởng lão của Lăng Tiêu Các. Năm người
này bị tiếng đánh nhau ở đây kinh động, vốn định đến dò la sự tình,
nhưng vừa nhìn thấy lảo giả râu tóc bạc phơ kia thì nét mặt chợt lộ vẻ
hoan hỉ, vội vàng cúi người:
- Bái kiến Chưởng môn!
Người này chính là vị Chưởng môn hành tung bí hiểm của Lăng Tiêu Các!
Tam đại thế lực đến Lăng Tiêu Các làm khách, Chưởng môn Lăng Tiêu Các
cũng không chịu lộ diện, do đó, đám cao cao thủ này cùng mấy vị công tử
từng chửi thầm, chỉ trích biết bao nhiêu điều sai trái của chưởng môn
Lăng Tiêu Các. Bây giờ phát giác ra sự khủng khiếp của đối phương, còn
ai dám có nửa câu oán thán?
Thực lực đã đến cảnh giới này,
quả thực chẳng cần để mắt đến công tử của tam đại thế lực, trừ phi
trưởng lão của những thế lực này đến đây.
Tên Phạm Hồng kia cũng khá lanh lợi, vội vàng chạy đến thỉnh an:
- Đệ tử Tử Vi Cốc, Phạm Hồng xin bái kiến tiền bối.
Chưởng môn gật đầu mỉm cười, nhưng không nói gì mà chỉ chú mục vào trận chiến.
Dây dưa một hồi, cả Tinh Ngân của Dương Khai và Thiên La Cương của Bạch Vân Phong đều đã ngưng tụ đến đỉnh phong. Võ kỹ của cả hai đều có sự kỳ diệu như nhau, lực sát thương đều lớn vô cùng, nhưng lại cần chút thời
gian để nâng cao khí thế.
Chỉ trong thời gian mười mấy tức ngắn ngủi, khí thế đã chạm đến đỉnh phong!
- Dương Khai!
Bạch Vân Phong gầm lên, giương ánh nhìn phẫn nộ về phía Dương Khai.
- Đến đây!
Dương Khai vẫn không có chút sợ hãi, mu bàn tay lốm đốm sao trời, hắn
khẽ lắc lư người, mang theo cả một mảng trời sao du tẩu.
Hai luồng năng lượng dồi dào kinh hoàng nhanh chóng đến gần, va chạm vào nhau.
Một cuộc đối đầu giữa hai võ kỹ đỉnh phong như thế này, đến cao thủ Thần Du Cảnh cũng nheo mắt.
Tựa như mặt trời nổ tung, hào quang chói chang đến độ không ai mở mắt
ra được, nhưng với thần thức của những cao thủ Thần Du cảnh kia thì có
thể cảm nhận được rõ ràng, bất luận là Dương Khai hay Bạch Vân Phong,
thì nguyên khí nội thể cũng đều đang hỗn loạn, hơi thở trì trệ. Một
tiếng nổ vang rền, cả hai văng ra hai phía khác nhau.
Hào
quang tiêu tán, cả hai người đều thở hổn hển, trên mặt đất chợt xuất
hiện một cái hố sâu đến mười mấy trượng. Cách khoảng ba mươi mấy trượng, Dương Khai và Bạch Vân Phong run rẩy đứng dậy.