Chương 224: Trận đấu kịch liệt trên không trung
Mặc dù hai người một trước một sau nhảy xuống vách núi, nhưng Dương
Khai tự mình rơi xuống còn Vu Thành Khôn mượn lực lao xuống. Về tốc độ,
đương nhiên không thể đánh đồng được, không cần nghi ngờ gì nữa, người
sau sẽ nhanh hơn rất nhiều.
- Tiểu tử, cho dù ngươi chết cũng phải chết trong tay ta!
Vu Thành Khôn lao đầu xuống, hung hãn lao về phía Dương Khai, mạnh giọng quát.
Giữa không trung, hai quỷ trảo của Vu Thành Khôn vũ động, một khuôn mặt méo mó đột nhiên từ trong lòng bàn tay vụt ra. Mặt người này rất giống
với khuôn mặt đã nhìn thấy hôm lần đầu tiên gặp Địa Ma. Mặt người dữ tợn gào thét, xen lẫn là bao nhiêu oán khí và sát khí, như mãnh quỷ liệt
hồn, trong giây lát liền nhào tới trước mặt Dương Khai.
Dương Khai chắp tay lại, tung một chưởng đánh về hướng mặt người như oan hồn
kia, nhưng lại không hề thấy chút trở ngại nào, ngược lại lại bị oan hồn này chui tọt vào trong cơ thể.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền
vào cánh tay Dương Khai. Toàn thân Dương Khai không kìm được cảm thấy ớn lạnh, toàn bộ cánh tay lập tức bị phủ kín sương lạnh.
Vu Thành Khôn đắc ý cười to:
- Ngươi chết chắc rồi!
Chiêu thức đó là tuyệt chiêu cực kỳ tà ác của Quỷ Vương Cốc, Quỷ Vương
ấn. Chính là lấy hồn người tu luyện mà thành, bắt lấy một người sống,
sau đó không ngừng tra tấn dày vò kẻ đó, nhưng lại không giết chết mà
khiến cho kẻ đó vô cùng tức giận và căm phẫn. Sau khi đạt tới trình độ
nhất định thì giết chết, dùng một phương pháp đặc biết lấy oan hồn này
rồi tiếp tục hút vào cơ thể để tu luyện.
Chiêu này của đệ tử
Quỷ Vương Cốc, với những thủ đoạn bình thường thì không thể phòng ngự
được, một khi oan hồn vào cơ thể, về cơ bản kẻ thù chỉ còn chờ chết.
Vu Thành Khôn không muốn lãng phí thời gian, dĩ nhiên là phải nhanh
chóng giết chết Dương Khai, sau đó lấy huyết châu do huyết nhục nguyên
khí ngưng tụ thành của hắn.
Sau khi đánh trúng Dương Khai, y không kiêng nể gì nữa nhằm Dương Khai mà chộp tới, một tay nắm lấy hắn.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể Vu Thành Khôn không kìm được mà run rẩy, sắc
mặt trắng bệch như giấy vàng, há hốc miệng phun ra một cỗ máu tươi.
Ngay lúc nà cảm thấy sự kết nối giữa oan hồn mình vừa đánh ra và thân
thể y dường như bị chặt đứt! Oan hồn này ký thác trong tinh huyết, chân
nguyên và thần hồn của y, một khi oan hồn bị diệt, bản thân Vu Thành
Khôn cũng phải chịu một sự phản kháng không nhẹ.
- Sao lại thế này?
Vu Thành Khôn kinh hãi vạn phần, cúi đầu nhìn lại, mắt trần cũng có thể nhìn thấy màn sương bị đóng băng trên cánh tay của Dương Khai đang
nhanh chóng tan ra. Tên đệ tử của Lăng Tiêu Các này khẽ nhếch mép cười,
nụ cười chứa đựng vẻ đắc ý.
- Khặc khặc, khặc khặc
Địa Ma trong cơ thể Dương Khai điên cuồng cười lớn:
- Không ngờ a, không ngờ lão phu không được xuất thủ, cuối cùng vẫn còn có người đưa món ngon tới miệng! Không tệ, không tệ, oan hồn này sát
khí rất nặng, thật sự là tốt quá đi!
Nuốt nước miếng vài cái, oan hồn đã bị Địa Ma cắn xé. Địa Ma vẫn chưa thỏa mãn liếm mép:
- Thiếu chủ, hỏi y thử coi còn có thứ này không, kiếm cho ta thêm ít nữa, dầu gì cũng phải cho lão phu ăn cho lửng dạ chứ.
- Sợ là y không còn nữa!
Dương Khai thấy Vu Thành Khôn thương tiếc, đoán biết oan hồn kia là vật quý. Vật như thế này Vu Thành Khôn không thể có tới cái thứ hai.
Nghe Dương Khai lầm bầm mấy câu, Vu Thành Khôn sắc mặt chợt tái đi:
- Chính là ngươi! Ngươi đã dùng thủ đoạn gì phá hủy Quỷ Vương ấn của ta?
Dương Khai cười nhạt:
- Ngươi đoán thử xem!
- Ta giết ngươi!
Trong cơn giận dữ, trương thủ của Vu Thành Khôn hướng về phía đỉnh đầu
của Dương Khai vỗ xuống, ánh sáng dày đặc chớp nhoáng quanh quỷ trảo,
sát khí đập tới.
- Xoạt, một tiếng vang nhỏ, hai luồng sáng
màu đỏ từ sau lưng Dương Khai đột nhiên lóe lên. Dương Khai cảm thấy một cỗ nguyên khí hết sức hung mãnh dao động. Vu Thành Khôn có phần kinh
hãi, vội vàng buông Dương Khai ra, bất giác thu chiêu thức lại, hai tay
chặn trước người bày ra tư thế phòng thủ.
Nhưng ngay sau khi
ra động tác ấy, liền nhìn xuống. Người cùng mình rơi xuống vách núi,
Dương Khai vẫn bình tĩnh tại chỗ, còn mình thì vẫn tiếp tục rơi xuống
dưới với một tốc độ nhanh chóng.
Ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử của Vu Thành Khôn trong khoảnh khắc co rút lại.
Y thấy tên đệ tử của Lăng Tiêu Các kia ngạo nghễ đứng trong không
trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn y, giống như một con diều hâu quan sát đại địa, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức không kẻ nào có thể coi thường
được.
Mà sau lưng của hắn…
Lại có một đôi cánh đỏ rực! Như lửa khói hừng hực thiêu đốt, không khí xung quanh bị biến dạng hoàn toàn.
Hắn đứng ở nơi đó, hết sức ngạo mạn, hiên ngang tung hoành!
Vu Thành Khôn gần như không dám tin vào đôi mắt mình.
Đây là bí bảo gì! Không đúng, bí bảo căn bản không thể vận dụng ở đây
được, đây không thể là bí bảo. Chẳng lẽ là võ công? Võ công gì mà có thể có động tác tuyệt đẹp như vậy, võ công gì mà có thể vô duyên vô cớ mọc
ra đôi cánh sau lưng như vậy.
Tâm trí bị chấn động, Vu Thành Khôn đột nhiên thất thần trong chốc lát.
Dương Khai đã dang đôi cánh Dương Viêm dực, nhanh chóng bay xuống.
Tình thế vừa rồi hoàn toàn bị đảo ngược. Vị trí hiện tại của hai người
đã hoàn toàn bị điều chuyển. Vu Thành Khôn khẽ rùng mình, không dám chậm trễ, chân nguyên phát ra, tốc độ rơi xuống đột nhiên trở nên chậm lại,
cuối cùng cũng có ý muốn dừng lại.
Làm sao Dương Khai có thể
cho y cơ hội này? Điện quang hỏa thạch đã bay sát đầu Vu Thành Khôn,
hung hăng giáng xuống đầu y một cú.
Vu Thành Khôn thầm lo sợ, y đúng là vũ giả Chân Nguyên cảnh, nhưng dù sao mới chỉ đạt đến Chân
Nguyên cảnh tầng ba thôi, nếu không có người cản trở thì có thể ngự
không phi hành, nhưng nếu có cường địch tấn công, y làm sao có thể vững
vàng mà phi động?
Nói một cách khác là người luyện Chân
Nguyên cảnh, chẳng qua chỉ mới học bay trên không, căn bản là không thể
giao thủ tác chiến với kẻ khác trong lúc phi hành được.
Lần này Dương Khai đánh tới, y không thể không vận toàn bộ chân nguyên, phản đòn đỡ lại.
Ầm một tiếng, Vu Thành Khôn lao nhanh xuống dưới với một vận tốc còn
hùng mãnh hơn lúc nãy. Đang rơi xuống với vận tốc cực nhanh, nghịch
phong từ dưới ập đến khiến cho y dường như không thể mở nổi mắt, trong
miệng và mũi đều có cảm giác lạnh.
Vội vàng vận chân nguyên, muốn giữ vững tình thế lao xuống. Vừa mới đạt được kết quả, tự nhiên lại có sát khí đánh úp lại.
Vu Thành Khôn hết sức kinh hãi, không hề nghĩ tới tốc độ của Dương Khai nhanh đến như vậy. Trong lúc cấp bách y lại xuất chiêu chống đỡ, nhưng
chống đỡ trong lúc cấp bách làm sao có thể ngăn được toàn bộ sức lực
bùng nổ kia của Dương Khai?
Vu Thành Khôn chỉ cảm thấy hai
tay xuất hiện một cảm giác đau đớn, nguyên khí nóng bỏng ấy xông vào
trong kinh mạch của y, suýt nữa vào đến tận đan điền.
Cho tới giờ nà mới biết được tên đệ tử của Lăng Tiêu Các này không dễ đối phó
như vẻ bên ngoài. Chính Quỷ Vương ấn của y cũng bị hắn hóa giải một cách vô thanh vô tức, hắn còn có võ công sinh ra đôi cánh sau lưng, hơn nữa
nguyên khí cũng vô cùng tinh khiết. Quả thật là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Tất cả các điểm yếu trước kia chẳng qua là để mình lơ là mất cảnh giác mà thôi.
Vu Thành Khôn hối hận vạn phần, ngàn lần không nên vì ham mấy lọ đan
dược mà cùng tiểu tử này nhảy xuống vách núi. Hiện tại đang ở giữa lưng
chừng trời, sức mạnh cũng không thể phát huy được hết ba phần, bị hắn
đánh cho sắp chết.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Dương Khai lại tiếp tục công sát, trên đỉnh đầu y cũng đâu còn nhìn thấy bóng dáng
vách núi? Chỉ trong chốc lát mà mình đã rơi xuống không chỉ khoảng năm
trăm trượng, mà hiện tại ngay cả việc bay lên cũng không thể rồi.
Ầm…
Vu Thành Khôn hét lên thảm thiết, chỉ cảm thấy vai bị đánh oằn xuống,
tốc độ rơi xuống vỗn đã không chậm lại nhanh hơn một chút.
Với tốc độ rơi xuống như vậy, một khi chạm đất, hài cốt cũng không còn nguyên vẹn nữa!
Hơi thở của thần chết đã tới, Vu Thành Khôn kinh hồn bạt vía, lòng can
đảm nãy giờ cũng đã rạn nứt, muốn cầu xin tha mạng nhưng vừa định mở
miệng thì cường phong liền luồn vào trong khiến cho y không thể phát ra
được tiếng nào hết.
Trên bầu trời, hai thân ảnh đều đang rơi
xuống rất nhanh, nhưng khác nhau ở chỗ, Vu Thành Khôn ở phía dưới không
tự chủ được bản thân, mà ở phía trên, Dương Khai lại đang hùng mãnh vẫy
đôi cánh Dương Viêm dực, vừa đuổi theo Vu Thành Khôn, vừa xuất chiêu.
Ầm…ầm…ầm
Mỗi lần công kích, đều cách một thời gian khá dài, dù sao tốc độ của Vu Thành Khôn càng lúc càng nhanh hơn, Dương Khai muốn đuổi kịp cũng phải
mất chút ít thời gian.
Cũng không biết rốt cuộc đã rơi xuống
bao lâu, lại càng không biết vách núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, hai
người Dương Khai và Vu Thành Khôn đều đâm đầu vào làn sương mù mịt mờ,
như rơi vào đám mây vậy.
Liên tiếp tung ra hơn mười chiêu, Vu Thành Khôn bị phế mất một bên bả vai, xương cốt hai cánh tay cũng đứt
đoạn, máu chảy ròng ròng, bộ dạng trông rất thê thảm.
Lúc ấy trên không trung, có đôi cánh Dương Viên dực phụ trợ, Dương Khai mới là chúa tể chân chính!
Nếu không có Vu Thành Khôn liều mạng dồn đẩy chân nguyên, trì hoãn sức
rơi, Dương Khai sớm đã chẳng có biện pháp nào để bắt kịp y. Nhưng dù
thế, Vu Thành Khôn cũng rơi xuống càng lúc càng nhanh hơn.
Sát khí lại một lần nữa ập tới đầu y, Vu Thành Khôn ngẩng đầu nhìn lên
thấy Dương Khai lại nhằm hướng y mà xuất chiêu, khiến y sợ đến độ ánh
mắt trở nên u tối và thần sắc bắt đầu hoảng loạn.
Cánh tay
của y đã bị phế, căn bản không có cách nào chống đỡ chiêu này. Chiêu này đánh tới, không còn nghi ngờ gĩ nữa y chết chắc!
Nhưng điều
khiến Vu Thành Khôn kinh ngạc vạn phần chính là sắc mặt Dương Khai đột
nhiên biến đổi, chiêu thức vừa xuất ra lại lập tức thu về, đôi cánh vẫy
vùng sau lưng kia đang dùng lực phiến động, tốc độ rơi xuống trở nên
chậm lại, từ từ tạo thế.
Tránh được một lần, Vu Thành Khôn
không vui sướng gì, bởi vì y cũng đoán được tại sao Dương Khai đột nhiên thu tay lại nên liều mạng giảm tốc độ.
Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên như y đoán, phía dưới hơn mười trượng chính là mặt đất.
Chân nguyên trào ra ào ạt, Vu Thành Khôn hi vọng mình có thể rơi xuống đất bình an.
Nhưng tốc độ của y thực sự là quá nhanh, khoảng cách hơn muời trượng chẳng qua chỉ trong nháy mắt đã gần kề.
Binh…một tiếng.
Cơ thể giữa không trung từ từ hạ xuống, mí mắt Dương Khai không kìm nổi mở to.
Ngay mặt đất tại chỗ Vu Thành Khôn rơi xuống, một vũng máu lớn đỏ sậm
như đóa hoa kiều diễm nở rộ, khắp nơi đều là thịt nát, và những mảnh
chân tay đã gãy, chỉ thoáng nhìn qua đã khiến người ta sợ hãi.
Một người luyện công ở Chân Nguyên cảnh tầng ba, nếu trực tiếp đối
kháng, Dương Khai nghĩ rằng mình cũng không có hy vọng thắng. Nhưng lợi
dụng địa thế này, kẻ thù chưa gây tổn thương gì cho Dương Khai đã chết
không có chỗ chôn.
Bất cứ khi nào cũng không được coi thường đối thủ! Dương khai mím môi, âm thầm tự rút ra bài học.
Trong nháy mắt, Vu Thành Khôn chết ngay tại chỗ, Kim Hào và nử tử kia
đã chạy đến vách đá, không nén nổi, khuôn mặt biến sắc.
Ba
tên Quỷ Vương Cốc có phương pháp đặc biệt để xác định vị trí và sự sống
còn của nhau. Vu Thành Khôn vừa chết, Kim Hào và nữ tử này đã phát hiện
ra.
- Vu sư huynh đã chết rồi?
Cái miệng nhỏ nhắn của nữ tử kia khẽ nhếch lên, hết sức kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
Kim Hào vọt tới bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đám mây mù che phủ, căn bản không thể thấy bất cứ thứ gì, không khỏi uất
hận nói:
- Đích thị là bị tên tiểu tử Lăng Tiêu Các kia kéo xuống vách núi chết chung!
- Làm sao có thể bất cẩn như vậy!
Nử tử kia oán hận dậm chân,
- Sư huynh đã đạt đến Chân Nguyên cảnh tầng ba, cho dù là rơi xuống
vách núi, chỉ cần cẩn thận một chút là cũng có thể bay lên rồi.
Sắc mặt Kim Hào cũng trở nên khó coi:
- Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp cái tên tiểu tử Lăng Tiêu Các kia,
hắn đích thị là đã giấu diếm thủ đoạn gì đó, Vu sư đệ nhất thời không
phòng thủ, bị hắn đánh lén rồi! Ai dà…!!!